Chương 7
Thuy Linh 306
2024-07-14 23:51:20
Ta chạy vào thay đồ chạy ra đã thấy hắn nằm ngủ trên giường. Phượng Hoàng ngủ thật hay là chỉ nhất thời nhắm mắt? Thử chút không phải biết sao? Ta biến ra một cọng cỏ rón rén bước lại gần chọc lên mặt hắn. Một tia sáng đánh rơi ngọn cỏ trên tay ta theo sau đó là chất giọng lành lạnh.
- Có chuyện gì?
Chẳng có chuyện gì cả. Chán quá nên tìm người tán chuyện thôi.
- Nhà ngươi ở đâu?
Ta nghĩ được cái gì thì tiện miệng hỏi cái đấy.
- Cửu Trùng Thiên.
Hắn đáp chẳng có chút cảm xúc gì khiến ta chẳng đoán ra hắn có thích nơi đó hay không.
- Cửu Trùng Thiên trông như nào? Có đẹp không? Có náo nhiệt không? Có nhiều bảo vật không? Có sống ung dung tự tại không? Còn nữa nhà của ngươi ra sao? Có lộng lẫy không?
Ta hỏi cả tràng thế mà hắn đáp lại chỉ vỏn vẹn bốn từ.
- Đi xem thì biết.
Đúng là làm ta mất hứng. Ta đang càu nhàu trách mắng hắn không biết cách kéo dài cuộc trò chuyện thì bỗng nắm được một ý trong lời hắn.
- Ngươi mang ta lên Cửu Trùng Thiên được à?
Hắn là thần quân cơ mà, mang theo một tiểu tiên nhỏ bé như ta cũng không vấn đề gì đâu nhỉ? Ở Cửu Trùng Thiên có hắn bảo kê cộng thêm ta ngoan ngoãn hiền lành sẵn là ổn ngay ấy mà.
- Miễn cưỡng mang theo cũng không phải không thể.
Ta thấy hắn đồng ý thì vô cùng hân hoan. Phải biết là gần ba nghìn năm nay ngoại trừ loanh quanh ở Long tộc thì chẳng đi được đâu hết.
So với quãng thời gian sống nay đây mai đó, ngao du tứ phía cùng Minh Nhật ca thì kém xa. Bị cầm tù lâu như vậy ta cũng chán ngán rồi. Nhưng mà cái nguyện nhân khiến ta bị cầm tù có nên cho hắn biết không nhỉ? Kệ đi, đằng nào mặt chẳng mất rồi có cái gì để mất nữa đâu huống hồ từ trước giờ Phạm Thu Nguyệt ta có biết hai chữ “mất mặt” viết như nào đâu.
- Nếu thế ngươi tháo hộ ta cái vòng chân này trước đã. Không tháo nó ra ta không đi được.
Ta nhắc chân đặt lên giường cái bịch.
Thấy động tĩnh hắn hé mắt, nhìn thấy cái chân cách mặt có một khủy tay hắn trợn mắt mắng ta.
- Không có phép tắc! Có tin ta đánh gãy chân ngươi không hả?
Hắn mắng ta nghe nhân tiện cũng ngoan ngoãn nhận lỗi luôn. Chỉ có điều nhận lỗi thì nhận lỗi nhưng ta không sửa đâu.
Phượng Hoàng chạm vào sợi dây trên cổ chân ta, tiện thể hỏi thăm ta.
- Ngươi chưa đầy một nghìn tuổi hả?
- Không, ta ba nghìn tuổi rồi đấy.
Nghe ta trả lời hắn liền bày ra dáng vẻ khinh miệt.
- Kém cỏi.
Chê bai thì chê bai nhưng hắn vẫn cắt đứt cái sợi dây đáng ghét trên chân ta làm đôi.
Chỉ là hắn nhẹ nhàng dùng một ngón tay và tùy tiện như thế khiến ta có chút đả kích. Nhưng nhìn cái xiềng xích trói chân mình bị phá bỏ, chút xíu đả kích kia cũng chẳng đáng gì, tâm trạng của ta bây giờ phải nói như thực vật đâm trồi đầu xuân. Bao nhiêu dự tính trong đầu ta ào ào tuôn ra.
- Bao giờ chúng ta đi Cửu Trùng Thiên?
Ta hồ hởi hỏi hắn.
- Không có việc gì thì ngủ đi.
Ta hỏi một đằng hắn nói một nẻo là sao? Nhớ lại cái nhíu mày thoáng chốc của hắn ta liền phát hiện: hắn không thích gộp chung một chỗ với ta thành hai từ “chúng ta”.
- Bao giờ đi thế? Nói đi mà!
Ta áp mặt xuống lòng bàn tay hắn nũng nịu đồng thời lay lay tay hắn ra chiều đáng yêu.
- Ngươi!
Hắn hất đầu ta chẳng thương tiếc. Mắt cứng đờ nhưng giọng lại đanh thép đầy nộ khí. Lại xảy ra chuyện gì nữa? Ta chớp mắt nhìn hắn với vẻ vô tội hỏi.
- Lại làm sao nữa?
Ta thật sự không biết là lại có chuyện gì nữa? Ta lại làm sai cái gì à?
- Ngươi có biết nam nữ thụ thụ bất thân không?
Hắn lại giở cái giọng điệu của phu tử ra.
- Biết.
“Nam nữ thụ thụ bất thân”, cái này là lúc trước ta nói với hắn sao lại không biết.
- Biết mà ngươi lại có hành động như này?
Hắn giận dữ chất vấn.
- Ta vẫn thủ thân như ngọc đấy chứ, đâu có làm chuyện gì bại hoại danh tiết. Mà có sơ ý gây ra chuyện gì không phải thì tiếng xấu ta mang, mắng chửi ta chịu chứ đâu phải ngươi.
Ta thấy về chuyện nam nữ thụ thụ bất thân có đi quá giới hạn đi nữa thì người thiệt thòi cũng là phận nữ nhi như ta đây mà thôi. Nam tử có thể năm thê bảy thiếp còn nữ tử thì chỉ có thể có một vị phu quân, thân là nam tử như hắn đâu cần tức giận cũng đâu có mất mặt. Hơn nữa những chuyện ta đã làm tuyệt đối không bao giờ phủ nhận hay đổ tội cho người khác mà chỉ có cố nói giảm nói tránh thôi.
Phượng Hoàng nhìn ta với biểu cảm cạn ngôn.
Ngay sau đó ta phát hiện ta đã bị hắn hạ cấm ngôn. Mở miệng không được, ta giậm chân bình bịch ý bảo hắn mau giải chú. Nhưng tên này lại chẳng đoái hoài đến ta. Hắn phất tay biến ra một cái đệm dưới đất. Phất thêm cái nữa ta đã nằm lăn trên đệm người cuộn tròn trong chăn.
Sắp xếp ổn thỏa hắn thoải mái tĩnh dượng nhưng ta lại không yên vị hết quay bên trái lại ngọ ngậy bên phải. Có thể hắn thấy ta ấm ức cũng đáng thương nên bố thí cho câu. Truyện Tiên Hiệp
- Ngủ đi, sáng mai tỉnh dậy chú thuật sẽ tự giải.
Ý là ta có bí bách thế nào thì trong đêm cũng sẽ không giải.
Hắn nói thế thì ta cũng đành mang theo tâm trạng hậm hực không can tâm mà chìm vào giấc ngủ chứ biết là nào được. Dùng võ không được mà trí cũng không xong thôi thì đành cam chịu vậy.
Sáng hôm sau đang say giấc nồng ta bị kẻ nào đó đá vào vào chân.
- Dậy!
Ta theo thói quen quấn chặt chăn mặc cả.
- Thêm lát nữa.
- Càng tốt đỡ phải na theo.
Giọng điệu lạnh tanh ấy lại vang lên.
Mang ta đi đâu? À, hình như là đi Cửu Trùng Thiên. Cửu Trùng Thiên! Ta bật ngay dậy, cuống quýt hô.
- Phượng Hoàng đợi chút!
Nhác thấy bóng hắn ngoài cửa, ta như mũi tên phóng ra cái vèo. Nhưng vì vội quá nên chân nọ đá chân kia nên khi bắt kịp hắn lại thành cái bộ dạng ngã sấp mặt dưới mũi giày hắn. Tiếp đó ta bị biến về nguyên hình. Hình như là kẻ nào đó cố tình biến ta về nguyên hình. Sau đó nữa là bị Phượng Hoàng dùng tay nhấc lên.
- Rùa à, hợp với ngươi đấy.
Hắn lại châm chích ta.
Rùa thì sao? Ta giương mắt nhìn hắn chất vấn.
- Biến ta về nguyên hình làm gì?
- Đỡ tốn công.
Ta còn chưa hiểu ý tứ thì đã bị cho vào cái túi đem đi. Ta lắc qua lắc lại trong ấy không biết bao lâu thì nghe thấy tiếng hoan hỉ.
- Cung nghênh điện hạ!
- Chúc mừng điện hạ niết bàn thành công!
Điện hạ? niết bàn? Hắn là hoàng tử của tộc phượng hoàng! Ta đúng là có mắt nhìn đi theo hắn chắc chắn ăn ngon mặc đẹp.
- Đứng dậy cả đi.
Ta nhận ra đây là giọng của Phượng Hoàng.
Bỗng ta nghe thấy tiếng chân gấp gáp chạy tới.
- Điện hạ, Thiên hậu triệu kiến người.
- Tiên sứ mời dẫn đường.
Ta nghe bọn họ nói chuyện mà kêu gào. Con Phượng Hoàng nhà ngươi cho dù muốn đi đâu cũng phải thả ta ra trước đã chứ. Nhốt ta ở trong cái chỗ tối thui lui này suốt là sao hả?
Ta liều thân ở trong túi đập lần thứ ba vào người hắn thì bị dốc ra. Chưa kịp chuẩn bị thế là ta lăn một vòng trên đất sau khi dừng lại thì ngồi bệt trên đất luôn. Trong lúc ta còn hoa mắt chóng mặt thì Phượng Hoàng cùng vị tiên sứ kia đã đằng vân bay đi. May mà trước khi đi còn nhớ ném lại một câu.
- Tiểu yêu tiện tay nhặt được, không cần gây khó dễ.
- Có chuyện gì?
Chẳng có chuyện gì cả. Chán quá nên tìm người tán chuyện thôi.
- Nhà ngươi ở đâu?
Ta nghĩ được cái gì thì tiện miệng hỏi cái đấy.
- Cửu Trùng Thiên.
Hắn đáp chẳng có chút cảm xúc gì khiến ta chẳng đoán ra hắn có thích nơi đó hay không.
- Cửu Trùng Thiên trông như nào? Có đẹp không? Có náo nhiệt không? Có nhiều bảo vật không? Có sống ung dung tự tại không? Còn nữa nhà của ngươi ra sao? Có lộng lẫy không?
Ta hỏi cả tràng thế mà hắn đáp lại chỉ vỏn vẹn bốn từ.
- Đi xem thì biết.
Đúng là làm ta mất hứng. Ta đang càu nhàu trách mắng hắn không biết cách kéo dài cuộc trò chuyện thì bỗng nắm được một ý trong lời hắn.
- Ngươi mang ta lên Cửu Trùng Thiên được à?
Hắn là thần quân cơ mà, mang theo một tiểu tiên nhỏ bé như ta cũng không vấn đề gì đâu nhỉ? Ở Cửu Trùng Thiên có hắn bảo kê cộng thêm ta ngoan ngoãn hiền lành sẵn là ổn ngay ấy mà.
- Miễn cưỡng mang theo cũng không phải không thể.
Ta thấy hắn đồng ý thì vô cùng hân hoan. Phải biết là gần ba nghìn năm nay ngoại trừ loanh quanh ở Long tộc thì chẳng đi được đâu hết.
So với quãng thời gian sống nay đây mai đó, ngao du tứ phía cùng Minh Nhật ca thì kém xa. Bị cầm tù lâu như vậy ta cũng chán ngán rồi. Nhưng mà cái nguyện nhân khiến ta bị cầm tù có nên cho hắn biết không nhỉ? Kệ đi, đằng nào mặt chẳng mất rồi có cái gì để mất nữa đâu huống hồ từ trước giờ Phạm Thu Nguyệt ta có biết hai chữ “mất mặt” viết như nào đâu.
- Nếu thế ngươi tháo hộ ta cái vòng chân này trước đã. Không tháo nó ra ta không đi được.
Ta nhắc chân đặt lên giường cái bịch.
Thấy động tĩnh hắn hé mắt, nhìn thấy cái chân cách mặt có một khủy tay hắn trợn mắt mắng ta.
- Không có phép tắc! Có tin ta đánh gãy chân ngươi không hả?
Hắn mắng ta nghe nhân tiện cũng ngoan ngoãn nhận lỗi luôn. Chỉ có điều nhận lỗi thì nhận lỗi nhưng ta không sửa đâu.
Phượng Hoàng chạm vào sợi dây trên cổ chân ta, tiện thể hỏi thăm ta.
- Ngươi chưa đầy một nghìn tuổi hả?
- Không, ta ba nghìn tuổi rồi đấy.
Nghe ta trả lời hắn liền bày ra dáng vẻ khinh miệt.
- Kém cỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chê bai thì chê bai nhưng hắn vẫn cắt đứt cái sợi dây đáng ghét trên chân ta làm đôi.
Chỉ là hắn nhẹ nhàng dùng một ngón tay và tùy tiện như thế khiến ta có chút đả kích. Nhưng nhìn cái xiềng xích trói chân mình bị phá bỏ, chút xíu đả kích kia cũng chẳng đáng gì, tâm trạng của ta bây giờ phải nói như thực vật đâm trồi đầu xuân. Bao nhiêu dự tính trong đầu ta ào ào tuôn ra.
- Bao giờ chúng ta đi Cửu Trùng Thiên?
Ta hồ hởi hỏi hắn.
- Không có việc gì thì ngủ đi.
Ta hỏi một đằng hắn nói một nẻo là sao? Nhớ lại cái nhíu mày thoáng chốc của hắn ta liền phát hiện: hắn không thích gộp chung một chỗ với ta thành hai từ “chúng ta”.
- Bao giờ đi thế? Nói đi mà!
Ta áp mặt xuống lòng bàn tay hắn nũng nịu đồng thời lay lay tay hắn ra chiều đáng yêu.
- Ngươi!
Hắn hất đầu ta chẳng thương tiếc. Mắt cứng đờ nhưng giọng lại đanh thép đầy nộ khí. Lại xảy ra chuyện gì nữa? Ta chớp mắt nhìn hắn với vẻ vô tội hỏi.
- Lại làm sao nữa?
Ta thật sự không biết là lại có chuyện gì nữa? Ta lại làm sai cái gì à?
- Ngươi có biết nam nữ thụ thụ bất thân không?
Hắn lại giở cái giọng điệu của phu tử ra.
- Biết.
“Nam nữ thụ thụ bất thân”, cái này là lúc trước ta nói với hắn sao lại không biết.
- Biết mà ngươi lại có hành động như này?
Hắn giận dữ chất vấn.
- Ta vẫn thủ thân như ngọc đấy chứ, đâu có làm chuyện gì bại hoại danh tiết. Mà có sơ ý gây ra chuyện gì không phải thì tiếng xấu ta mang, mắng chửi ta chịu chứ đâu phải ngươi.
Ta thấy về chuyện nam nữ thụ thụ bất thân có đi quá giới hạn đi nữa thì người thiệt thòi cũng là phận nữ nhi như ta đây mà thôi. Nam tử có thể năm thê bảy thiếp còn nữ tử thì chỉ có thể có một vị phu quân, thân là nam tử như hắn đâu cần tức giận cũng đâu có mất mặt. Hơn nữa những chuyện ta đã làm tuyệt đối không bao giờ phủ nhận hay đổ tội cho người khác mà chỉ có cố nói giảm nói tránh thôi.
Phượng Hoàng nhìn ta với biểu cảm cạn ngôn.
Ngay sau đó ta phát hiện ta đã bị hắn hạ cấm ngôn. Mở miệng không được, ta giậm chân bình bịch ý bảo hắn mau giải chú. Nhưng tên này lại chẳng đoái hoài đến ta. Hắn phất tay biến ra một cái đệm dưới đất. Phất thêm cái nữa ta đã nằm lăn trên đệm người cuộn tròn trong chăn.
Sắp xếp ổn thỏa hắn thoải mái tĩnh dượng nhưng ta lại không yên vị hết quay bên trái lại ngọ ngậy bên phải. Có thể hắn thấy ta ấm ức cũng đáng thương nên bố thí cho câu. Truyện Tiên Hiệp
- Ngủ đi, sáng mai tỉnh dậy chú thuật sẽ tự giải.
Ý là ta có bí bách thế nào thì trong đêm cũng sẽ không giải.
Hắn nói thế thì ta cũng đành mang theo tâm trạng hậm hực không can tâm mà chìm vào giấc ngủ chứ biết là nào được. Dùng võ không được mà trí cũng không xong thôi thì đành cam chịu vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng hôm sau đang say giấc nồng ta bị kẻ nào đó đá vào vào chân.
- Dậy!
Ta theo thói quen quấn chặt chăn mặc cả.
- Thêm lát nữa.
- Càng tốt đỡ phải na theo.
Giọng điệu lạnh tanh ấy lại vang lên.
Mang ta đi đâu? À, hình như là đi Cửu Trùng Thiên. Cửu Trùng Thiên! Ta bật ngay dậy, cuống quýt hô.
- Phượng Hoàng đợi chút!
Nhác thấy bóng hắn ngoài cửa, ta như mũi tên phóng ra cái vèo. Nhưng vì vội quá nên chân nọ đá chân kia nên khi bắt kịp hắn lại thành cái bộ dạng ngã sấp mặt dưới mũi giày hắn. Tiếp đó ta bị biến về nguyên hình. Hình như là kẻ nào đó cố tình biến ta về nguyên hình. Sau đó nữa là bị Phượng Hoàng dùng tay nhấc lên.
- Rùa à, hợp với ngươi đấy.
Hắn lại châm chích ta.
Rùa thì sao? Ta giương mắt nhìn hắn chất vấn.
- Biến ta về nguyên hình làm gì?
- Đỡ tốn công.
Ta còn chưa hiểu ý tứ thì đã bị cho vào cái túi đem đi. Ta lắc qua lắc lại trong ấy không biết bao lâu thì nghe thấy tiếng hoan hỉ.
- Cung nghênh điện hạ!
- Chúc mừng điện hạ niết bàn thành công!
Điện hạ? niết bàn? Hắn là hoàng tử của tộc phượng hoàng! Ta đúng là có mắt nhìn đi theo hắn chắc chắn ăn ngon mặc đẹp.
- Đứng dậy cả đi.
Ta nhận ra đây là giọng của Phượng Hoàng.
Bỗng ta nghe thấy tiếng chân gấp gáp chạy tới.
- Điện hạ, Thiên hậu triệu kiến người.
- Tiên sứ mời dẫn đường.
Ta nghe bọn họ nói chuyện mà kêu gào. Con Phượng Hoàng nhà ngươi cho dù muốn đi đâu cũng phải thả ta ra trước đã chứ. Nhốt ta ở trong cái chỗ tối thui lui này suốt là sao hả?
Ta liều thân ở trong túi đập lần thứ ba vào người hắn thì bị dốc ra. Chưa kịp chuẩn bị thế là ta lăn một vòng trên đất sau khi dừng lại thì ngồi bệt trên đất luôn. Trong lúc ta còn hoa mắt chóng mặt thì Phượng Hoàng cùng vị tiên sứ kia đã đằng vân bay đi. May mà trước khi đi còn nhớ ném lại một câu.
- Tiểu yêu tiện tay nhặt được, không cần gây khó dễ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro