Hoa Dại Trong Nước Mắt

Lấy Lại Địa Bàn...

2024-11-02 00:33:53

Sáng hôm sau, Tiệp Trân thức dậy như mọi ngày, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào khuôn mặt đáng yêu của cô bé. Cô bé bật dậy, háo hức nghĩ đến buổi học với thầy Trần, nhưng chợt nhận ra rằng không thấy

Trạch Dương đâu. Mọi khi, cậu sẽ ở đây, ngồi trên ghế bên cạnh hoặc bước vào phòng đánh thức cô bằng cái xoa đầu quen thuộc. Lòng cô bé chùng xuống, đôi mắt chớp chớp, cố kìm nén cảm xúc.

Tiệp Trân bước ra ngoài phòng ngủ, gặp bảo mẫu đang dọn dẹp:

"Dì ơi, chú Dương Dương của con đâu rồi?" cô bé ngơ ngác hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.

Bảo mẫu mỉm cười hiền hậu, nhẹ nhàng nói: "Ông chủ đi công tác đột xuất rồi, cô chủ yêu à. Ông nói sẽ cố gắng về sớm nhất có thể."

Nghe đến đây, Tiệp Trân im lặng, gật đầu rồi bước đi, lòng nặng trĩu. Cô bé hiểu rằng chú Trạch Dương rất bận rộn với công việc, nhưng lần nào cậu rời đi cũng khiến cô thấy trống trải vô cùng. Tiệp Trân trở về phòng, ngồi một mình trên chiếc giường lớn, ôm gối. Những giọt nước mắt rưng rưng trong đôi mắt, nhưng cô bé cố gắng không khóc. Cô không muốn làm phiền chú Trạch Dương, biết rằng chú cũng đã rất vất vả. Tuy nhiên, nỗi nhớ cứ chực trào ra trong lòng cô, làm cô cảm thấy tủi thân và cô đơn.

Ở một nơi khác, Trạch Dương cùng Lý Tinh và vài tên đàn em đang tiến hành một cuộc đàm phán quan trọng ở khu Tân Giới. Đêm hôm trước, anh đã âm thầm rời biệt thự trong đêm, không kịp chào tạm biệt Tiệp Trân. Nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng, không chỉ là một giao dịch ma túy bình thường mà còn liên quan đến việc lấy lại địa bàn ở Yuen Long, khu vực mà băng nhóm đối thủ đã cướp từ tay của Hạo Huy.

Tại nơi đàm phán, băng nhóm đối thủ, dẫn đầu bởi Tên Trùm Lưu Vũ, tỏ ra không hề quan tâm đến yêu cầu của

Trạch Dương và Hạo Huy. Lưu Vũ cười khẩy, giọng đầy thách thức:

"Các người nghĩ rằng chỉ bằng vài lời đàm phán mà có thế lấy lại được địa bàn sao? Chúng ta đã chiếm được thì đó là của chúng ta."

Trạch Dương khoanh tay, bình tĩnh đáp lại:

"Địa bàn đó vốn thuộc về Hạo Huy, các người cướp được nhưng không giữ được lâu đâu. Nếu không muốn đổ máu, tốt nhất nên hợp tác."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lưu Vũ cười lớn, ra hiệu cho đàn em. "Hợp tác? Hừ, cậu Trạch Dương, đừng mơ. Bên này không cần hợp tác với ai cả."

Không khí căng thẳng bao trùm, từng ánh mắt sắc lạnh nhìn nhau. Cuộc đàm phán nhanh chóng đổ vỡ, dẫn đến cuộc hỗn chiến không thể tránh khỏi. Trạch Dương nhảy vào cuộc chiến với kinh nghiệm dày dặn của một người từng trải qua hàng trăm trận đấu. Anh không chút do dự, tay đấm, chân đá như cơn bão, khiến cho từng tên đàn em của Lưu Vũ ngã rạp dưới chân. Lý Tinh và đàn em của anh cũng không ngần ngại lao vào, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn đầy máu lửa.

Tiếng súng vang lên, ánh đèn neon từ những tòa nhà cao tầng xung quanh lóe lên trong không trung, phản chiếu hình ảnh cuộc đấu tranh ác liệt. Trạch Dương không bị lay động, thân thủ linh hoạt và quyết đoán. Chỉ trong vòng chưa đầy một giờ, anh đã đánh bại gần hết băng nhóm đối thủ, ép Lưu Vũ vào chân tường.

"Ngươi không bao giờ có thể đánh bại ta," Trạch Dương nói, giọng lạnh lùng, tay nắm chặt khẩu súng, chĩa thắng vào Lưu Vũ.

Lưu Vũ nhìn anh với ánh mắt hoảng sợ, cuối cùng phải cúi đầu nhận thua.

"Được, được! Địa bàn đó, các người có thể lấy lại," Lưu Vũ thở dốc, không còn chút thách thức nào trong giọng nói.

Trạch Dương hạ súng, bước đi giữa bãi chiến trường đổ nát. Anh vừa hoàn thành nhiệm vụ, giành lại địa bàn cho

Hạo Huy, khôi phục quyền kiểm soát khu Tân Giới.

---

Ba ngày sau, Trạch Dương trở về biệt thự sau khi hoàn tất mọi việc. Khi vừa bước vào nhà, Tiệp Trân đã chạy ào ra, ôm chầm lấy chân anh, đôi mắt rạng rỡ nhưng vẫn còn phảng phất chút buồn bã:

"Chú! Cuối cùng chú cũng về rồi!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trạch Dương cúi xuống, ôm Tiệp Trân vào lòng, xoa đầu cô bé.

"Chú xin lỗi vì đã đi lâu như vậy, con yêu. Chú bận công việc, nhưng giờ chú đã về rồi đây."

Tiệp Trân ngước lên nhìn anh, giọng run run:

"Chú nói sẽ cố về sớm mà... Con nhớ chú lắm!"

Trái tim Trạch Dương thắt lại khi nhìn thấy vẻ buồn bã của Tiệp Trân. Anh biết công việc của mình quá nhiều nguy hiểm, nhưng mỗi lần thấy ánh mắt này của cô bé, anh đều cảm thấy day dứt. Dù cho ngoài kia, anh là một ông trùm mạnh mẽ, nhưng trước mặt Tiệp Trân, anh chỉ là một người cậu muốn bảo vệ và yêu thương cô bằng tất cả trái tim.

"Chú xin lỗi, Tiệp Trân. Từ giờ cậu sẽ cố gắng về sớm hơn, không để con phải chờ lâu nữa."

Tiệp Trân gật đầu, rồi ôm chặt lấy Trạch Dương hơn. "Chú hứa nhé?"

"Chú hứa," Trạch Dương cười nhẹ, "Giờ con đi học với thầy Trần, còn chú sẽ ở đây chờ con học xong. Được không?"

Cô bé vui vẻ gật đầu, rồi nhanh chóng chạy về phòng học. Trạch Dương đứng nhìn theo cô bé, lòng ngập tràn sự nhẹ nhõm. Những trận chiến, những cuộc giao dịch tàn bạo ngoài kia có thể tiếp tục, nhưng khi anh trở về, có

Tiệp Trân ở bên, anh sẽ luôn tìm thấy lý do để bước tiếp, để bảo vệ gia đình nhỏ của mình.

Ngày hôm đó, ánh nắng chiếu rọi lên căn biệt thự, như khởi đầu cho một tương lai tươi sáng hơn, không chỉ cho

Trạch Dương mà còn cho cả Tiệp Trân. Cuộc sống của họ sẽ không dễ dàng, nhưng chỉ cần họ có nhau, mọi thử thách đều có thể vượt qua.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Dại Trong Nước Mắt

Số ký tự: 0