Thiên Thần Của...
2024-11-02 00:33:53
Trời đã khuya, bóng đêm bao trùm lên không gian tĩnh mịch của căn biệt thự. Ánh đèn mờ hắt ra từ phòng khách, rọi nhẹ lên những vết thương chưa lành trên người Trạch Dương. Hạo Huy vừa rời đi, nhưng những lời nói của hắn vẫn như một vệt âm vang, lẩn khuất trong tâm trí anh.
"Cả thế giới ngầm này sẽ thuộc về cậu, Trạch Dương..."
Trạch Dương lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ phiền phức đó. Anh đã quá quen với những lời khen ngợi trộn lẫn sự toan tính của Hạo Huy, nhưng giờ đây, anh có những thứ khác cần lo hơn.
Dù cơ thể đau nhức rã rời, Trạch Dương vẫn cố gắng đứng dậy, từng bước chậm rãi đi ra khỏi phòng. Anh hướng về phía gian phòng của Tiệp Trân - đứa cháu gái bé nhỏ mà anh hết mực yêu thương. Cánh cửa phòng khẽ mở, bên trong là cảnh tượng yên bình của cô bé nằm ngủ ngoan trong chiếc nôi trắng, khuôn mặt thiên thần đang chìm vào giấc mộng. Cô cháu gái ngây thơ này chính là tất cả đối với Trạch Dương, là lý do duy nhất mà anh còn níu giữ chút nhân tính trong con người tàn nhẫn của mình.
Anh bước lại gần chiếc nôi, đôi mắt đăm chiêu, nhìn chăm chú vào cô bé. "Anh chị à, nếu hai người còn sống, chắc chăn Tiệp Trân sẽ có một cuộc sống khác, bình yên và không lo nghĩ..." Anh thì thầm với chính mình, như đang trò chuyện với anh chị quá cố. Những ký ức về ngày anh mất họ - cái ngày mà bọn tàn ác đã cướp đi sinh mạng của anh chị mình - chợt ùa về. Trái tim Trạch Dương thắt lại, cơn giận trong lòng bùng cháy dữ dội, nhưng đồng thời cũng mang theo sự tự trách.
Anh thở dài, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của Tiệp Trân. "Mình đã không thể bảo vệ được anh chị.
Nhưng bằng mọi giá, mình sẽ bảo vệ cô bé này... Đến khi nào mình còn sống, Tiệp Trân sẽ không phải chịu đựng những gì mình đã trải qua."
Tiệp Trân đang ngủ yên thì bỗng giật mình, đôi mắt bé xíu mở to, bắt đầu khóc lớn. Tiếng khóc vang lên trong không gian tĩnh mịch, phá vỡ sự yên lặng của đêm khuya. Trạch Dương không do dự, anh nhanh chóng cúi xuống, bế lấy Tiệp Trân vào lòng. Cô bé khóc nấc lên, bàn tay nhỏ xíu khua khoắng trong không khí như tìm kiếm sự an ủi. Trạch Dương nhẹ nhàng ôm cô bé sát vào ngực, cảm nhận hơi ấm yếu ớt từ đứa trẻ trong vòng tay mình.
"Đừng khóc nữa, Tiệp Trân. Có chú ở đây rồi... Chú sẽ không để ai làm hại cháu đâu," anh thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng như đang an ủi chính bản thân mình.
Tiếng khóc của Tiệp Trân dần lắng lại. Cô bé ngước đôi mắt tròn to, đỏ hoe vì khóc, nhìn Trạch Dương. Anh bắt đầu hát ru, giọng hát trầm ấm vang lên trong không gian nhỏ bé. Lời ru của anh thật khẽ, nhưng đầy dịu dàng và ấm áp. Những âm thanh nhẹ nhàng khiến Tiệp Trân từ từ chìm vào giấc ngủ, gương mặt nhỏ bé dần thả lỏng.
Trạch Dương cười nhẹ, một nụ cười mà đã lâu lắm rồi anh không cảm thấy trên môi mình. Nụ cười đó chỉ xuất hiện khi anh đối diện với Tiệp Trân - cô bé là niềm an ủi hiểm hoi trong cuộc sống đầy bạo lực và thù hận của anh.
Những ngày qua, máu và bạo lực gần như đã nuốt chửng mọi phần cảm xúc trong anh, nhưng chỉ cần nhìn thấy đứa cháu nhỏ bé này, trái tim anh lại mềm mại một chút.
Lúc này, người bảo mẫu của gia đình lặng lẽ bước vào, thấy Trạch Dương đang bế Tiệp Trân, bà lên tiếng, lo lắng:
"Ông chủ, để tôi chăm sóc cô chủ cho. Ông bị thương nặng như vậy, chăm sóc cô chủ nhỏ sẽ khiến vết thương của ông nặng thêm.
Trạch Dương nhìn bà bảo mẫu, đôi mắt anh lấp lánh chút mệt mỏi nhưng cương quyết. Anh khẽ lắc đầu:
"Không sao đâu, tôi có thể chăm sóc Tiệp Trân được. Bà cứ làm việc của mình đi."
Bảo mẫu khẽ cúi đầu, dù trong lòng vẫn lo lắng cho Trạch Dương, nhưng bà hiểu anh sẽ không để ai khác chăm sóc cháu gái của mình vào lúc này. Bà rời đi trong yên lặng, để lại hai người trong không gian tĩnh mịch của đêm khuya.
Tiệp Trân đã ngủ ngoan trong vòng tay của Trạch Dương, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng. Anh cẩn thận đặt cô bé trở lại chiếc nôi, mắt không rời khỏi khuôn mặt thiên thần của cháu gái. Nhìn cô bé yên bình, trái tim anh như lặng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Chú xin lỗi, Tiệp Trân," Trạch Dương thì thầm, "Chú không biết liệu mình có thể bảo vệ cháu được bao lâu...
Nhưng chú sẽ làm tất cả để cháu không phải chịu đựng bất cứ điều gì."
Anh ngồi bên cạnh chiếc nôi, đôi mắt vẫn dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiệp Trân. Trạch Dương bắt đầu hát ru lần nữa, những âm điệu trầm bổng nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh mịch. Giọng hát của anh không chỉ để dỗ dành cô bé, mà còn để tự an ủi bản thân khỏi những cơn ác mộng đang chực chờ trong lòng.
Dần dần, sự mệt mỏi xâm chiếm Trạch Dương. Đầu anh gục xuống bên cạnh chiếc nôi, đôi mắt dần khép lại, và anh chìm vào giấc ngủ. Nhưng ngay cả trong giấc ngủ, gương mặt anh vẫn căng thẳng, nỗi đau từ quá khứ và những gánh nặng hiện tại vẫn đè nặng lên tâm trí anh.
Đêm nay, trong căn biệt thự rộng lớn, chỉ có hai con người nhỏ bé - một kẻ mang trong lòng nỗi thù hận cháy bỏng và một đứa trẻ vô tội, ngủ yên bình dưới sự bảo vệ của người cậu. Bên ngoài, bóng đêm vẫn bao trùm và những hiểm nguy vẫn rình rập, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này, sự yên tĩnh của đêm khuya đã mang lại chút bình yên tạm thời cho cả hai.
"Cả thế giới ngầm này sẽ thuộc về cậu, Trạch Dương..."
Trạch Dương lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ phiền phức đó. Anh đã quá quen với những lời khen ngợi trộn lẫn sự toan tính của Hạo Huy, nhưng giờ đây, anh có những thứ khác cần lo hơn.
Dù cơ thể đau nhức rã rời, Trạch Dương vẫn cố gắng đứng dậy, từng bước chậm rãi đi ra khỏi phòng. Anh hướng về phía gian phòng của Tiệp Trân - đứa cháu gái bé nhỏ mà anh hết mực yêu thương. Cánh cửa phòng khẽ mở, bên trong là cảnh tượng yên bình của cô bé nằm ngủ ngoan trong chiếc nôi trắng, khuôn mặt thiên thần đang chìm vào giấc mộng. Cô cháu gái ngây thơ này chính là tất cả đối với Trạch Dương, là lý do duy nhất mà anh còn níu giữ chút nhân tính trong con người tàn nhẫn của mình.
Anh bước lại gần chiếc nôi, đôi mắt đăm chiêu, nhìn chăm chú vào cô bé. "Anh chị à, nếu hai người còn sống, chắc chăn Tiệp Trân sẽ có một cuộc sống khác, bình yên và không lo nghĩ..." Anh thì thầm với chính mình, như đang trò chuyện với anh chị quá cố. Những ký ức về ngày anh mất họ - cái ngày mà bọn tàn ác đã cướp đi sinh mạng của anh chị mình - chợt ùa về. Trái tim Trạch Dương thắt lại, cơn giận trong lòng bùng cháy dữ dội, nhưng đồng thời cũng mang theo sự tự trách.
Anh thở dài, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của Tiệp Trân. "Mình đã không thể bảo vệ được anh chị.
Nhưng bằng mọi giá, mình sẽ bảo vệ cô bé này... Đến khi nào mình còn sống, Tiệp Trân sẽ không phải chịu đựng những gì mình đã trải qua."
Tiệp Trân đang ngủ yên thì bỗng giật mình, đôi mắt bé xíu mở to, bắt đầu khóc lớn. Tiếng khóc vang lên trong không gian tĩnh mịch, phá vỡ sự yên lặng của đêm khuya. Trạch Dương không do dự, anh nhanh chóng cúi xuống, bế lấy Tiệp Trân vào lòng. Cô bé khóc nấc lên, bàn tay nhỏ xíu khua khoắng trong không khí như tìm kiếm sự an ủi. Trạch Dương nhẹ nhàng ôm cô bé sát vào ngực, cảm nhận hơi ấm yếu ớt từ đứa trẻ trong vòng tay mình.
"Đừng khóc nữa, Tiệp Trân. Có chú ở đây rồi... Chú sẽ không để ai làm hại cháu đâu," anh thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng như đang an ủi chính bản thân mình.
Tiếng khóc của Tiệp Trân dần lắng lại. Cô bé ngước đôi mắt tròn to, đỏ hoe vì khóc, nhìn Trạch Dương. Anh bắt đầu hát ru, giọng hát trầm ấm vang lên trong không gian nhỏ bé. Lời ru của anh thật khẽ, nhưng đầy dịu dàng và ấm áp. Những âm thanh nhẹ nhàng khiến Tiệp Trân từ từ chìm vào giấc ngủ, gương mặt nhỏ bé dần thả lỏng.
Trạch Dương cười nhẹ, một nụ cười mà đã lâu lắm rồi anh không cảm thấy trên môi mình. Nụ cười đó chỉ xuất hiện khi anh đối diện với Tiệp Trân - cô bé là niềm an ủi hiểm hoi trong cuộc sống đầy bạo lực và thù hận của anh.
Những ngày qua, máu và bạo lực gần như đã nuốt chửng mọi phần cảm xúc trong anh, nhưng chỉ cần nhìn thấy đứa cháu nhỏ bé này, trái tim anh lại mềm mại một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, người bảo mẫu của gia đình lặng lẽ bước vào, thấy Trạch Dương đang bế Tiệp Trân, bà lên tiếng, lo lắng:
"Ông chủ, để tôi chăm sóc cô chủ cho. Ông bị thương nặng như vậy, chăm sóc cô chủ nhỏ sẽ khiến vết thương của ông nặng thêm.
Trạch Dương nhìn bà bảo mẫu, đôi mắt anh lấp lánh chút mệt mỏi nhưng cương quyết. Anh khẽ lắc đầu:
"Không sao đâu, tôi có thể chăm sóc Tiệp Trân được. Bà cứ làm việc của mình đi."
Bảo mẫu khẽ cúi đầu, dù trong lòng vẫn lo lắng cho Trạch Dương, nhưng bà hiểu anh sẽ không để ai khác chăm sóc cháu gái của mình vào lúc này. Bà rời đi trong yên lặng, để lại hai người trong không gian tĩnh mịch của đêm khuya.
Tiệp Trân đã ngủ ngoan trong vòng tay của Trạch Dương, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng. Anh cẩn thận đặt cô bé trở lại chiếc nôi, mắt không rời khỏi khuôn mặt thiên thần của cháu gái. Nhìn cô bé yên bình, trái tim anh như lặng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Chú xin lỗi, Tiệp Trân," Trạch Dương thì thầm, "Chú không biết liệu mình có thể bảo vệ cháu được bao lâu...
Nhưng chú sẽ làm tất cả để cháu không phải chịu đựng bất cứ điều gì."
Anh ngồi bên cạnh chiếc nôi, đôi mắt vẫn dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiệp Trân. Trạch Dương bắt đầu hát ru lần nữa, những âm điệu trầm bổng nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh mịch. Giọng hát của anh không chỉ để dỗ dành cô bé, mà còn để tự an ủi bản thân khỏi những cơn ác mộng đang chực chờ trong lòng.
Dần dần, sự mệt mỏi xâm chiếm Trạch Dương. Đầu anh gục xuống bên cạnh chiếc nôi, đôi mắt dần khép lại, và anh chìm vào giấc ngủ. Nhưng ngay cả trong giấc ngủ, gương mặt anh vẫn căng thẳng, nỗi đau từ quá khứ và những gánh nặng hiện tại vẫn đè nặng lên tâm trí anh.
Đêm nay, trong căn biệt thự rộng lớn, chỉ có hai con người nhỏ bé - một kẻ mang trong lòng nỗi thù hận cháy bỏng và một đứa trẻ vô tội, ngủ yên bình dưới sự bảo vệ của người cậu. Bên ngoài, bóng đêm vẫn bao trùm và những hiểm nguy vẫn rình rập, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này, sự yên tĩnh của đêm khuya đã mang lại chút bình yên tạm thời cho cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro