Năm Quyền Kiểm...
2024-11-02 00:33:53
Một buổi chiều muộn, Trạch Dương ngồi lặng lẽ trong căn phòng điều hành, mắt chăm chú nhìn vào bản đồ trên màn hình lớn. Nhiệm vụ tiếp theo là lấy lại một loạt quán bar và lãnh địa quanh các khu trung tâm Hong Kong - đặc biệt là Central và Tsim Sha Tsui, nơi tập trung nhiều sòng bạc, hộp đêm và là nguồn lợi khổng lồ của băng nhóm. Khu vực này đã rơi vào tay một băng đảng khác trong vài tháng gần đây, sau khi thủ lĩnh cũ của Hạo Huy bị ám sát.
Những khu vực này, mặc dù mang lại lợi nhuận béo bở, nhưng lại nằm ngay trong tầm ngắm của cảnh sát. Trung tâm Hong Kong là nơi các lực lượng an ninh tuần tra nghiêm ngặt nhất, với hàng trăm cảnh sát cơ động, điều này khiến cho việc tranh giành lãnh địa ở đây càng trở nên nguy hiểm và đầy rủi ro.
Trạch Dương đứng lên, tay đút vào túi áo khoác da màu đen, ánh mắt quyết liệt. Anh biết rằng đây không chỉ đơn thuần là một cuộc chiến với băng nhóm đối thủ, mà còn là cuộc đối đầu với cả hệ thống pháp luật. Cảnh sát có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, và một sai sót nhỏ có thể khiến anh phải trả giá đắt.
Đêm đó, Trạch Dương cùng với Lý Tinh và một nhóm đàn em thân cận đã có mặt tại một quán bar nổi tiếng ở
Tsim Sha Tsui. Quán bar này trước đây thuộc quyền kiểm soát của Hạo Huy, nhưng đã bị cướp bởi băng nhóm
Thạch Sơn, một trong những thế lực mới nổi. Không khí bên trong náo nhiệt, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống những người khách đang say sưa nhảy múa, nhưng không ai biết rằng ngay bên ngoài, một cuộc chiến khốc liệt sắp diễn ra.
Trạch Dương bước vào, vẻ ngoài lạnh lùng và uy quyền của anh ngay lập tức thu hút sự chú ý. Đám người của
Thạch Sơn đứng lố nhố ở các góc quán, mắt theo dõi từng động thái của anh. Một gã đàn em của Thạch Sơn tiến đến, giọng nói khiêu khích:
"Chỗ này giờ thuộc về anh Thạch Sơn rồi, cậu Trạch Dương. Nếu không muốn gây chuyện, tốt nhất là nên rút lui."
Trạch Dương nhếch môi, không đáp lời. Ánh mắt anh lướt qua đám người đang canh giữ quán, đánh giá tình hình.
Hắn chỉ khẽ gật đầu với Lý Tinh. Chỉ trong tích tắc, một cuộc tấn công chớp nhoáng diễn ra. Đàn em của Lý Tinh lao vào, nhanh chóng khống chế nhóm người của Thạch Sơn. Những tiếng đấm đá, tiếng đồ vật vỡ loảng xoảng vang lên khắp quán bar.
Trạch Dương vẫn bình tĩnh bước đi, tiến về phía trung tâm quán. Anh nằm chặt khẩu súng dưới lớp áo khoác, không chút do dự bắn vào chân một tên cầm đầu băng Thạch Sơn, khiến hắn gục ngã trong đau đớn. Mọi thứ diễn ra nhanh gọn, chuẩn xác. Chỉ trong vài phút, toàn bộ quán bar đã nằm dưới sự kiểm soát của Trạch Dương và đàn em.
"Đây là lãnh địa của tao," Trạch Dương nói, giọng lạnh như băng, "Nếu còn thấy bất kỳ đứa nào của Thạch Sơn ở đây nữa, tao sẽ không chỉ bắn vào chân."
Khi Trạch Dương vừa bước ra khỏi quán bar, từ xa, ánh đèn xanh đỏ của cảnh sát lóe lên, báo hiệu sự có mặt của lực lượng an ninh. Một chiếc xe cảnh sát đồ xịch trước cửa, và ngay lập tức, một nhóm cảnh sát vũ trang đầy đủ bước xuống. Dẫn đầu là Thanh tra Chung, một sĩ quan nổi tiếng cứng rắn và luôn theo dõi hoạt động của Trạch Dương.
Thanh tra Chung bước tới, giọng nói đầy quyền uy vang lên:
"Cậu Trạch Dương, đêm nay vui vẻ chứ? Có vẻ như cậu vừa 'tái cấu trúc' nơi này?"
Trạch Dương bình thản quay lại, ánh mắt đối diện với Thanh tra Chung, nhưng không có chút sợ hãi nào trong đó.
"Tôi chỉ đến đây để uống chút rượu thôi, thanh tra," anh nói, giọng điểm tĩnh. "Nếu ông nghĩ tôi làm gì sai trái, thì cứ việc bắt tôi."
Thanh tra Chung mỉm cười, nhưng ánh mắt sắc lạnh. Ông biết rõ rằng việc bắt Trạch Dương không hề dễ dàng.
Trạch Dương luôn cấn trọng, và anh ta không bao giờ để lại bằng chứng trực tiếp.
"Cậu Trạch Dương," Chung nghiến răng, "đêm nay tôi sẽ không bắt cậu. Nhưng đừng nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện."
Trạch Dương khẽ gật đầu, nụ cười nhẹ hiện trên môi. "Tôi không mong gì hơn. Chúng ta đều có công việc của mình, đúng không, thanh tra?"
Cuộc đối đầu giữa Trạch Dương và Thanh tra Chung tạm thời kết thúc, nhưng trong không khí vẫn đầy mùi nguy hiểm. Trạch Dương bước lên xe, rời khỏi khu vực trước khi cảnh sát có thế làm gì thêm.
Sáng hôm sau, Trạch Dương tiếp tục tiến hành các cuộc tấn công khác, nhắm đến các quán bar và hộp đêm ở khu
Central. Lần này, sự xuất hiện của cảnh sát thậm chí còn dày đặc hơn. Những đoàn xe cảnh sát liên tục tuần tra, và các điểm kiểm soát an ninh được thiết lập ở nhiều nơi.
Nhưng Trạch Dương không sợ. Anh đã lên kế hoạch cần thận, phối hợp với những đàn em giỏi nhất và có cả những mối quan hệ ngầm trong lực lượng cảnh sát. Mỗi bước đi đều được tính toán kỹ lưỡng để tránh bị bắt.
Tại quán bar "The Silver Dragon"
', một trong những lãnh địa chính ở Central, cuộc tấn công của Trạch Dương diễn
ra một cách chóng vánh. Anh và đàn em của mình đã bí mật xâm nhập vào từ lối sau, nhanh chóng vô hiệu hóa hệ thống an ninh, và chỉ trong chưa đầy một giờ, The Silver Dragon đã thuộc về Hạo Huy.
Khi cảnh sát đến, tất cả đã xong xuôi. Trạch Dương biến mất như một bóng ma, không để lại dấu vết. Cảnh sát chỉ tìm thấy một quán bar bị lật đổ, còn người đứng sau thì đã thoát khỏi tầm kiểm soát của họ.
Trạch Dương cười nhạt, khi ngồi trong xe quan sát cảnh sát từ xa, rồi ra lệnh cho đàn em rời đi. Khu vực Central đã trở lại dưới quyền kiểm soát của Hạo Huy, và Trạch Dương lại một lần nữa khẳng định vị thế không thể đánh bại của mình trong giới giang hồ Hong Kong.
Những khu vực này, mặc dù mang lại lợi nhuận béo bở, nhưng lại nằm ngay trong tầm ngắm của cảnh sát. Trung tâm Hong Kong là nơi các lực lượng an ninh tuần tra nghiêm ngặt nhất, với hàng trăm cảnh sát cơ động, điều này khiến cho việc tranh giành lãnh địa ở đây càng trở nên nguy hiểm và đầy rủi ro.
Trạch Dương đứng lên, tay đút vào túi áo khoác da màu đen, ánh mắt quyết liệt. Anh biết rằng đây không chỉ đơn thuần là một cuộc chiến với băng nhóm đối thủ, mà còn là cuộc đối đầu với cả hệ thống pháp luật. Cảnh sát có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, và một sai sót nhỏ có thể khiến anh phải trả giá đắt.
Đêm đó, Trạch Dương cùng với Lý Tinh và một nhóm đàn em thân cận đã có mặt tại một quán bar nổi tiếng ở
Tsim Sha Tsui. Quán bar này trước đây thuộc quyền kiểm soát của Hạo Huy, nhưng đã bị cướp bởi băng nhóm
Thạch Sơn, một trong những thế lực mới nổi. Không khí bên trong náo nhiệt, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống những người khách đang say sưa nhảy múa, nhưng không ai biết rằng ngay bên ngoài, một cuộc chiến khốc liệt sắp diễn ra.
Trạch Dương bước vào, vẻ ngoài lạnh lùng và uy quyền của anh ngay lập tức thu hút sự chú ý. Đám người của
Thạch Sơn đứng lố nhố ở các góc quán, mắt theo dõi từng động thái của anh. Một gã đàn em của Thạch Sơn tiến đến, giọng nói khiêu khích:
"Chỗ này giờ thuộc về anh Thạch Sơn rồi, cậu Trạch Dương. Nếu không muốn gây chuyện, tốt nhất là nên rút lui."
Trạch Dương nhếch môi, không đáp lời. Ánh mắt anh lướt qua đám người đang canh giữ quán, đánh giá tình hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn chỉ khẽ gật đầu với Lý Tinh. Chỉ trong tích tắc, một cuộc tấn công chớp nhoáng diễn ra. Đàn em của Lý Tinh lao vào, nhanh chóng khống chế nhóm người của Thạch Sơn. Những tiếng đấm đá, tiếng đồ vật vỡ loảng xoảng vang lên khắp quán bar.
Trạch Dương vẫn bình tĩnh bước đi, tiến về phía trung tâm quán. Anh nằm chặt khẩu súng dưới lớp áo khoác, không chút do dự bắn vào chân một tên cầm đầu băng Thạch Sơn, khiến hắn gục ngã trong đau đớn. Mọi thứ diễn ra nhanh gọn, chuẩn xác. Chỉ trong vài phút, toàn bộ quán bar đã nằm dưới sự kiểm soát của Trạch Dương và đàn em.
"Đây là lãnh địa của tao," Trạch Dương nói, giọng lạnh như băng, "Nếu còn thấy bất kỳ đứa nào của Thạch Sơn ở đây nữa, tao sẽ không chỉ bắn vào chân."
Khi Trạch Dương vừa bước ra khỏi quán bar, từ xa, ánh đèn xanh đỏ của cảnh sát lóe lên, báo hiệu sự có mặt của lực lượng an ninh. Một chiếc xe cảnh sát đồ xịch trước cửa, và ngay lập tức, một nhóm cảnh sát vũ trang đầy đủ bước xuống. Dẫn đầu là Thanh tra Chung, một sĩ quan nổi tiếng cứng rắn và luôn theo dõi hoạt động của Trạch Dương.
Thanh tra Chung bước tới, giọng nói đầy quyền uy vang lên:
"Cậu Trạch Dương, đêm nay vui vẻ chứ? Có vẻ như cậu vừa 'tái cấu trúc' nơi này?"
Trạch Dương bình thản quay lại, ánh mắt đối diện với Thanh tra Chung, nhưng không có chút sợ hãi nào trong đó.
"Tôi chỉ đến đây để uống chút rượu thôi, thanh tra," anh nói, giọng điểm tĩnh. "Nếu ông nghĩ tôi làm gì sai trái, thì cứ việc bắt tôi."
Thanh tra Chung mỉm cười, nhưng ánh mắt sắc lạnh. Ông biết rõ rằng việc bắt Trạch Dương không hề dễ dàng.
Trạch Dương luôn cấn trọng, và anh ta không bao giờ để lại bằng chứng trực tiếp.
"Cậu Trạch Dương," Chung nghiến răng, "đêm nay tôi sẽ không bắt cậu. Nhưng đừng nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trạch Dương khẽ gật đầu, nụ cười nhẹ hiện trên môi. "Tôi không mong gì hơn. Chúng ta đều có công việc của mình, đúng không, thanh tra?"
Cuộc đối đầu giữa Trạch Dương và Thanh tra Chung tạm thời kết thúc, nhưng trong không khí vẫn đầy mùi nguy hiểm. Trạch Dương bước lên xe, rời khỏi khu vực trước khi cảnh sát có thế làm gì thêm.
Sáng hôm sau, Trạch Dương tiếp tục tiến hành các cuộc tấn công khác, nhắm đến các quán bar và hộp đêm ở khu
Central. Lần này, sự xuất hiện của cảnh sát thậm chí còn dày đặc hơn. Những đoàn xe cảnh sát liên tục tuần tra, và các điểm kiểm soát an ninh được thiết lập ở nhiều nơi.
Nhưng Trạch Dương không sợ. Anh đã lên kế hoạch cần thận, phối hợp với những đàn em giỏi nhất và có cả những mối quan hệ ngầm trong lực lượng cảnh sát. Mỗi bước đi đều được tính toán kỹ lưỡng để tránh bị bắt.
Tại quán bar "The Silver Dragon"
', một trong những lãnh địa chính ở Central, cuộc tấn công của Trạch Dương diễn
ra một cách chóng vánh. Anh và đàn em của mình đã bí mật xâm nhập vào từ lối sau, nhanh chóng vô hiệu hóa hệ thống an ninh, và chỉ trong chưa đầy một giờ, The Silver Dragon đã thuộc về Hạo Huy.
Khi cảnh sát đến, tất cả đã xong xuôi. Trạch Dương biến mất như một bóng ma, không để lại dấu vết. Cảnh sát chỉ tìm thấy một quán bar bị lật đổ, còn người đứng sau thì đã thoát khỏi tầm kiểm soát của họ.
Trạch Dương cười nhạt, khi ngồi trong xe quan sát cảnh sát từ xa, rồi ra lệnh cho đàn em rời đi. Khu vực Central đã trở lại dưới quyền kiểm soát của Hạo Huy, và Trạch Dương lại một lần nữa khẳng định vị thế không thể đánh bại của mình trong giới giang hồ Hong Kong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro