Con Bé Thật Thô...
2024-11-02 00:33:53
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của căn biệt thự, tiếng gió thổi nhẹ qua những bức rèm cửa dày cộm. Kim đồng hồ đã điểm 9 giờ tối nhưng bầu không khí trong nhà vẫn tĩnh lặng đến lạ thường. Tiệp Trân ngồi trên sofa, đôi mắt không rời khỏi cửa ra vào, khẽ nhíu mày. Trạch Dương vẫn chưa về.
Hạo Huy và Lý Tinh ngồi đối diện, cả hai đều toát lên vẻ điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt họ ẩn chứa một sự căng thẳng mơ hồ. Tiệp Trân nhận ra điều này, cô không thể giấu được sự tò mò, liền cất giọng hỏi:
"Chú Huy, chú Tin, sao giờ này sao chú Trạch Dương vẫn chưa về? Chú biết chú ấy đi đâu không?"
Hạo Huy khẽ nhìn sang Lý Tinh, đôi mắt ông thoáng lướt qua chút bối rối trước khi trở lại với vẻ lạnh lùng thường thấy. Ông nở một nụ cười nhạt, trả lời bằng giọng điệu điềm tĩnh: "Chắc là công việc đột xuất thôi. Dạo này Trạch Dương đang hợp tác với nhiều công ty bên phía Kowloon, đôi khi ngôn ngữ hoặc phương thức làm việc không đồng nhất, thành ra cuộc đàm phán kéo dài"
Tiệp Trân nghe vậy, đôi môi khẽ mím lại. Cô có cảm giác những lời nói đó không thực sự thuyết phục. "Nhưng... chẳng phải chú ấy đã bảo là công việc đã giải quyết xong xuôi rồi sao? Hơn nữa, đây là Tết mà, làm gì còn hợp đồng nào cần xử lý gấp đến mức như vậy?"
Lý Tinh chợt thấy Tiệp Trân đặt câu hỏi như vậy thì có chút bối rối. Ông không ngờ cô lại sắc sảo đến mức nhìn ra được điểm bất hợp lý trong câu chuyện. Ông nhìn Hạo Huy, rồi nhẹ nhàng cất lời với một nụ cười nhạt: "Chà, đúng là Tết rồi, nhưng công việc kinh doanh thì không bao giờ ngừng, con biết mà. Đôi khi những vấn đề không ngờ tới lại xuất hiện vào những thời điểm bất ngờ nhất."
Hạo Huy tiếp lời ngay lập tức, giọng ông trầm và chậm rãi, như thể đang xoa dịu sự lo lắng của Tiệp Trân: "Chú hiểu là con lo lắng cho chú Trạch Dương, nhưng đừng quá bận tâm. Chú con biết rõ thời gian quý giá như thế nào trong dịp lễ Tết. Chắc chắn chú ấy sẽ về sớm thôi. Con cứ yên tâm, không có gì đáng lo đâu."
Tiệp Trân nhìn hai người đàn ông trước mặt, cảm nhận được sự chặt chẽ trong từng lời nói của họ, nhưng trong thâm tâm vẫn không thể xua tan cảm giác lấn cấn. Cô biết rõ tính cách người chú Trạch Dương, anh không phải kiểu người hay thất hứa. Việc anh ấy bảo rằng mọi chuyện đã xong xuôi, vậy mà bây giờ lại có thêm công việc phát sinh, thật sự rất bất thường.
Dù sao, Tiệp Trân cũng không muốn làm lớn chuyện vào lúc này. Cô gật đầu nhẹ, tỏ ra không còn thắc mắc gì thêm, rồi cất lời chúc hai người chú của mình: "Con hiểu rồi. Vậy con chúc hai chú ngủ ngon nhé. Chắc con cũng đi ngủ sớm đây hôm nay vui chơi cũng đủ mệt rồi ạ. Hai chú cũng ngủ sớm đi nhé."
Hạo Huy mỉm cười, vẫy tay nhẹ: "Ngủ ngon nhé, Tiệp Trân."
Lý Tinh cũng gật đầu đồng tình: "Ngủ ngon, Tiệp Trân. Chúng ta sẽ đợi chú Trạch Dương của con về."
Cô bước về phòng ngủ, đôi chân nhẹ nhàng nhưng tâm trí vẫn đong đầy những câu hỏi không lời đáp. Khi cánh cửa phòng Tiệp Trân khép lại, cả Hạo Huy và Lý Tinh mới thở phào nhẹ nhõm. Họ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt đầy lo âu.
Hạo Huy thầm thì: "Con bé thông minh hơn ta nghĩ.
Lý Tin khẽ gật đầu, đôi môi mím chặt như đang cố che giấu một nỗi lo nào đó. "Chúng ta không thể để nó biết quá nhiều, ít nhất là lúc này"
Cả hai quay lại ngồi trên sofa, ánh đèn trong phòng hắt lên những góc tối của không gian. Dù vẻ ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng họ là những lo lắng chồng chất. Họ biết rõ, công việc Trạch Dương đang làm không hề liên quan đến bất cứ hợp đồng nào. Thực tế, anh đang dấn thân vào một việc nguy hiểm, một phi vụ mà ngay cả Hạo Huy và Lý Tin cũng không thể lường trước được kết quả.
"Trạch Dương lẽ ra phải về rồi" Lý Tinh nhíu mày nhìn đồng hồ, giọng khế khàng nhưng căng thẳng. "Có khi nào gặp vấn đề gì không?"
Hạo Huy im lặng một lúc, sau đó cất giọng trầm ngâm: "Chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ từ trước, nếu có gì bất thường, cậu ấy sẽ báo về. Nhưng dù sao, vẫn phải cẩn thận."
Cả hai ngồi đó, thời gian chầm chậm trôi qua. Họ chẳng dám rời khỏi biệt thự, sợ rằng nếu Tiệp Trân phát hiện ra điều gì bất thường, mọi kế hoạch sẽ đổ vỡ. Họ quyết định ngồi lại, bấm điện thoại và chờ đợi, lòng không ngừng thấp thỏm về sự an toàn của Trạch Dương.
Thời gian cứ thế trôi đi trong sự căng thẳng âm thầm. Đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm, bầu không khí trong biệt thự càng trở nên tĩnh mịch. Tiệp Trân đã ngủ say trong phòng, nhưng Hạo Huy và Lý Tin vẫn thức, ngồi yên trên sofa, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cửa, chờ đợi một tin tức từ Trạch Dương.
Bỗng nhiên, chiếc điện thoại của Hạo Huy rung lên. Ông lập tức cầm lấy, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình. Tin nhắn từ một số lạ hiện lên: "Mọi thứ đã sẵn sàng. Đợi lệnh"
Hạo Huy đọc lướt qua tin nhắn, rồi xoá ngay lập tức. Ông nhìn Lý Tinh, khẽ gật đầu, như ngầm ra hiệu rằng mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát. Nhưng ánh mắt ông lại không giấu được vẻ lo lắng, như thể có điều gì đó vượt ngoài dự tính.
"Chúng ta chỉ còn chờ Trạch Dương nữa thôi," ông thầm thì với Lý Tinh, giọng nói trầm đầy tính toán.
Lý Tin nhìn ra phía cửa, đôi mắt đầy ẩn ý.
****************
Hạo Huy và Lý Tinh ngồi đối diện, cả hai đều toát lên vẻ điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt họ ẩn chứa một sự căng thẳng mơ hồ. Tiệp Trân nhận ra điều này, cô không thể giấu được sự tò mò, liền cất giọng hỏi:
"Chú Huy, chú Tin, sao giờ này sao chú Trạch Dương vẫn chưa về? Chú biết chú ấy đi đâu không?"
Hạo Huy khẽ nhìn sang Lý Tinh, đôi mắt ông thoáng lướt qua chút bối rối trước khi trở lại với vẻ lạnh lùng thường thấy. Ông nở một nụ cười nhạt, trả lời bằng giọng điệu điềm tĩnh: "Chắc là công việc đột xuất thôi. Dạo này Trạch Dương đang hợp tác với nhiều công ty bên phía Kowloon, đôi khi ngôn ngữ hoặc phương thức làm việc không đồng nhất, thành ra cuộc đàm phán kéo dài"
Tiệp Trân nghe vậy, đôi môi khẽ mím lại. Cô có cảm giác những lời nói đó không thực sự thuyết phục. "Nhưng... chẳng phải chú ấy đã bảo là công việc đã giải quyết xong xuôi rồi sao? Hơn nữa, đây là Tết mà, làm gì còn hợp đồng nào cần xử lý gấp đến mức như vậy?"
Lý Tinh chợt thấy Tiệp Trân đặt câu hỏi như vậy thì có chút bối rối. Ông không ngờ cô lại sắc sảo đến mức nhìn ra được điểm bất hợp lý trong câu chuyện. Ông nhìn Hạo Huy, rồi nhẹ nhàng cất lời với một nụ cười nhạt: "Chà, đúng là Tết rồi, nhưng công việc kinh doanh thì không bao giờ ngừng, con biết mà. Đôi khi những vấn đề không ngờ tới lại xuất hiện vào những thời điểm bất ngờ nhất."
Hạo Huy tiếp lời ngay lập tức, giọng ông trầm và chậm rãi, như thể đang xoa dịu sự lo lắng của Tiệp Trân: "Chú hiểu là con lo lắng cho chú Trạch Dương, nhưng đừng quá bận tâm. Chú con biết rõ thời gian quý giá như thế nào trong dịp lễ Tết. Chắc chắn chú ấy sẽ về sớm thôi. Con cứ yên tâm, không có gì đáng lo đâu."
Tiệp Trân nhìn hai người đàn ông trước mặt, cảm nhận được sự chặt chẽ trong từng lời nói của họ, nhưng trong thâm tâm vẫn không thể xua tan cảm giác lấn cấn. Cô biết rõ tính cách người chú Trạch Dương, anh không phải kiểu người hay thất hứa. Việc anh ấy bảo rằng mọi chuyện đã xong xuôi, vậy mà bây giờ lại có thêm công việc phát sinh, thật sự rất bất thường.
Dù sao, Tiệp Trân cũng không muốn làm lớn chuyện vào lúc này. Cô gật đầu nhẹ, tỏ ra không còn thắc mắc gì thêm, rồi cất lời chúc hai người chú của mình: "Con hiểu rồi. Vậy con chúc hai chú ngủ ngon nhé. Chắc con cũng đi ngủ sớm đây hôm nay vui chơi cũng đủ mệt rồi ạ. Hai chú cũng ngủ sớm đi nhé."
Hạo Huy mỉm cười, vẫy tay nhẹ: "Ngủ ngon nhé, Tiệp Trân."
Lý Tinh cũng gật đầu đồng tình: "Ngủ ngon, Tiệp Trân. Chúng ta sẽ đợi chú Trạch Dương của con về."
Cô bước về phòng ngủ, đôi chân nhẹ nhàng nhưng tâm trí vẫn đong đầy những câu hỏi không lời đáp. Khi cánh cửa phòng Tiệp Trân khép lại, cả Hạo Huy và Lý Tinh mới thở phào nhẹ nhõm. Họ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt đầy lo âu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạo Huy thầm thì: "Con bé thông minh hơn ta nghĩ.
Lý Tin khẽ gật đầu, đôi môi mím chặt như đang cố che giấu một nỗi lo nào đó. "Chúng ta không thể để nó biết quá nhiều, ít nhất là lúc này"
Cả hai quay lại ngồi trên sofa, ánh đèn trong phòng hắt lên những góc tối của không gian. Dù vẻ ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng họ là những lo lắng chồng chất. Họ biết rõ, công việc Trạch Dương đang làm không hề liên quan đến bất cứ hợp đồng nào. Thực tế, anh đang dấn thân vào một việc nguy hiểm, một phi vụ mà ngay cả Hạo Huy và Lý Tin cũng không thể lường trước được kết quả.
"Trạch Dương lẽ ra phải về rồi" Lý Tinh nhíu mày nhìn đồng hồ, giọng khế khàng nhưng căng thẳng. "Có khi nào gặp vấn đề gì không?"
Hạo Huy im lặng một lúc, sau đó cất giọng trầm ngâm: "Chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ từ trước, nếu có gì bất thường, cậu ấy sẽ báo về. Nhưng dù sao, vẫn phải cẩn thận."
Cả hai ngồi đó, thời gian chầm chậm trôi qua. Họ chẳng dám rời khỏi biệt thự, sợ rằng nếu Tiệp Trân phát hiện ra điều gì bất thường, mọi kế hoạch sẽ đổ vỡ. Họ quyết định ngồi lại, bấm điện thoại và chờ đợi, lòng không ngừng thấp thỏm về sự an toàn của Trạch Dương.
Thời gian cứ thế trôi đi trong sự căng thẳng âm thầm. Đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm, bầu không khí trong biệt thự càng trở nên tĩnh mịch. Tiệp Trân đã ngủ say trong phòng, nhưng Hạo Huy và Lý Tin vẫn thức, ngồi yên trên sofa, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cửa, chờ đợi một tin tức từ Trạch Dương.
Bỗng nhiên, chiếc điện thoại của Hạo Huy rung lên. Ông lập tức cầm lấy, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình. Tin nhắn từ một số lạ hiện lên: "Mọi thứ đã sẵn sàng. Đợi lệnh"
Hạo Huy đọc lướt qua tin nhắn, rồi xoá ngay lập tức. Ông nhìn Lý Tinh, khẽ gật đầu, như ngầm ra hiệu rằng mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát. Nhưng ánh mắt ông lại không giấu được vẻ lo lắng, như thể có điều gì đó vượt ngoài dự tính.
"Chúng ta chỉ còn chờ Trạch Dương nữa thôi," ông thầm thì với Lý Tinh, giọng nói trầm đầy tính toán.
Lý Tin nhìn ra phía cửa, đôi mắt đầy ẩn ý.
****************
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro