Chương 1
Thuy Linh 306
2024-07-14 23:51:20
Nhìn lũ củi khô dưới chân không hề hấn gì, ta lại thất bại nữa sao? Ta đã có thể làm tóe ra lửa (kiểu như ma sát hai hòn đá vào nhau làm bắn ra tí tia lửa ấy) nhưng sao mãi không biến ra lửa được thế này? Hì hục niệm cả nửa ngày vẫn không tiến triển gì, ta ngồi xổm xuống đếm lũ cúi dưới chân.
Ba mươi bảy cành cây to nhỏ các loại, uổng công đi nhặt rồi xếp thành một đống rõ đẹp lại còn cất công chuẩn bị thêm năm củ khoai lang mật to béo. Nghĩ đến món khoai lang nướng lại nhìn mặt trời chiếu rọi đỉnh đầu, bây giờ chắc là giờ Ngọ là lúc nhiệt độ trong ngày cao nhất. Với sự giúp đỡ tích cực của Mão Nhật Tinh Quân cùng quyết tâm ngất trời của bản thân, ta tin bản thân sẽ thành công. Ta nhất định có thể nướng chín khoai lang cho mà xem.
Các lần trước mở mắt không thành công vậy thì lần này ta nhắm mắt tập trung toàn bộ thần trí vậy. Xốc lại tinh thần ta bắt đầu niệm. Bùng! Chắc chắn là đã thành công. Nhưng ta banh mắt to hết cỡ cũng chẳng thấy tí khói nào bốc lên từ đống củi. Thật ra tiếng “bùng” ban nãy là ta biến ra cái gì?
Ta ngửa mặt lên nhìn trời xanh. Chết cha! Phạm Thu Nguyệt ta lại gây họa nữa rồi! Hình như ta đã phóng hỏa thiêu ngọn cây trên đầu mất tiêu rồi! Cái này là lỗi kĩ thuật nhất thời, lúc niệm ta không chú ý phương hướng. Kết quả chỗ cần cháy thì chẳng có tí lửa nào chỗ không cần thì cháy phừng phừng.
Chuyện cấp bách bây giờ là phải dập lửa. May mà ta học thủy thuật tử tế nên trong phút chốc mới gọi được nước đến dập lửa. Tuy cả đám đều nói chưa từng thấy ai tu luyện tệ hại như ta. Ta cũng chẳng biết mình tệ đến mức nào mà ngay cả phu tử còn chẳng nể mặt Huân thúc của ta hiện là người đứng đầu Long Tộc bọn ta hay còn thường được gọi là Long Vương.
Sau sáu mươi năm dạy ta học vào một ngày đẹp trời phu tử dẫn ta đến trước mắt thúc thúc, quỳ gối xuống dập đầu thỉnh tội nói rằng tài cán bản thân không đủ để dẫn ta tu tiên học đạo. Huân thúc hết nhìn phu tử không còn gì để nói rồi lại nhìn ta thở dài thườn thượt.
Tính ra ta cũng sống ở Long Tộc được ba nghìn tám trăm năm rồi đấy chứ.
Trước khi được Huân thúc nhận nuôi, ta đã có một cuộc sống tiêu dao tự tại, bốn bể là nhà khoảng ba trăm năm với Minh Nhật ca. Minh Nhật ca chính là một nhánh trúc được điểm hóa thành tiên. Ta thấy sống cùng Minh Nhật ca cũng rất tốt. Huynh ấy có cái gì cũng nhớ đến ta, đồ ăn cũng nhường ta phần nhiều hơn.
Nhưng sau cái lần bọn ta trộm đồ ăn của báo tinh, bị nó dần cho một trận nên hương lại còn bị nó truy sát cả tháng trời khiến Minh Nhật ca và ta phải trốn đông trốn tây đến nỗi mốc meo. Minh Nhật ca liền nghìn dặm xa xôi không quản khổ nhọc lôi ta tìm đến Long Tộc.
Tiếp theo đó bọn ta vào Long cung, sau đó nữa là ta được Huân thúc nhận nuôi. Sau khi tận tay giao ta cho Huân thúc, Minh Nhật ca liền yên tâm trở lại cuộc sống trước kia. Lúc đó ta cũng ỉ ôi lôi kéo Minh Nhật ca ở lại với ta nhưng huynh ấy lại nói là không thích sống ở thủy cung.
Nôm na theo lời Minh Nhật ca nói chính là chân thân huynh ấy là một cây trúc sống ở trên cạn lấy thổ nhưỡng làm dinh dưỡng mà sinh trưởng nên nếu suốt ngày ở dưới nước sẽ bị ngập úng mà toi đời. Vậy nên bọn ta đành phải chia lìa.
Lại quay về chuyện dập lửa. Sau khi ta dội nước ào ào từ trên cao xuống thì có cái gì đó theo dòng nước của ta rơi bịch xuống.
Ta nhìn cái thứ đen thui lui có mỏ có lông dưới chân, lật đi lật lại, nó vẫn bất động. Tiêu rồi, không phải ta thiêu chết một điểu nhi đấy chứ? Phật tổ dạy không được sát sinh, sát sinh là tội lớn.
Khó khăn lắm ta mới ngấp nghé tới cái danh tiểu tiên bây giờ phạm tội bị giáng xuống làm bán tiên thì biết làm thế nào? Ba nghìn năm của ta, công sức tu luyện của ta, trời ơi là trời! Không được, không được để nó chết, ta phải cứu nó.
Ta bèn kiểm tra thân thể nó, tuy cứng queo cứng quõe nhưng may mà nó vẫn còn thở. Ta bèn lấy một viên Hoàn đan cạy mỏ nó ra nhét vào. Hoàn đan của ta công hiệu lắm. Chữa lành vết thương hồi phục thể lực lẫn pháp lực nhanh lắm.
Còn nhớ ba nghìn năm trăm năm trước, khi ta vừa bước chân đến Long Tộc được nửa ngày đã nổi hứng lẻn đi lung tung chơi. Công việc của Long Vương không phải ít mà tì nữ trong cung lúc ấy lại chẳng nhớ mặt ta thế là ta chạy ra khỏi thủy cung ngon ơ.
Khổ nỗi là khi ta chạy nhảy tung tăng, vờn hoa bắt bướm ở xó xỉnh nào đó của ngọn núi nào đó cách Long Tộc bao nhiêu đó thì lại đắc tội với một hoa yêu.
Thật ra ta cũng chẳng muốn đắc tội với hoa yêu đấy đâu. Chuyện là hoa yêu có một hũ mật hoa cất công luyện năm trăm năm đem chôn cất ở cái gốc cây. Lúc nàng ta cất giấu trùng hợp thế nào ta lại chốn ở một xó quan sát được toàn bộ.
Thế là sau khi nàng ta rời đi ta liền cầm cuốc đào lên nếm thử. Ta cứ ngỡ phải mấy ngày nữa nàng ta mới trở lại ai ngờ chưa gì nàng ta đã quay lại. Thấy ta nếm hết cả hũ mật, nàng ta lửa giận phừng phừng đánh cho ta thương tích đầy mình, nằm thoi thóp một xó.
Cũng may mà lúc ấy nàng ta chẳng thèm cái mạng nít ranh của ta nếu không giờ này chắc ta lại đang ở chỗ của Diêm Vương mà bay qua bay lại cũng nên.
Sống cùng với Minh Nhật ca bị đánh tơi bời hoa lá, chạy đông chạy tây là chuyện như cơm bữa nhưng bị đánh đến nỗi máu me be bét nằm bẹp dí một xó đến lết cũng không lết nổi thì đấy là lần đầu tiên trong đời.
Lần ấy Huân thúc đã tốn không ít công sức mới khiến ta hồi phục cả tinh thần lẫn thể xác như thuở mới đến.
Để phòng trừ bất trắc như vậy xảy ra lần nữa thúc ấy đã cho ta ba viên Hoàn đan được mệnh danh là đệ nhất đan dược trị thương trong lục giới nghe nói đan dược này rất khó luyện chế. Khó thứ nhất là ở nguyên liệu còn nguyên liệu của nó là gì thì ta chịu. Khó thứ hai là thời gian đốt lò luyện thuốc. Muốn luyện chế được một viên phải mất đến hai trăm năm lận.
Bên cạnh đấy thúc ấy còn tặng thêm cho ta cái vòng ngũ sắc đeo ở cổ chân (cái này bày bán ở chợ Long Tộc nhan nhản). Công dụng chủ yếu là chỉ cho ta quanh quẩn ngoài lãnh thổ thúc ấy cai quản khoảng năm dặm.
Cái vòng này ở Long Tộc ta thường được các bậc cha mẹ mua về đeo vào chân những đứa trẻ chưa đủ pháp lực để phòng chúng đi quá xa khỏi Long Tộc kẻo gặp nguy hiểm nhưng chỉ cần đứa trẻ ấy lớn lên đủ năng lực là có thể tự tháo.
Thường thì chỉ cần đến một nghìn tuổi là có thể tự tháo bỏ nhưng ta đã ba nghìn tuổi rồi mà chẳng tháo nổi!
Ngoài ra ta còn nghe nói lần ta bị thương ấy, Huân thúc đã lật tung cả ngọn núi đó lên để tìm hoa yêu ấy đánh cho nàng ta trở về nguyên hình lại còn nguyên ba tháng trời không xuống được giường. Ta còn nghe nói phàm là tùy tùng trong cung hôm ấy nhìn thấy ta mà không chịu trông coi thì đều bị đánh hai mươi gậy.
Năm ấy nghe các tỷ tỷ tì nữ bàn tán ta choáng toàn tập. Uy phong của Long Vương thật quá lớn. Trước kia ta có gây họa đi nữa thì người bị vạ lây cũng chỉ có mỗi Minh Nhật ca mà Minh Nhật ca có gây họa thì kẻ bị chịu chung cũng có mỗi ta. Nhưng lần ấy, có khi ta cuốn cả trăm người vào ấy chứ!
Ba mươi bảy cành cây to nhỏ các loại, uổng công đi nhặt rồi xếp thành một đống rõ đẹp lại còn cất công chuẩn bị thêm năm củ khoai lang mật to béo. Nghĩ đến món khoai lang nướng lại nhìn mặt trời chiếu rọi đỉnh đầu, bây giờ chắc là giờ Ngọ là lúc nhiệt độ trong ngày cao nhất. Với sự giúp đỡ tích cực của Mão Nhật Tinh Quân cùng quyết tâm ngất trời của bản thân, ta tin bản thân sẽ thành công. Ta nhất định có thể nướng chín khoai lang cho mà xem.
Các lần trước mở mắt không thành công vậy thì lần này ta nhắm mắt tập trung toàn bộ thần trí vậy. Xốc lại tinh thần ta bắt đầu niệm. Bùng! Chắc chắn là đã thành công. Nhưng ta banh mắt to hết cỡ cũng chẳng thấy tí khói nào bốc lên từ đống củi. Thật ra tiếng “bùng” ban nãy là ta biến ra cái gì?
Ta ngửa mặt lên nhìn trời xanh. Chết cha! Phạm Thu Nguyệt ta lại gây họa nữa rồi! Hình như ta đã phóng hỏa thiêu ngọn cây trên đầu mất tiêu rồi! Cái này là lỗi kĩ thuật nhất thời, lúc niệm ta không chú ý phương hướng. Kết quả chỗ cần cháy thì chẳng có tí lửa nào chỗ không cần thì cháy phừng phừng.
Chuyện cấp bách bây giờ là phải dập lửa. May mà ta học thủy thuật tử tế nên trong phút chốc mới gọi được nước đến dập lửa. Tuy cả đám đều nói chưa từng thấy ai tu luyện tệ hại như ta. Ta cũng chẳng biết mình tệ đến mức nào mà ngay cả phu tử còn chẳng nể mặt Huân thúc của ta hiện là người đứng đầu Long Tộc bọn ta hay còn thường được gọi là Long Vương.
Sau sáu mươi năm dạy ta học vào một ngày đẹp trời phu tử dẫn ta đến trước mắt thúc thúc, quỳ gối xuống dập đầu thỉnh tội nói rằng tài cán bản thân không đủ để dẫn ta tu tiên học đạo. Huân thúc hết nhìn phu tử không còn gì để nói rồi lại nhìn ta thở dài thườn thượt.
Tính ra ta cũng sống ở Long Tộc được ba nghìn tám trăm năm rồi đấy chứ.
Trước khi được Huân thúc nhận nuôi, ta đã có một cuộc sống tiêu dao tự tại, bốn bể là nhà khoảng ba trăm năm với Minh Nhật ca. Minh Nhật ca chính là một nhánh trúc được điểm hóa thành tiên. Ta thấy sống cùng Minh Nhật ca cũng rất tốt. Huynh ấy có cái gì cũng nhớ đến ta, đồ ăn cũng nhường ta phần nhiều hơn.
Nhưng sau cái lần bọn ta trộm đồ ăn của báo tinh, bị nó dần cho một trận nên hương lại còn bị nó truy sát cả tháng trời khiến Minh Nhật ca và ta phải trốn đông trốn tây đến nỗi mốc meo. Minh Nhật ca liền nghìn dặm xa xôi không quản khổ nhọc lôi ta tìm đến Long Tộc.
Tiếp theo đó bọn ta vào Long cung, sau đó nữa là ta được Huân thúc nhận nuôi. Sau khi tận tay giao ta cho Huân thúc, Minh Nhật ca liền yên tâm trở lại cuộc sống trước kia. Lúc đó ta cũng ỉ ôi lôi kéo Minh Nhật ca ở lại với ta nhưng huynh ấy lại nói là không thích sống ở thủy cung.
Nôm na theo lời Minh Nhật ca nói chính là chân thân huynh ấy là một cây trúc sống ở trên cạn lấy thổ nhưỡng làm dinh dưỡng mà sinh trưởng nên nếu suốt ngày ở dưới nước sẽ bị ngập úng mà toi đời. Vậy nên bọn ta đành phải chia lìa.
Lại quay về chuyện dập lửa. Sau khi ta dội nước ào ào từ trên cao xuống thì có cái gì đó theo dòng nước của ta rơi bịch xuống.
Ta nhìn cái thứ đen thui lui có mỏ có lông dưới chân, lật đi lật lại, nó vẫn bất động. Tiêu rồi, không phải ta thiêu chết một điểu nhi đấy chứ? Phật tổ dạy không được sát sinh, sát sinh là tội lớn.
Khó khăn lắm ta mới ngấp nghé tới cái danh tiểu tiên bây giờ phạm tội bị giáng xuống làm bán tiên thì biết làm thế nào? Ba nghìn năm của ta, công sức tu luyện của ta, trời ơi là trời! Không được, không được để nó chết, ta phải cứu nó.
Ta bèn kiểm tra thân thể nó, tuy cứng queo cứng quõe nhưng may mà nó vẫn còn thở. Ta bèn lấy một viên Hoàn đan cạy mỏ nó ra nhét vào. Hoàn đan của ta công hiệu lắm. Chữa lành vết thương hồi phục thể lực lẫn pháp lực nhanh lắm.
Còn nhớ ba nghìn năm trăm năm trước, khi ta vừa bước chân đến Long Tộc được nửa ngày đã nổi hứng lẻn đi lung tung chơi. Công việc của Long Vương không phải ít mà tì nữ trong cung lúc ấy lại chẳng nhớ mặt ta thế là ta chạy ra khỏi thủy cung ngon ơ.
Khổ nỗi là khi ta chạy nhảy tung tăng, vờn hoa bắt bướm ở xó xỉnh nào đó của ngọn núi nào đó cách Long Tộc bao nhiêu đó thì lại đắc tội với một hoa yêu.
Thật ra ta cũng chẳng muốn đắc tội với hoa yêu đấy đâu. Chuyện là hoa yêu có một hũ mật hoa cất công luyện năm trăm năm đem chôn cất ở cái gốc cây. Lúc nàng ta cất giấu trùng hợp thế nào ta lại chốn ở một xó quan sát được toàn bộ.
Thế là sau khi nàng ta rời đi ta liền cầm cuốc đào lên nếm thử. Ta cứ ngỡ phải mấy ngày nữa nàng ta mới trở lại ai ngờ chưa gì nàng ta đã quay lại. Thấy ta nếm hết cả hũ mật, nàng ta lửa giận phừng phừng đánh cho ta thương tích đầy mình, nằm thoi thóp một xó.
Cũng may mà lúc ấy nàng ta chẳng thèm cái mạng nít ranh của ta nếu không giờ này chắc ta lại đang ở chỗ của Diêm Vương mà bay qua bay lại cũng nên.
Sống cùng với Minh Nhật ca bị đánh tơi bời hoa lá, chạy đông chạy tây là chuyện như cơm bữa nhưng bị đánh đến nỗi máu me be bét nằm bẹp dí một xó đến lết cũng không lết nổi thì đấy là lần đầu tiên trong đời.
Lần ấy Huân thúc đã tốn không ít công sức mới khiến ta hồi phục cả tinh thần lẫn thể xác như thuở mới đến.
Để phòng trừ bất trắc như vậy xảy ra lần nữa thúc ấy đã cho ta ba viên Hoàn đan được mệnh danh là đệ nhất đan dược trị thương trong lục giới nghe nói đan dược này rất khó luyện chế. Khó thứ nhất là ở nguyên liệu còn nguyên liệu của nó là gì thì ta chịu. Khó thứ hai là thời gian đốt lò luyện thuốc. Muốn luyện chế được một viên phải mất đến hai trăm năm lận.
Bên cạnh đấy thúc ấy còn tặng thêm cho ta cái vòng ngũ sắc đeo ở cổ chân (cái này bày bán ở chợ Long Tộc nhan nhản). Công dụng chủ yếu là chỉ cho ta quanh quẩn ngoài lãnh thổ thúc ấy cai quản khoảng năm dặm.
Cái vòng này ở Long Tộc ta thường được các bậc cha mẹ mua về đeo vào chân những đứa trẻ chưa đủ pháp lực để phòng chúng đi quá xa khỏi Long Tộc kẻo gặp nguy hiểm nhưng chỉ cần đứa trẻ ấy lớn lên đủ năng lực là có thể tự tháo.
Thường thì chỉ cần đến một nghìn tuổi là có thể tự tháo bỏ nhưng ta đã ba nghìn tuổi rồi mà chẳng tháo nổi!
Ngoài ra ta còn nghe nói lần ta bị thương ấy, Huân thúc đã lật tung cả ngọn núi đó lên để tìm hoa yêu ấy đánh cho nàng ta trở về nguyên hình lại còn nguyên ba tháng trời không xuống được giường. Ta còn nghe nói phàm là tùy tùng trong cung hôm ấy nhìn thấy ta mà không chịu trông coi thì đều bị đánh hai mươi gậy.
Năm ấy nghe các tỷ tỷ tì nữ bàn tán ta choáng toàn tập. Uy phong của Long Vương thật quá lớn. Trước kia ta có gây họa đi nữa thì người bị vạ lây cũng chỉ có mỗi Minh Nhật ca mà Minh Nhật ca có gây họa thì kẻ bị chịu chung cũng có mỗi ta. Nhưng lần ấy, có khi ta cuốn cả trăm người vào ấy chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro