Chương 3
Thuy Linh 306
2024-07-14 23:51:20
Ta nhìn quanh kệ chẳng thấy túi hướng dương nào nữa nên đành lấy hạt bí thay thế. Cắn hạt bí không thích bằng cắn hướng dương. Lần tới ta sẽ dự trữ thêm ít hướng dương nữa ở đây.
Lại nhìn các loại hạt có trong nhà, chỉ có đúng hai loại là hướng dương đã bị ta ăn hết và hạt bí. Hơi ít thì phải. Lần sau phải bảo Minh Nhật ca mang thêm một số loại hạt phong phú khác mới được. Lạc, điều, hạt dẻ, hạnh nhân, óc chó tạm thời bấy nhiêu thôi đã.
Tuy nói ta và Minh Nhật ca đã mỗi người một ngả nhưng huynh ấy rất giữ lời hứa với ta. Năm nào cũng đến Long Tộc thăm ta sẵn tiện mang cho ta một số đồ trên mặt đất. Để huynh ấy tự đến thăm ta thì năm hai ba lần gì đấy còn nếu ta thích gặp huynh ấy thì nhờ Long Vương thúc thúc giúp đỡ là được. Thúc của mà đã ra tay thì vô cùng hiệu quả, sáng ta nói muốn gặp chiều đã thấy người.
Chỉ có điều ta thấy Huân thúc và Minh Nhật ca có vẻ không hòa hợp với nhau cho lắm. Lần nào đến thăm ta mà bị Huân thúc bắt gặp, thúc ấy mà nhìn Minh Nhật ca hơi lâu một chút là y như rằng huynh ấy sẽ lảng vảng đi chỗ khác ngắm cảnh sau đó đi luôn. Ta có đem vấn đề này ra hỏi cả Long Vương thúc thúc và Minh Nhật ca nhưng hai người họ đều bảo là ta nghĩ nhiều. Ta thấy cũng có thể là do ta nghĩ nhiều.
Ta nhìn đống vỏ bí li ti bị ta cắn vụn, lại nhìn đống lông cháy đen trên người điểu nhi kia. Càng nhìn càng chẳng thấy đẹp mắt.
Suy nghĩ một lúc ta bèn sắn tay giúp nó nhổ sách mấy cọng lông cháy. Ở nhân gian trẻ con đều trải qua giai đoạn thay răng thì bây ta áp dụng sáng tạo một chút giúp con chim kia một tay trong quá trình thay lông vũ.
Lông cánh nó cháy xém hết, không thay bộ mới bay nào được. Nhìn thân thể trơ trụi của nó, ta thấy cũng thông thoáng lắm. Lại nghĩ không biết điểu nhi kia là đực hay cái nhỉ? Có điều dù nó là trai hay gái thì ta nhìn nó khỏa thân chằm chằm như này cũng hơi vô lễ.
Nghĩ là làm ta liền lôi cái giẻ lau treo vất vưởng trên cột xuống che thân cho nó. Cái giẻ này cũng công hiệu phết. Ta vừa đắp cho nó, nó đã biến thành hình người nhưng không đẹp bằng ta. Khuân mặt lem luốc, quần áo cháy xém tả tơi như cái bang có khi còn hơn cái bang một bậc cũng nên. Cái bang người ta rách rưới, chắp vá nhưng ít nhất đủ che kín người còn đằng này thì thủng to tướng.
Qua lỗ thủng ta nhìn thẳng thấy ngực nó. Qua kinh nghiệm mà Minh Nhật ca truyền thụ lại, ngực bằng thế này thì chín mươi phần trăm là nam tử.
Nhưng kinh nghiệm này vẫn có mười phần trăm là ngoại lệ. Chẳng hạn như ta này. Ngực ta cũng bằng lắm nhưng vẫn là nữ nhi. Cho nên ta rút ra được bài học là mắt thấy chưa chắc là đúng. Nhưng một khi đã sờ thì chỉ có trăm phần trăm là đúng.
Ta hí hứng thò tay chạm vào ngực nó. Ngực của điểu nhi này rất săn chắc, lại còn đàn hồi nữa. Cảm giác không tệ, càng sờ càng thích. Trong lúc ta đang hăng hái hưởng thụ cộng với đúc rút kinh nghiệm quý báu thì một lực đạo cùng một tiếng quát xông thẳng tới.
- To gan!
Từ mép giường ta hạ thẳng cánh xuống đất, đau ê ẩm. Ta ngước mắt lên nhìn, điểu nhi kia nhìn ta không hòa nhã chút nào. Mặt nó đã đen không khác gì chát nhọ nồi giờ lại còn thêm ba cái vạch đen trên trán, đúng là đen lại càng đen. Thấy nó mây đen quấn quanh thế này, ta cũng thành thật khai báo.
- Ta cũng chỉ muốn biết đạo hữu là nam hay nữ mà thôi.
Nó nhướng mày mở miệng.
- Ta như này có chỗ nào giống nữ nhân?
Là nam nhân thật, ta đoán trúng phóc.
Giọng điệu của điểu nhi rất có nội lực, mạnh mẽ y như mỗi lần phu tử giáo huấn ta.
- Không biết.
Ta trung thực đáp lại câu hỏi của nó. Thấy nó nheo mắt, ta vội giải thích cặn kẽ.
- Cái này là do mắt thẩm mĩ của ta yếu kém, bẩm sinh đã không có khái niệm nam tính hay nữ tính thêm vào nữa mặt của đạo hữu lại cháy đen thế kia, ta quả thực không phân biệt được giới tính.
Nhắc đến “cháy” ta liền nhớ đến việc bản thân là thủ phạm biến nó thành chim quay thế là liền khom lưng cúi đầu nhận lỗi.
- Ta thật sự không cố ý thiêu cháy đạo hữu đâu. Chỉ là trong lúc luyện tập, không xác định phương hướng rõ ràng nên mới gây ra tai nạn này, xin đạo hữu rộng lượng bỏ qua. Vết thương của đạo hữu ta nhất định sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho nó lành lặn như ban đầu. Đạo hữu có yêu cầu gì thì cứ nói, làm được ta nhất định sẽ làm.
Dáng vẻ thành khẩn, lời lẽ thấu tình dạt lí. Không biết có được khoan hồng không nhỉ?
- Ngươi? Thiêu ta?
Ta lén lén liếc mắt thấy khóe môi hắn nhếch lên hình như là đang trào phúng.
Hắn phất tay.
- Đứng lên đi.
Cảnh này sao giống mỗi lần ta hành lễ với sư phụ thế nhỉ? Cuối cùng là có xin lỗi thành công hay không?
Được sự cho phép của hắn ta cũng chẳng nghĩ nhiều nữa liền đứng thẳng dậy, mà lúc này điểu nhi cũng cho chân xuống giường. Chỉ là chân của điểu nhi vừa mới buông xuống thì y sam của nó đã tách làm đôi khiến cái cẳng chân của hắn lộ ra.
Ta và hắn đồng thời nhìn xuống cái chân vừa lộ thiên ấy. So với chân ta thì chân hắn nhiều lông hơn, nghĩ cũng phải hắn thân là chim bay trên trời sao thiếu lông thiếu cánh được.
Điểu nhi bỗng nhiên khụ một tiếng đồng thời chỉnh lại y phục sau đó trầm giọng bảo ta.
- Này, ngươi đi kiếm một bộ y phục khác cho ta. Ta vừa mới bình phục chưa tiện dùng tiên thuật.
- Được.
Ta hào phóng đáp ứng, tưởng cái gì chứ cái này ta làm tốt. Hắn là nam nhân, ngôi nhà tranh của ta cũng có quần áo nam tử nhưng có vẻ không vừa với hắn bởi hắn to hơn ta tuy nhiên thủy cung thì đầy rẫy chủng loại.
Sau một hồi vơ vét đồ ở Long cung, ta tay phải xách lồng đồ ăn, tay trái cầm y phục trở về.
Ta bước vào cửa với âm thanh không hề nhẹ vậy mà điểu nhi kia vẫn tĩnh tâm ngồi thiền, đến cái mi mắt cũng không buồn động. Chỉ khi ta dọn hết sơn hào hải vị lên bàn, hắn mới liếc nhìn rồi cầm y phục ta lấy về để ở giường. Chớp cái thay đồ.
Bộ đồ màu xanh lam được mặc trên người hắn khiến ta bất giác nhớ đến câu thơ từng đọc được ở đâu đó. Cảm thấy đã hiểu được phần nào: “Phong tư tài mạo tuyệt vời, vào trong phong nhã ra ngoài hào hoa”. Đổi y phục xong, điểu nhi rất tự nhiên ngồi xuống gắp đồ ăn.
Ta thấy hắn ăn mà không thèm hỏi cái người cất công chuẩn bị là ta đây lấy một tiếng thì thầm đánh giá. Con chim này không biết trước sau gì cả. Nhưng ta vốn là một thần tiên rộng lượng, chút chuyện con cỏn này đâu đáng so đo tính toán.
Cơm cháo no nê, điểu nhi có lời khen.
- Đồ nhà ngươi chuẩn bị cũng không tệ.
- Đương nhiên, đồ lấy từ chỗ Long Vương đấy.
Thúc của ta là vương một tộc, đồ dùng dĩ nhiên phải ở dạng nhất phẩm
Điểu nhi kia nghe thấy hai từ “Long Vương” thế mà vẫn bất động thanh sắc ung dung thưởng trà. Hắn không bị cái uy của Long Vương ảnh hưởng đến tí nào. Mà cái bình trà và chén ngọc được biến ra lúc nào nhỉ?
- Mới đấy đã báo tin của ta cho Long Vương rồi à? Đạo hạnh nhà ngươi không tệ.
Điểu nhi nhấp một ngụm trà.
Hắn khen ta “đạo hạnh không tệ” là thật hay chỉ khen theo kiểu “con hát mẹ khen hay”?
Lại nhìn các loại hạt có trong nhà, chỉ có đúng hai loại là hướng dương đã bị ta ăn hết và hạt bí. Hơi ít thì phải. Lần sau phải bảo Minh Nhật ca mang thêm một số loại hạt phong phú khác mới được. Lạc, điều, hạt dẻ, hạnh nhân, óc chó tạm thời bấy nhiêu thôi đã.
Tuy nói ta và Minh Nhật ca đã mỗi người một ngả nhưng huynh ấy rất giữ lời hứa với ta. Năm nào cũng đến Long Tộc thăm ta sẵn tiện mang cho ta một số đồ trên mặt đất. Để huynh ấy tự đến thăm ta thì năm hai ba lần gì đấy còn nếu ta thích gặp huynh ấy thì nhờ Long Vương thúc thúc giúp đỡ là được. Thúc của mà đã ra tay thì vô cùng hiệu quả, sáng ta nói muốn gặp chiều đã thấy người.
Chỉ có điều ta thấy Huân thúc và Minh Nhật ca có vẻ không hòa hợp với nhau cho lắm. Lần nào đến thăm ta mà bị Huân thúc bắt gặp, thúc ấy mà nhìn Minh Nhật ca hơi lâu một chút là y như rằng huynh ấy sẽ lảng vảng đi chỗ khác ngắm cảnh sau đó đi luôn. Ta có đem vấn đề này ra hỏi cả Long Vương thúc thúc và Minh Nhật ca nhưng hai người họ đều bảo là ta nghĩ nhiều. Ta thấy cũng có thể là do ta nghĩ nhiều.
Ta nhìn đống vỏ bí li ti bị ta cắn vụn, lại nhìn đống lông cháy đen trên người điểu nhi kia. Càng nhìn càng chẳng thấy đẹp mắt.
Suy nghĩ một lúc ta bèn sắn tay giúp nó nhổ sách mấy cọng lông cháy. Ở nhân gian trẻ con đều trải qua giai đoạn thay răng thì bây ta áp dụng sáng tạo một chút giúp con chim kia một tay trong quá trình thay lông vũ.
Lông cánh nó cháy xém hết, không thay bộ mới bay nào được. Nhìn thân thể trơ trụi của nó, ta thấy cũng thông thoáng lắm. Lại nghĩ không biết điểu nhi kia là đực hay cái nhỉ? Có điều dù nó là trai hay gái thì ta nhìn nó khỏa thân chằm chằm như này cũng hơi vô lễ.
Nghĩ là làm ta liền lôi cái giẻ lau treo vất vưởng trên cột xuống che thân cho nó. Cái giẻ này cũng công hiệu phết. Ta vừa đắp cho nó, nó đã biến thành hình người nhưng không đẹp bằng ta. Khuân mặt lem luốc, quần áo cháy xém tả tơi như cái bang có khi còn hơn cái bang một bậc cũng nên. Cái bang người ta rách rưới, chắp vá nhưng ít nhất đủ che kín người còn đằng này thì thủng to tướng.
Qua lỗ thủng ta nhìn thẳng thấy ngực nó. Qua kinh nghiệm mà Minh Nhật ca truyền thụ lại, ngực bằng thế này thì chín mươi phần trăm là nam tử.
Nhưng kinh nghiệm này vẫn có mười phần trăm là ngoại lệ. Chẳng hạn như ta này. Ngực ta cũng bằng lắm nhưng vẫn là nữ nhi. Cho nên ta rút ra được bài học là mắt thấy chưa chắc là đúng. Nhưng một khi đã sờ thì chỉ có trăm phần trăm là đúng.
Ta hí hứng thò tay chạm vào ngực nó. Ngực của điểu nhi này rất săn chắc, lại còn đàn hồi nữa. Cảm giác không tệ, càng sờ càng thích. Trong lúc ta đang hăng hái hưởng thụ cộng với đúc rút kinh nghiệm quý báu thì một lực đạo cùng một tiếng quát xông thẳng tới.
- To gan!
Từ mép giường ta hạ thẳng cánh xuống đất, đau ê ẩm. Ta ngước mắt lên nhìn, điểu nhi kia nhìn ta không hòa nhã chút nào. Mặt nó đã đen không khác gì chát nhọ nồi giờ lại còn thêm ba cái vạch đen trên trán, đúng là đen lại càng đen. Thấy nó mây đen quấn quanh thế này, ta cũng thành thật khai báo.
- Ta cũng chỉ muốn biết đạo hữu là nam hay nữ mà thôi.
Nó nhướng mày mở miệng.
- Ta như này có chỗ nào giống nữ nhân?
Là nam nhân thật, ta đoán trúng phóc.
Giọng điệu của điểu nhi rất có nội lực, mạnh mẽ y như mỗi lần phu tử giáo huấn ta.
- Không biết.
Ta trung thực đáp lại câu hỏi của nó. Thấy nó nheo mắt, ta vội giải thích cặn kẽ.
- Cái này là do mắt thẩm mĩ của ta yếu kém, bẩm sinh đã không có khái niệm nam tính hay nữ tính thêm vào nữa mặt của đạo hữu lại cháy đen thế kia, ta quả thực không phân biệt được giới tính.
Nhắc đến “cháy” ta liền nhớ đến việc bản thân là thủ phạm biến nó thành chim quay thế là liền khom lưng cúi đầu nhận lỗi.
- Ta thật sự không cố ý thiêu cháy đạo hữu đâu. Chỉ là trong lúc luyện tập, không xác định phương hướng rõ ràng nên mới gây ra tai nạn này, xin đạo hữu rộng lượng bỏ qua. Vết thương của đạo hữu ta nhất định sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho nó lành lặn như ban đầu. Đạo hữu có yêu cầu gì thì cứ nói, làm được ta nhất định sẽ làm.
Dáng vẻ thành khẩn, lời lẽ thấu tình dạt lí. Không biết có được khoan hồng không nhỉ?
- Ngươi? Thiêu ta?
Ta lén lén liếc mắt thấy khóe môi hắn nhếch lên hình như là đang trào phúng.
Hắn phất tay.
- Đứng lên đi.
Cảnh này sao giống mỗi lần ta hành lễ với sư phụ thế nhỉ? Cuối cùng là có xin lỗi thành công hay không?
Được sự cho phép của hắn ta cũng chẳng nghĩ nhiều nữa liền đứng thẳng dậy, mà lúc này điểu nhi cũng cho chân xuống giường. Chỉ là chân của điểu nhi vừa mới buông xuống thì y sam của nó đã tách làm đôi khiến cái cẳng chân của hắn lộ ra.
Ta và hắn đồng thời nhìn xuống cái chân vừa lộ thiên ấy. So với chân ta thì chân hắn nhiều lông hơn, nghĩ cũng phải hắn thân là chim bay trên trời sao thiếu lông thiếu cánh được.
Điểu nhi bỗng nhiên khụ một tiếng đồng thời chỉnh lại y phục sau đó trầm giọng bảo ta.
- Này, ngươi đi kiếm một bộ y phục khác cho ta. Ta vừa mới bình phục chưa tiện dùng tiên thuật.
- Được.
Ta hào phóng đáp ứng, tưởng cái gì chứ cái này ta làm tốt. Hắn là nam nhân, ngôi nhà tranh của ta cũng có quần áo nam tử nhưng có vẻ không vừa với hắn bởi hắn to hơn ta tuy nhiên thủy cung thì đầy rẫy chủng loại.
Sau một hồi vơ vét đồ ở Long cung, ta tay phải xách lồng đồ ăn, tay trái cầm y phục trở về.
Ta bước vào cửa với âm thanh không hề nhẹ vậy mà điểu nhi kia vẫn tĩnh tâm ngồi thiền, đến cái mi mắt cũng không buồn động. Chỉ khi ta dọn hết sơn hào hải vị lên bàn, hắn mới liếc nhìn rồi cầm y phục ta lấy về để ở giường. Chớp cái thay đồ.
Bộ đồ màu xanh lam được mặc trên người hắn khiến ta bất giác nhớ đến câu thơ từng đọc được ở đâu đó. Cảm thấy đã hiểu được phần nào: “Phong tư tài mạo tuyệt vời, vào trong phong nhã ra ngoài hào hoa”. Đổi y phục xong, điểu nhi rất tự nhiên ngồi xuống gắp đồ ăn.
Ta thấy hắn ăn mà không thèm hỏi cái người cất công chuẩn bị là ta đây lấy một tiếng thì thầm đánh giá. Con chim này không biết trước sau gì cả. Nhưng ta vốn là một thần tiên rộng lượng, chút chuyện con cỏn này đâu đáng so đo tính toán.
Cơm cháo no nê, điểu nhi có lời khen.
- Đồ nhà ngươi chuẩn bị cũng không tệ.
- Đương nhiên, đồ lấy từ chỗ Long Vương đấy.
Thúc của ta là vương một tộc, đồ dùng dĩ nhiên phải ở dạng nhất phẩm
Điểu nhi kia nghe thấy hai từ “Long Vương” thế mà vẫn bất động thanh sắc ung dung thưởng trà. Hắn không bị cái uy của Long Vương ảnh hưởng đến tí nào. Mà cái bình trà và chén ngọc được biến ra lúc nào nhỉ?
- Mới đấy đã báo tin của ta cho Long Vương rồi à? Đạo hạnh nhà ngươi không tệ.
Điểu nhi nhấp một ngụm trà.
Hắn khen ta “đạo hạnh không tệ” là thật hay chỉ khen theo kiểu “con hát mẹ khen hay”?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro