Thời Gian Trôi...
2024-11-02 00:33:53
Căn biệt thự rộng lớn nằm trên một ngọn đồi biệt lập, giữa lòng thành phố Hồng Kông tấp nập. Mặt trời sáng lạn chiếu qua những ô cửa kính lớn, rọi sáng không gian nội thất xa hoa, và trong không gian yên tĩnh ấy, tiếng cười trong trẻo của cô bé Tiệp Trân vang lên như tiếng chuông reo vui.
Hôm nay là một ngày đặc biệt - ngày mà Tiệp Trân chính thức bắt đầu đi học. Dù không phải đến trường như bao đứa trẻ khác, nhưng việc có một gia sư giỏi nhất Hồng Kông đến tận nhà dạy học vẫn khiến cô bé phấn khởi vô cùng. Ở tuổi 6, với đôi mắt tròn xoe, sáng ngời và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, Tiệp Trân đã trở thành niêm an ủi lớn nhất trong cuộc sống đầy bạo lực và hiểm nguy của Trạch Dương.
Trong phòng khách, Trạch Dương ngồi trên ghế sofa, quan sát Tiệp Trân đang nhảy nhót quanh phòng. Cô bé mặc chiếc váy trắng xinh xắn, chân đi đôi giày nhỏ, lấp lánh ánh bạc, khiến cô trông giống như một thiên thần nhỏ. Trái tim anh thắt lại khi nhớ lại những ngày còn ằm bồng cô bé trên tay, từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể bảo vệ cô khỏi thế giới tàn nhẫn ngoài kia. Vậy mà giờ đây, cô bé đã lớn, đã sẵn sàng bước vào thế giới tri thức, dù chỉ là qua sự hướng dẫn của gia sư tại nhà.
"Chú ơi! Hôm nay con được học những gì vậy chú?" Tiệp Trân hỏi, đôi mắt lấp lánh sự hào hứng.
Trạch Dương cười nhẹ, ánh mắt đầy yêu thương nhìn xuống cháu gái. "Con sẽ được học chữ, học toán, và còn nhiều thứ khác nữa. Thầy giáo mà chú Hạo Huy mời về cho con là người giỏi nhất ở Hồng Kông đấy, con sẽ học rất nhanh thôi."
Tiệp Trân nhảy cẫng lên, quay vòng vòng quanh ghế sofa. Cô bé quá vui mừng khi nghĩ đến việc sắp có thầy giáo đến dạy mình học. "Chú ơi, con sẽ giỏi hơn hết thảy các bạn ở trường, đúng không chú?"
Trạch Dương cười lớn, gật đầu: "Đương nhiên rồi, Tiệp Trân của chú là giỏi nhất!"
Tiệp Trân vội vã chạy lại, ôm lấy cổ Trạch Dương và hôn nhẹ lên má anh. Cô bé cười tươi như hoa. "Con yêu chú
nhieu lam!"
Trạch Dương ôm chặt lấy cô bé, trái tim anh dịu lại. Anh cảm nhận rõ ràng niềm vui ngập tràn trong tâm hồn khi có Tiệp Trân bên cạnh. Dù cuộc sống của anh đầy rẫy hiểm nguy, máu và bạo lực, nhưng chỉ cần một nụ cười của cô bé cũng đủ để xua tan mọi căng thẳng, mọi lo lắng trong lòng. Cô bé là ánh sáng duy nhất trong thế giới u tối mà anh đang sống.
"Con gái à, chú không nghĩ rằng con lại lớn nhanh như vậy. Mới ngày nào còn bế trên tay, mà giờ con đã sắp đi học rồi..." Anh thở dài, nửa vui mừng nửa buồn bã. "Thời gian trôi nhanh quá."
Tiệp Trân cười khúc khích: "'Con lớn rồi, nhưng con vẫn sẽ luôn yêu chú mà, chú đừng buồn nhé!"
Cô bé hôn anh một lần nữa, rồi nhảy xuống đất, chạy về phía chiếc bàn nhỏ nơi cô đã chuẩn bị sẵn sách vở và bút viết cho buổi học đầu tiên. Tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng - dấu hiệu của một đứa trẻ rất háo hức và chăm chỉ. Trạch Dương ngồi đó, ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng ngập tràn niềm hạnh phúc đơn giản mà quý giá.
Đúng lúc đó, Hạo Huy bước vào phòng, theo sau là một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, với phong thái trang nghiêm nhưng không kém phần hiền hòa. Đây chính là vị gia sư mà Hạo Huy đã đích thân sắp xếp để dạy học cho Tiệp Trân.
"Trạch Dương, đây là ông Trần, gia sư giỏi nhất của Hồng Kông. Ông ấy sẽ dạy Tiệp Trân tất cả những gì cần thiết," Hạo Huy giới thiệu, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa có chút tự hào. "Cô bé này thật may mắn đấy."
Trạch Dương đứng dậy, bắt tay ông Trần, đôi mắt anh ánh lên sự cảm kích. "Cảm ơn ông, ông Trần. Tôi mong Tiệp Trân sẽ học được nhiều điều hay từ ông."
Ông Trần mỉm cười thân thiện, rồi nhìn sang Tiệp Trân. "Tiệp Trân, cháu đã sẵn sàng cho buổi học đầu tiên chưa?"
Cô bé gật đầu mạnh, đôi mắt sáng bừng. "Dạ, cháu sẵn sàng rồi ạ!"
Tiệp Trân nhanh chóng ngồi vào bàn, hai tay đặt lên bàn, mắt mở to chờ đợi những gì mà ông Trần sẽ dạy. Bên cạnh, Trạch Dương lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa, quan sát mọi thứ. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cháu gái mình vui vẻ và hào hứng đến vậy. Có lẽ, dù không thể đưa cô bé đến trường như những đứa trẻ khác, nhưng ít nhất, anh có thể dành cho Tiệp Trân một nền giáo dục tốt nhất, để cô bé không phải thiếu thốn điều gì.
Buổi học bắt đầu bằng những con chữ đơn giản, những phép toán nhỏ nhặt, nhưng mỗi khi Tiệp Trân học được điều gì mới, đôi mắt cô bé lại sáng rực lên. "Con biết viết chữ 'A' rồi! Chú xem này!" Cô bé hí hửng khoe những dòng chữ nguệch ngoạc lên tờ giấy trắng, như một báu vật vừa khám phá được.
Trạch Dương cười ấm áp: "Con giỏi lắm, Tiệp Trân!"
Cô bé cười toe toét, rồi quay lại với bài học, chăm chú nghe thầy Trần giảng giải từng lời. Trạch Dương ngồi lặng lẽ, cảm nhận hạnh phúc nhỏ nhoi này. Anh không thể ngờ rằng, chỉ mới vài năm trước, anh còn lo lăng không biết mình có đủ khả năng để chăm sóc Tiệp Trân hay không. Vậy mà giờ đây, cô bé đã lớn khôn, thông minh và ngây thơ - chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh.
Thời gian trôi qua, bầu không khí trong phòng luôn tràn đầy tiếng cười và sự phấn khởi của Tiệp Trân. Cô bé không chỉ học nhanh mà còn rất hiếu kỳ, liên tục hỏi ông Trần những câu hỏi khiến ông cũng phải bật cười. "Thầy ơi, tại sao bầu trời lại màu xanh? Tại sao mặt trăng lại tròn? Còn mặt trời thì nóng thế ạ?"
Ông Trần kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, và mỗi lần ông giải thích, Tiệp Trân lại cười khúc khích, gật đầu như đã hiểu tường tận mọi thứ trên đời.
Đứng từ xa, Hạo Huy quan sát tất cả, đôi mắt anh ánh lên vẻ trầm lặng. Dù là một người đàn ông không có vợ con, và cả cuộc đời gắn liền với thế giới ngầm, nhưng trong sâu thằm, anh cũng có một sự quý mến đặc biệt dành cho cô bé này. Hạo Huy biết rằng Tiệp Trân chính là nguồn động lực lớn nhất giúp Trạch Dương vượt qua những khó khăn và hiểm nguy, và điều đó khiến anh càng trân trọng hơn sự tồn tại của cô bé
Cuối buổi học, Tiệp Trân chạy lại chỗ Trạch Dương, nắm lấy tay anh và reo lên: "Chú ơi, hôm nay con học được nhiều lắm! Con muốn học thêm nữa!"
Trạch Dương cúi xuống, vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của cô bé, mắt anh đầy vẻ trìu mến. "Con sẽ còn học nhiều nữa, Tiệp Trân. Chú sẽ luôn bên con, và cậu sẽ luôn bảo vệ con."
Cô bé Tiệp Trân ôm lấy cổ Trạch Dương lần nữa, hôn nhẹ lên má anh, rồi thì thầm: "Con yêu chú nhất trên đời!"
Trạch Dương mỉm cười, vòng tay ôm cô bé thật chặt.
Hôm nay là một ngày đặc biệt - ngày mà Tiệp Trân chính thức bắt đầu đi học. Dù không phải đến trường như bao đứa trẻ khác, nhưng việc có một gia sư giỏi nhất Hồng Kông đến tận nhà dạy học vẫn khiến cô bé phấn khởi vô cùng. Ở tuổi 6, với đôi mắt tròn xoe, sáng ngời và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, Tiệp Trân đã trở thành niêm an ủi lớn nhất trong cuộc sống đầy bạo lực và hiểm nguy của Trạch Dương.
Trong phòng khách, Trạch Dương ngồi trên ghế sofa, quan sát Tiệp Trân đang nhảy nhót quanh phòng. Cô bé mặc chiếc váy trắng xinh xắn, chân đi đôi giày nhỏ, lấp lánh ánh bạc, khiến cô trông giống như một thiên thần nhỏ. Trái tim anh thắt lại khi nhớ lại những ngày còn ằm bồng cô bé trên tay, từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể bảo vệ cô khỏi thế giới tàn nhẫn ngoài kia. Vậy mà giờ đây, cô bé đã lớn, đã sẵn sàng bước vào thế giới tri thức, dù chỉ là qua sự hướng dẫn của gia sư tại nhà.
"Chú ơi! Hôm nay con được học những gì vậy chú?" Tiệp Trân hỏi, đôi mắt lấp lánh sự hào hứng.
Trạch Dương cười nhẹ, ánh mắt đầy yêu thương nhìn xuống cháu gái. "Con sẽ được học chữ, học toán, và còn nhiều thứ khác nữa. Thầy giáo mà chú Hạo Huy mời về cho con là người giỏi nhất ở Hồng Kông đấy, con sẽ học rất nhanh thôi."
Tiệp Trân nhảy cẫng lên, quay vòng vòng quanh ghế sofa. Cô bé quá vui mừng khi nghĩ đến việc sắp có thầy giáo đến dạy mình học. "Chú ơi, con sẽ giỏi hơn hết thảy các bạn ở trường, đúng không chú?"
Trạch Dương cười lớn, gật đầu: "Đương nhiên rồi, Tiệp Trân của chú là giỏi nhất!"
Tiệp Trân vội vã chạy lại, ôm lấy cổ Trạch Dương và hôn nhẹ lên má anh. Cô bé cười tươi như hoa. "Con yêu chú
nhieu lam!"
Trạch Dương ôm chặt lấy cô bé, trái tim anh dịu lại. Anh cảm nhận rõ ràng niềm vui ngập tràn trong tâm hồn khi có Tiệp Trân bên cạnh. Dù cuộc sống của anh đầy rẫy hiểm nguy, máu và bạo lực, nhưng chỉ cần một nụ cười của cô bé cũng đủ để xua tan mọi căng thẳng, mọi lo lắng trong lòng. Cô bé là ánh sáng duy nhất trong thế giới u tối mà anh đang sống.
"Con gái à, chú không nghĩ rằng con lại lớn nhanh như vậy. Mới ngày nào còn bế trên tay, mà giờ con đã sắp đi học rồi..." Anh thở dài, nửa vui mừng nửa buồn bã. "Thời gian trôi nhanh quá."
Tiệp Trân cười khúc khích: "'Con lớn rồi, nhưng con vẫn sẽ luôn yêu chú mà, chú đừng buồn nhé!"
Cô bé hôn anh một lần nữa, rồi nhảy xuống đất, chạy về phía chiếc bàn nhỏ nơi cô đã chuẩn bị sẵn sách vở và bút viết cho buổi học đầu tiên. Tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng - dấu hiệu của một đứa trẻ rất háo hức và chăm chỉ. Trạch Dương ngồi đó, ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng ngập tràn niềm hạnh phúc đơn giản mà quý giá.
Đúng lúc đó, Hạo Huy bước vào phòng, theo sau là một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, với phong thái trang nghiêm nhưng không kém phần hiền hòa. Đây chính là vị gia sư mà Hạo Huy đã đích thân sắp xếp để dạy học cho Tiệp Trân.
"Trạch Dương, đây là ông Trần, gia sư giỏi nhất của Hồng Kông. Ông ấy sẽ dạy Tiệp Trân tất cả những gì cần thiết," Hạo Huy giới thiệu, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa có chút tự hào. "Cô bé này thật may mắn đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trạch Dương đứng dậy, bắt tay ông Trần, đôi mắt anh ánh lên sự cảm kích. "Cảm ơn ông, ông Trần. Tôi mong Tiệp Trân sẽ học được nhiều điều hay từ ông."
Ông Trần mỉm cười thân thiện, rồi nhìn sang Tiệp Trân. "Tiệp Trân, cháu đã sẵn sàng cho buổi học đầu tiên chưa?"
Cô bé gật đầu mạnh, đôi mắt sáng bừng. "Dạ, cháu sẵn sàng rồi ạ!"
Tiệp Trân nhanh chóng ngồi vào bàn, hai tay đặt lên bàn, mắt mở to chờ đợi những gì mà ông Trần sẽ dạy. Bên cạnh, Trạch Dương lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa, quan sát mọi thứ. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cháu gái mình vui vẻ và hào hứng đến vậy. Có lẽ, dù không thể đưa cô bé đến trường như những đứa trẻ khác, nhưng ít nhất, anh có thể dành cho Tiệp Trân một nền giáo dục tốt nhất, để cô bé không phải thiếu thốn điều gì.
Buổi học bắt đầu bằng những con chữ đơn giản, những phép toán nhỏ nhặt, nhưng mỗi khi Tiệp Trân học được điều gì mới, đôi mắt cô bé lại sáng rực lên. "Con biết viết chữ 'A' rồi! Chú xem này!" Cô bé hí hửng khoe những dòng chữ nguệch ngoạc lên tờ giấy trắng, như một báu vật vừa khám phá được.
Trạch Dương cười ấm áp: "Con giỏi lắm, Tiệp Trân!"
Cô bé cười toe toét, rồi quay lại với bài học, chăm chú nghe thầy Trần giảng giải từng lời. Trạch Dương ngồi lặng lẽ, cảm nhận hạnh phúc nhỏ nhoi này. Anh không thể ngờ rằng, chỉ mới vài năm trước, anh còn lo lăng không biết mình có đủ khả năng để chăm sóc Tiệp Trân hay không. Vậy mà giờ đây, cô bé đã lớn khôn, thông minh và ngây thơ - chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh.
Thời gian trôi qua, bầu không khí trong phòng luôn tràn đầy tiếng cười và sự phấn khởi của Tiệp Trân. Cô bé không chỉ học nhanh mà còn rất hiếu kỳ, liên tục hỏi ông Trần những câu hỏi khiến ông cũng phải bật cười. "Thầy ơi, tại sao bầu trời lại màu xanh? Tại sao mặt trăng lại tròn? Còn mặt trời thì nóng thế ạ?"
Ông Trần kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, và mỗi lần ông giải thích, Tiệp Trân lại cười khúc khích, gật đầu như đã hiểu tường tận mọi thứ trên đời.
Đứng từ xa, Hạo Huy quan sát tất cả, đôi mắt anh ánh lên vẻ trầm lặng. Dù là một người đàn ông không có vợ con, và cả cuộc đời gắn liền với thế giới ngầm, nhưng trong sâu thằm, anh cũng có một sự quý mến đặc biệt dành cho cô bé này. Hạo Huy biết rằng Tiệp Trân chính là nguồn động lực lớn nhất giúp Trạch Dương vượt qua những khó khăn và hiểm nguy, và điều đó khiến anh càng trân trọng hơn sự tồn tại của cô bé
Cuối buổi học, Tiệp Trân chạy lại chỗ Trạch Dương, nắm lấy tay anh và reo lên: "Chú ơi, hôm nay con học được nhiều lắm! Con muốn học thêm nữa!"
Trạch Dương cúi xuống, vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của cô bé, mắt anh đầy vẻ trìu mến. "Con sẽ còn học nhiều nữa, Tiệp Trân. Chú sẽ luôn bên con, và cậu sẽ luôn bảo vệ con."
Cô bé Tiệp Trân ôm lấy cổ Trạch Dương lần nữa, hôn nhẹ lên má anh, rồi thì thầm: "Con yêu chú nhất trên đời!"
Trạch Dương mỉm cười, vòng tay ôm cô bé thật chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro