Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử
Anh nghĩ anh th...
Mịch Nha Tử
2025-03-19 04:35:23
Nhưng năm đó, trước khi Đông Văn Li hiểu thấu nỗi buồn nồng đậm mà anh cảm nhận trong những đêm chếnh choáng say đó, những sự kiện ảnh hưởng đến số phận của họ thay phiên nhau xuất hiện.Người kiểm soát thật sự phía sau tập đoàn ở Pháp —— ông ngoại của anh, đột ngột ngã bệnh. Trong vòng một đêm, chuyện trong tập đoàn trở thành một mớ hỗn độn, anh là người thừa kế được định đoạt sẵn, cho nên phải tạm dừng việc làm ăn ở Đông Nam Á để quay lại Pháp.Lúc đó, Đông Văn Li mới bắt đầu năm tư đại học chưa được bao lâu, trong trường không có tiết, cô cũng chưa bắt đầu đi thực tập, vậy là năm đó tiên sinh đưa cô sang Pháp cùng anh.Cô ngồi trên chuyến bay đến Paris, căng thẳng nhìn những ngọn núi và dòng sông chậm rãi lộ ra dưới những tầng mây, mãi đến khi máy bay hạ thấp gần mặt đất, thật sự nhìn thấy kiến trúc phương Tây hoàn toàn khác, lúc đó cô mới xác nhận mình thật sự đã đến Pháp.Trước khi lên máy bay, anh bị bao nhiêu cuộc điện thoại làm phiền, ngay cả khi đã ngồi lên máy bay, anh cũng phải loay hoay xử lý vô số công việc, rõ ràng là rất bận rộn, vậy mà vẫn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng siết chặt bàn tay cô, còn dùng tiếng Pháp với cô, nói mọi thứ sẽ ổn thôi, cô nói tiếng Pháp giỏi như vậy, xem như đến Pháp sớm để làm quen với cuộc sống bên này.“Sau khi máy bay hạ cánh, họ sẽ đưa em về nhà của anh, A Li, bọn anh phải đến bệnh viện , em sắp xếp thời gian ngủ một giấc, cho qua cảm giác chênh lệch múi giờ, anh xong việc thì sẽ đến gặp em, nhé?”Đông Văn Li gật đầu.Anh đưa tay xoa đầu cô, trong mắt tràn ngập nỗi lo.Cô trấn an anh: “Anh đừng lo cho em, xem như em đi nghỉ dưỡng thôi.”“Được rồi.”Trợ lý Lâm đã nhờ người thu xếp hành lý.Paris đã vào đông, chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối rất lớn, anh nhận lấy chiếc áo khoác mà trợ lý Lâm mang đến, lấy một chiếc khăn choàng len màu xanh xám quấn quanh cổ cô.“Anh đi đây.”Anh bước xuống lối đi dành cho khách VIP, Đông Văn Li nhìn qua cửa sổ máy bay, thấy rất nhiều người đứng dưới bầu trời ảm đạm bên ngoài.Những người này đến đón anh. Lúc anh bước xuống, hình như tình hình rất cấp bách, cho nên họ bỏ qua chuyện chào hỏi, Đông Văn Li chỉ thấy một nhóm người mặc áo vest màu đen lạnh lẽo mở đường cho anh ra ngoài.Cô ngây ngốc nhìn ra bên ngoài, có thứ gì đó trắng như bông lượn lờ giữa không trung, cắt ngang hình ảnh trước mắt cô, cô phát hiện, hóa ra Paris lại có tuyết rơi.Giống như anh nói, Paris vào đông, thỉnh thoảng lại có tuyết rơi.Mãi đến khi trợ lý nhắc nhở Đông Văn Li có thể xuống máy bay, cô mới hoàn hồn.Cô xuống máy bay cùng với những hành khách khác, vừa bước xuống mặt đất, gió lạnh ập đến, cô run cầm cập, chỉ biết vùi mặt vào chiếc khăn len mà anh đã đưa cho cô.Vừa rồi trên máy bay, anh không đeo khăn choàng, cô cảm thấy hơi nuối tiếc, lẽ ra cô nên bảo anh đeo khăn choàng, như vậy thì chiếc khăn sẽ có mùi hương và hơi ấm trên cơ thể của anh, chứ không phải là dùng nhiệt độ cơ thể cô sưởi ấm chiếc khăn choàng xa lạ này như bây giờ.Tài xế là người Pháp, nhìn thấy Đông Văn Li, ông ấy chỉ chào hỏi đơn giản, phát hiện cô biết tiếng Pháp, ông ấy rất bất ngờ.Cô ngồi trong chiếc xe rộng rãi, nhìn bánh xe đè nát bông tuyết vừa rơi xuống mặt đất, nhìn Nhà thờ Đức Bà Paris từ từ xuất hiện trước mắt cô rồi lại biến mất, ngang qua Cung điện Versailles nguy nga lộng lẫy, nhìn mấy cô gái da trắng ăn mặc phong phanh đang cầm ly cacao nóng dưới đêm tuyết bên bờ sông Seine, lướt qua khung cửa của các cửa hàng xa xỉ trên Đại lộ Champs-Elysées, lại nhớ đến Yên Yên từng nói đến việc đứng trong một đêm tuyết lãng mạn, ôm hôn một người, bất kể có yêu hay không yêu.Paris không giống như trong trí tưởng tượng của cô.Thật kỳ lạ làm sao, mặc dù cô đã đọc rất nhiều sách báo, hiểu qua văn hóa và lịch sử, còn hiểu cả ngôn ngữ, nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ lạ, cảm giác phức tạp này giống hệt như cảm giác của cô đối với người vừa rời đi ——Luôn cảm thấy gần ngay trước mắt, nhưng lại luôn cảm thấy xa tận chân trời.Lúc đến nhà của anh, Đông Văn Li mới phát hiện, hóa ra trang viên của anh ở Sài Gòn cũng không là gì so với nơi này.Lớp tuyết mỏng manh chưa bao phủ hoàn toàn khung cảnh, bên cạnh bãi cỏ bằng phẳng là một rừng cây cao thấp khác nhau, vài con thiên nga đen đang nhàn nhã bơi trên hồ nước tĩnh lặng, con đường vắng vẻ dẫn đến núi rừng sâu thẳm, giống như vườn hoa sau nhà của một quý tộc.Đông Văn Li nghe trợ lý của anh giới thiệu, người sống ở đây đa số là thương nhân giàu có mấy đời, có rất nhiều người tai to mặt lớn, còn có những người nổi tiếng quyền quý không thể xuất hiện công khai.Lúc Đông Văn Li vào nhà anh, cô mới phát hiện đó là một căn biệt thự còn rất mới. Tài xế vừa dừng xe, đã có người ra cổng đón cô.Một người phụ nữ, hình như là người Trung Quốc, bước ra, nghiêm túc gọi cô là cô A Li.Trợ lý giải thích với cô, nói vốn dĩ tiên sinh muốn thím Nại sang đây chăm sóc chuyện sinh hoạt hàng ngày của cô A Li, nhưng con gái của thím Nại đang ở cữ, bà ấy không đi được, cho nên đã tìm một người Trung Quốc định cư ở Pháp.“Xin chào, cô A Li, cô cứ gọi tôi là thím Thôi, cô A Li có đói không, tôi đã nấu một ít canh, cô có muốn ăn không?”Phòng khách cao năm mét vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng lửa lách tách phát ra từ lò sưởi, cả căn nhà được bày trí bằng tông màu trắng lạnh lẽo theo phong cách Tây Âu, kết hợp với làn tuyết tối tăm bên ngoài, Đông Văn Li vô thức quấn khăn choàng chặt hơn.Hẳn là tiên sinh đã dặn dò thím Thôi, trên bàn đều là những món cô thích, nhiệt độ nước trong bồn tắm cũng vừa phải, ga giường rất mềm mại và đắt tiền.Nhưng lại quá yên tĩnh, thỉnh thoảng lò sưởi trong phòng lại phát ra tiếng lửa lách tách. Cô không kéo rèm lại, cứ nhìn bông tuyết rơi ngày một dày bên ngoài, không dám khép mi.Mãi đến nửa đêm, lờ mờ nghe thấy có người mở cửa, cô vội vàng đứng lên, mang dép lê xuống lầu.Anh đang cởi áo khoác, bên trong là chiếc ghi lê màu xám tro, gương mặt anh mệt mỏi, mấy bông tuyết còn vương trên người.Anh còn chưa kịp treo áo khoác vào kệ quần áo đã nghe thấy động tĩnh phát ra từ trên lầu, anh vừa ngẩng đầu lên, cô đã lao vào vòng tay anh.Hơi ấm mà anh nhớ nhung đã lâu phá tan sự mệt mỏi mà anh mang về từ thế giới phù phiếm bên ngoài.Áo khoác trên tay anh rơi xuống sàn nhà, anh ôm cô trong lòng: “Bạn nhỏ còn chưa ngủ nữa?”Cô buồn bã nói: “Em nhớ anh, em không ngủ được.”“Ồ.” Hình như anh rất ít khi nghe cô nói những lời như vậy, cho nên anh nâng gương mặt đang vùi vào áo ghi lê của anh, “Để anh xem, hôm nay em ăn cái gì, sao miệng lại ngọt như vậy?”“Không ăn gì.” Cô yếu ớt nói.Anh nâng gương mặt của cô lên, cẩn thận nhìn thẳng vào mắt cô: “Có phải là bị lệch múi giờ nên không ngủ được không?”Đông Văn Li cũng không biết đó có phải là lý do hay không, nhưng cô cứ gật đầu.Vậy là anh bế cô, đi từng bước lên lầu: “Đợi anh một lát, anh tắm rửa xong sẽ ra dỗ em ngủ, chịu không?”Cánh tay cô vẫn ôm lấy cổ anh, nghe thấy lời này, cô lắc đầu: “Không chịu, em không muốn rời xa anh.”“Được rồi, vậy tắm ch ung.”Thật ra cô đã tắm một lần, nhưng cô không từ chối, cứ để anh bế vào bồn tắm.Bồn tắm của anh không nhỏ, có đủ chỗ cho hai người họ, nhưng động tác mạnh, nước trong bồn tắm tràn ra ngoài.Cuối cùng họ lãng phí nửa bồn nước.Bên ngoài có tuyết rơi, anh nhẹ nhàng bấm mở rèm tự động, lúc rèm mở ra, Đông Văn Li kêu lên.Cô quay đầu, thấy bên ngoài phòng tắm có một bãi đất trống, bông tuyết bên ngoài vẫn rơi như lông ngỗng.Anh tựa cằm lên xương quai xanh của cô, khe khẽ nhắm mắt, giống như vẫn chưa hồi phục từ cơn bùng nổ vừa rồi.Đông Văn Li ngả đầu vào thành bồn tắm như nàng tiên cá, nhìn tuyết rơi nặng hạt bên ngoài, nhẹ giọng gọi anh: “Dịch Thính Sanh.”“Hửm ——” Anh thấp giọng đáp lời.“Anh Sanh.” Cô gọi anh như vậy.Khóe môi anh cong lên, bàn tay vốn dĩ đang vuốt v3 gáy cô, bây giờ lại áp lên thành bồn tắm, cả người anh thoải mái thả lỏng, anh nheo mắt nhìn cô: “Gọi một lần nữa đi.”Cô “bơi” đến bên anh, tựa đầu lên vai anh, nhìn mấy sợi râu mới mọc trên cằm mà anh chưa có thời gian cạo, lại nói: “Sao thím Thôi lại gọi anh là ngài Castille?”“Đó là họ của anh.” Anh mở mắt, mái tóc còn ướt, anh đưa tay chạm vào nốt ruồi nhỏ trên sống mũi của cô, trả lời cô.“Vậy tên anh là gì?”“Tên của anh rất dài, có khi anh cũng không nhớ rõ.” Anh cười khẽ.Cô đẩy đẩy anh: “Sao lại như vậy được, anh nói nhanh lên.”“Không nhớ thật mà.” Anh ôm cô thật chặt, “Nếu muốn nhớ, hay là em nhớ cái gì dễ một chút đi, mọi người gọi anh là Louis.”“Mr. Louis?” Đông Văn Li chạm vào môi dưới của anh, “Cái tên này nghe thật xa xỉ.”Cô lại ôm anh: “Nhưng em vẫn thích tên tiếng Trung của anh hơn.”Anh quay đầu, thấy cô vẫn còn đắm mình trong nước, tựa đầu lên vai anh, gương mặt ửng đỏ của cô chứng minh sự thân mật của hai người họ. Anh vừa về đến đã phát hiện, có lẽ cô chưa được nghỉ ngơi nhiều.Trong lòng anh hơi khó chịu, vì chuyện của anh, cô lại cảm thấy bất an.Anh khẽ quay đầu, kéo người bên cạnh vào lòng mình, ngón tay anh vuốt v3 cằm cô, dịu dàng nói: “A Li, em có biết không?”“Hửm?” Đông Văn Li ngước mắt.“Em là người duy nhất biết tên tiếng Trung của anh.”Thật sao?Đông Văn Li ngơ ngác nghĩ.Hình như là thật.Mọi người ở nơi này gọi anh là Louis, ở Sài Gòn, mọi người còn không biết tên của anh, chỉ gọi anh là tiên sinh.Anh đã từng đi đến rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, nhưng hình như cô là người duy nhất biết tên tiếng Trung của anh.Cô nhớ đến năm đó đã run rẩy đi theo anh đến cầu thang trong trang viên ở Sài Gòn, anh lịch sự lại nhã nhặn giới thiệu tên của mình:“Xin chào, cô Đông. Tôi là Dịch Thính Sanh.”“Dịch trong ngày không dễ dàng, Thính Sanh trong lắng nghe tiếng khèn trúc.”…Đã nhiều năm như vậy, cô mới phát hiện ra, hóa ra sự dịu dàng của anh chỉ dành cho riêng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro