Trở Về Hồng Kôn...
2024-11-02 00:33:53
Khi Tết đến gần, Tiệp Trân cùng Trạch Dương quyết định về lại Hồng Kông để thăm Hạo Huy và Lý Tinh, hai người đàn ông đã nuôi dưỡng và bảo vệ cô từ nhỏ. Họ không chỉ đơn thuần là người thân trong gia đình mà còn là những ông trùm mafia khét tiếng, đứng đầu giới tội phạm tại Hồng Kông. Dù luôn sống trong bóng tối của quyền lực và bạo lực, nhưng với Tiệp Trân, họ mãi là những người yêu thương và chăm sóc cô như con gái ruột của mình.
-
Ngày Tiệp Trân và Trạch Dương đáp xuống sân bay Hồng Kông, Hạo Huy và Lý Tinh đã có mặt từ sớm, chờ đón cô trở về. Hạo Huy – người đàn ông trung niên, luôn toát lên vẻ lạnh lùng, quyền uy ngay khi nhìn thấy Tiệp Trân, không kìm được cảm xúc, bước nhanh tới ôm chầm lấy cô. "Tiệp Trân, đã lâu lắm rồi... Chú nhớ con suốt cả năm qua. Sau con ốm quá vậy con gái? Chú Trạch Dương bỏ đói con sao?"
Tiệp Trân nở nụ cười rạng rỡ, vòng tay ôm chặt lấy ông. "Dạ không có đâu ạ, do con cao lên đó hihi. Con cũng nhớ chú rất nhiều, suốt năm nay con chỉ mong đến ngày này để được gặp lại chú và chú Lý Tinh."
Lý Tin, người đàn ông bên cạnh, vẫn giữ vẻ trầm tĩnh nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm vui. Dù là cánh tay phải đắc lực của Hạo Huy, ông luôn dành cho Tiệp Trân một tình thương ấm áp. Ông bước tới, ôm lấy cô vào lòng. "Chúng ta đều nhớ con, Tiệp Trân. Một năm không gặp, con có vẻ đã trưởng thành nhiều.
Sau khi trao những cái ôm thắm thiết, cả nhóm rời khỏi sân bay, lên chiếc xe sang trọng của Hạo Huy và Lý Tinh. Trạch Dương, mặc dù là người thân thiết với Hạo Huy, vẫn duy trì phong thái chuyên nghiệp, chỉ bắt tay xã giao với họ. Họ chào hỏi nhau một cách đơn giản nhưng ẩn chứa sự tôn trọng sâu sắc giữa những người đàn ông đầy quyền lực.
Trên đường trở về căn biệt thự xa hoa của Hạo Huy, Tiệp Trân không ngừng kể về cuộc sống ở Tứ Xuyên, về việc học hành và những người bạn mới. "Ở TỨ Xuyên, con đã kết bạn với rất nhiều người, nhất là mấy cậu bạn nam trong lớp" cô hớn hở chia sẻ, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt của Hạo Huy và Lý Tin khi nghe đến cụm từ "bạn nam"
Hạo Huy, mặc dù không biểu lộ rõ ràng, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút bận tâm. "Con trước đây đâu có chơi thân với con trai như vậy. Hồng Kông khác với Tứ Xuyên sao?"
Lý Tinh cũng khẽ nhíu mày nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh. "Quan trọng là con có vui không, Tiệp Trân?"
"Con vui lắm, chú ạ," cô cười tươi. "Bạn bè bên đó đều rất tốt và giúp đỡ con nhiều."
||
Mặc dù không bày tỏ thêm điều gì, nhưng Hạo Huy và Lý Tinh vẫn âm thầm giữ trong lòng sự lo lắng. Họ không quen với việc Tiệp Trân tiếp xúc quá nhiều với người ngoài, đặc biệt là những chàng trai trẻ. Trước đây, Tiệp Trân luôn giữ khoảng cách với người khác giới, và điều đó khiến họ yên tâm. Nhưng bây giờ, khi nghe cô kể về những mối quan hệ mới, họ không thể không bận lòng.
Về đến biệt thự, mọi thứ dường như vẫn giữ nguyên như lần cuối Tiệp Trân rời đi. Không gian sang trọng, tĩnh lặng nhưng đầy ấm cúng. Tiệp Trân thở phào khi bước vào căn nhà quen thuộc, nơi cô đã lớn lên với bao kỷ niệm đẹp. Cô nhanh chóng ngồi xuống sofa, tiếp tục kể về cuộc sống ở Tứ Xuyên với vẻ hào hứng. Hạo Huy và Lý Tinh ngồi đối diện, lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng trao nhau những ánh mắt đầy ẩn ý.
Đến trưa, họ quyết định cùng nhau ra ngoài ăn nhà hàng. Hạo Huy biết rõ Tiệp Trân rất thích ăn hải sản nên đã chọn một nhà hàng nổi tiếng chuyên về các món hải sản cao cấp. Khi đến nơi, Tiệp Trân không giấu nổi sự phấn khích, gọi liên tục những món như cua hoàng đế, tôm hùm và nhiều loại hải sản đắt tiền khác. "Con đã chờ ngày này lâu lắm rồi, mấy món này ở Tứ Xuyên không có ngon như ở đây," cô vừa ăn vừa cười nói.
Hạo Huy và Lý Tinh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, như thể Tiệp Trân vẫn là cô bé nhỏ mà họ luôn che chở. "Con thích là được rồi," Hạo Huy nói, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt thường ngày luôn nghiêm nghị của ông. "Ở đây, con có thể ăn bất cứ thứ gì con muốn."
Sau bữa trưa, Hạo Huy và Lý Tinh chở Tiệp Trân đi dạo quanh thành phố. Hồng Kông vẫn nhộn nhịp và hào nhoáng như ngày cô rời đi, nhưng dường như đã thay đổi rất nhiều. Những con phố, tòa nhà mới xuất hiện, các khu mua sắm tấp nập, và ánh đèn lung linh làm cho Tiệp Trân cảm thấy như mình đang lạc vào một nơi hoàn toàn khác. Cô chỉ vào những nơi quen thuộc, nhắc lại những kỷ niệm ngày xưa với niềm hứng khởi không ngừng.
Trong lúc đó, Trạch Dương vẫn kín đáo sắp xếp những cuộc gặp với các đối tác làm ăn tại Hồng Kông. Dù đã trở về cùng Tiệp Trân, nhưng anh không quên nhiệm vụ của mình. Trên danh nghĩa, anh chỉ là một doanh nhân thành đạt, nhưng thực tế, anh cũng như Hạo Huy và Lý Tinh, là một phần không thể thiếu của thế giới ngầm. Dưới bề mặt yên bình của chuyến thăm gia đình này, anh vẫn duy trì các hoạt động kinh doanh mờ ám và bảo vệ Tiệp Trân khỏi những nguy hiểm tiềm tàng.
Sau một ngày dài, họ trở về căn biệt thự trong tâm trạng vui vẻ. Tiệp Trân dành thời gian bên Hạo Huy và Lý Tinh, trò chuyện và chia sẻ nhiều điều mà cô chưa từng kể trong suốt một năm qua. Những câu chuyện cứ nối tiếp nhau, kéo dài cho đến khi trời đã về khuya. Dù bận rộn với công việc, cả Hạo Huy lẫn Lý Tinh đều dành cho cô sự quan tâm chân thành, và đó là điều mà Tiệp Trân luôn trân trọng.
-
Ngày Tiệp Trân và Trạch Dương đáp xuống sân bay Hồng Kông, Hạo Huy và Lý Tinh đã có mặt từ sớm, chờ đón cô trở về. Hạo Huy – người đàn ông trung niên, luôn toát lên vẻ lạnh lùng, quyền uy ngay khi nhìn thấy Tiệp Trân, không kìm được cảm xúc, bước nhanh tới ôm chầm lấy cô. "Tiệp Trân, đã lâu lắm rồi... Chú nhớ con suốt cả năm qua. Sau con ốm quá vậy con gái? Chú Trạch Dương bỏ đói con sao?"
Tiệp Trân nở nụ cười rạng rỡ, vòng tay ôm chặt lấy ông. "Dạ không có đâu ạ, do con cao lên đó hihi. Con cũng nhớ chú rất nhiều, suốt năm nay con chỉ mong đến ngày này để được gặp lại chú và chú Lý Tinh."
Lý Tin, người đàn ông bên cạnh, vẫn giữ vẻ trầm tĩnh nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm vui. Dù là cánh tay phải đắc lực của Hạo Huy, ông luôn dành cho Tiệp Trân một tình thương ấm áp. Ông bước tới, ôm lấy cô vào lòng. "Chúng ta đều nhớ con, Tiệp Trân. Một năm không gặp, con có vẻ đã trưởng thành nhiều.
Sau khi trao những cái ôm thắm thiết, cả nhóm rời khỏi sân bay, lên chiếc xe sang trọng của Hạo Huy và Lý Tinh. Trạch Dương, mặc dù là người thân thiết với Hạo Huy, vẫn duy trì phong thái chuyên nghiệp, chỉ bắt tay xã giao với họ. Họ chào hỏi nhau một cách đơn giản nhưng ẩn chứa sự tôn trọng sâu sắc giữa những người đàn ông đầy quyền lực.
Trên đường trở về căn biệt thự xa hoa của Hạo Huy, Tiệp Trân không ngừng kể về cuộc sống ở Tứ Xuyên, về việc học hành và những người bạn mới. "Ở TỨ Xuyên, con đã kết bạn với rất nhiều người, nhất là mấy cậu bạn nam trong lớp" cô hớn hở chia sẻ, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt của Hạo Huy và Lý Tin khi nghe đến cụm từ "bạn nam"
Hạo Huy, mặc dù không biểu lộ rõ ràng, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút bận tâm. "Con trước đây đâu có chơi thân với con trai như vậy. Hồng Kông khác với Tứ Xuyên sao?"
Lý Tinh cũng khẽ nhíu mày nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh. "Quan trọng là con có vui không, Tiệp Trân?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con vui lắm, chú ạ," cô cười tươi. "Bạn bè bên đó đều rất tốt và giúp đỡ con nhiều."
||
Mặc dù không bày tỏ thêm điều gì, nhưng Hạo Huy và Lý Tinh vẫn âm thầm giữ trong lòng sự lo lắng. Họ không quen với việc Tiệp Trân tiếp xúc quá nhiều với người ngoài, đặc biệt là những chàng trai trẻ. Trước đây, Tiệp Trân luôn giữ khoảng cách với người khác giới, và điều đó khiến họ yên tâm. Nhưng bây giờ, khi nghe cô kể về những mối quan hệ mới, họ không thể không bận lòng.
Về đến biệt thự, mọi thứ dường như vẫn giữ nguyên như lần cuối Tiệp Trân rời đi. Không gian sang trọng, tĩnh lặng nhưng đầy ấm cúng. Tiệp Trân thở phào khi bước vào căn nhà quen thuộc, nơi cô đã lớn lên với bao kỷ niệm đẹp. Cô nhanh chóng ngồi xuống sofa, tiếp tục kể về cuộc sống ở Tứ Xuyên với vẻ hào hứng. Hạo Huy và Lý Tinh ngồi đối diện, lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng trao nhau những ánh mắt đầy ẩn ý.
Đến trưa, họ quyết định cùng nhau ra ngoài ăn nhà hàng. Hạo Huy biết rõ Tiệp Trân rất thích ăn hải sản nên đã chọn một nhà hàng nổi tiếng chuyên về các món hải sản cao cấp. Khi đến nơi, Tiệp Trân không giấu nổi sự phấn khích, gọi liên tục những món như cua hoàng đế, tôm hùm và nhiều loại hải sản đắt tiền khác. "Con đã chờ ngày này lâu lắm rồi, mấy món này ở Tứ Xuyên không có ngon như ở đây," cô vừa ăn vừa cười nói.
Hạo Huy và Lý Tinh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, như thể Tiệp Trân vẫn là cô bé nhỏ mà họ luôn che chở. "Con thích là được rồi," Hạo Huy nói, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt thường ngày luôn nghiêm nghị của ông. "Ở đây, con có thể ăn bất cứ thứ gì con muốn."
Sau bữa trưa, Hạo Huy và Lý Tinh chở Tiệp Trân đi dạo quanh thành phố. Hồng Kông vẫn nhộn nhịp và hào nhoáng như ngày cô rời đi, nhưng dường như đã thay đổi rất nhiều. Những con phố, tòa nhà mới xuất hiện, các khu mua sắm tấp nập, và ánh đèn lung linh làm cho Tiệp Trân cảm thấy như mình đang lạc vào một nơi hoàn toàn khác. Cô chỉ vào những nơi quen thuộc, nhắc lại những kỷ niệm ngày xưa với niềm hứng khởi không ngừng.
Trong lúc đó, Trạch Dương vẫn kín đáo sắp xếp những cuộc gặp với các đối tác làm ăn tại Hồng Kông. Dù đã trở về cùng Tiệp Trân, nhưng anh không quên nhiệm vụ của mình. Trên danh nghĩa, anh chỉ là một doanh nhân thành đạt, nhưng thực tế, anh cũng như Hạo Huy và Lý Tinh, là một phần không thể thiếu của thế giới ngầm. Dưới bề mặt yên bình của chuyến thăm gia đình này, anh vẫn duy trì các hoạt động kinh doanh mờ ám và bảo vệ Tiệp Trân khỏi những nguy hiểm tiềm tàng.
Sau một ngày dài, họ trở về căn biệt thự trong tâm trạng vui vẻ. Tiệp Trân dành thời gian bên Hạo Huy và Lý Tinh, trò chuyện và chia sẻ nhiều điều mà cô chưa từng kể trong suốt một năm qua. Những câu chuyện cứ nối tiếp nhau, kéo dài cho đến khi trời đã về khuya. Dù bận rộn với công việc, cả Hạo Huy lẫn Lý Tinh đều dành cho cô sự quan tâm chân thành, và đó là điều mà Tiệp Trân luôn trân trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro