Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử
Anh nghĩ anh th...
Mịch Nha Tử
2025-03-19 04:35:23
Lúc đó, Đông Văn Li không biết những chuyện này.Cô không biết ngày đó Yên Yên và Ken về nhà gặp ba mẹ, cũng là lần hiếm hoi cô ấy không mặc áo hở rốn, quần rách đính đinh tán, hoa tai và khuyên kim loại trên xương quai xanh, còn tẩy cả lớp sơn móng tay màu đen mà cô ấy luôn xem là ranh giới cuối cùng của cô ấy… Nhưng tất cả những thứ này không đổi được cái gật đầu chấp nhận.Ba mẹ của Ken dạy học trong một ngôi trường ở trấn nhỏ, chuyện Ken làm võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp, ba mẹ của cậu ấy đã bất mãn, mấy năm qua cũng phải khó khăn lắm mới đạt được một chút thành tích, họ cũng hy vọng con dâu là một “cô gái ngoan hiền”, có công việc ổn định.Hóa ra là bất kể giàu nghèo, mọi người đều để ý đến môn đăng hộ đối, nói một cách ngắn gọn, trong đầu của mọi người đều có một thế giới mà họ chấp niệm, chỉ tiếp nhận “người cùng kiểu” trong thế giới của họ.Thật ra Đông Văn Li hiểu chuyện này, nếu cô không hiểu, mối tình này đã không khiến cô lo được lo mất, cũng giống như một giấc mộng sẽ không thể làm cô mất ngủ mỗi khi nghĩ đến.Nhưng khi Yên Yên liên lạc với cô, cô ấy luôn nói cô ấy ổn.Cô ấy nói cô ấy vừa viết thêm một ca khúc, tay trống A Kỳ nói cô ấy là một thiên tài.Cô ấy cứ nói, bắt đầu tự lẩm bẩm như sắp ngủ thiếp đi, nói nhiều năm như vậy, tại sao cô ấy không làm được trò trống gì.Đông Văn Li nghe giọng cô ấy, biết cô ấy đã say.Cô nhẹ nhàng dỗ dành, nói: “Yên Yên, mỗi cô gái đều có thời kỳ nở hoa của riêng mình.”“Có loài hoa nở vào mùa xuân, cũng có loài hoa nở vào mùa đông.”Ở đầu dây bên kia, Nguyễn Yên mơ màng hỏi cô: “Hoa hồng tiểu thư, có loài hoa nào nở rộ bốn mùa không?”Đông Văn Li nghĩ ngợi một hồi, lại nói: “Thu hải đường trường sinh.”“Được rồi, thu hải đường trường sinh cũng được, chị muốn làm loài hoa đó, chị muốn nở rộ quanh năm.”…Đêm đó, Nguyễn Yên uống rất nhiều, cô ấy không thể kiềm chế cảm xúc, nói rất nhiều lời say mèm với Đông Văn Li.Nhưng ngày hôm sau, cô ấy thật sự nhận được hoa thu hải đường mà A Li đã nhờ Finger mang đến.Cánh hoa đỏ bừng chen chúc thành một biển hoa.Giống như lời cô nói, nở rộ bốn mùa, vĩnh viễn không phai tàn.*Năm đó thật sự xảy ra nhiều chuyện.Đông Văn Li dùng cây bút Montblanc mà tiên sinh đã tặng cho cô, sửa lại kết cục của Nguyễn Yên.Trong câu chuyện của cô, cô ấy là nữ hoàng nhạc Rock n’ Roll có tài nhưng không gặp thời, cô ấy chưa từng khép đôi cánh màu đen cao quý, cũng chưa từng tẩy đi lớp sơn móng tay màu đen được xem là tượng trưng cho tín ngưỡng của cô ấy, giọng hát của cô ấy không thể bị thay thế, tác phẩm của cô ấy trở thành một cú hích sau khi bất ngờ được một nghệ sĩ tán dương, mọi người đều cảm thán thế giới này không phải là không có thiên tài sáng tạo, mà là thiên tài bị chôn vùi trong thế giới tối tăm và bẩn thỉu.Nhưng câu chuyện về hoa hồng tiên sinh vẫn còn thiếu một cái kết.Đó là tương lai mà cô còn chưa xác định được.Tất cả các bản thảo của cô đều được viết bằng tiếng Trung, cô sao chụp một bản, gửi cho tòa soạn tạp chí tiếng Trung duy nhất ở Sài Gòn.Thật ra cô cũng không hy vọng tạp chí sẽ hứng thú với câu chuyện vượt qua núi sông và năm tháng của cô, nhưng cô luôn nghĩ, dù sao cô cũng phải lưu lại chút gì đó trong thế giới này, lưu lại một chút gì đó trong những năm đôi mươi ngắn ngủi của cuộc đời cô, cô đọng trong ba năm đầy cảm xúc —— về cô, về tiên sinh, về Yên Yên, về tất cả mọi người ở nơi này.Thỉnh thoảng cô cũng sẽ tỉnh dậy từ một giấc mộng đẹp, động tĩnh của cô đánh thức người bên cạnh, trong lúc mơ màng, anh vẫn ôm cô, vỗ lưng cô, nói cô đừng sợ.Anh vẫn luôn ở đây.Cô nghĩ, một người như vậy, cô rất muốn ghi chép lại.Cô hy vọng, bất kể trong tương lai, cô có ở nơi nào, cũng sẽ không quên mình từng gặp một người như vậy.Anh mạnh mẽ, dịu dàng, cảm xúc ổn định, bao dung, chu đáo… Có rất nhiều phẩm chất mà cô chưa từng tưởng tượng ra, tất cả đều xoa dịu trái tim mong manh của cô.Cô giống như một con chó lưu lạc, có một vị tiên sinh đi ngang qua, nhặt con chó, đưa nó về nhà, đối xử dịu dàng với nó.——Mùa hè năm đó, sinh nhật của Đông Văn Li cũng đến.Năm nay, lịch âm đi sớm.Tiên sinh phát thiệp mời, nói sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho cô trong trang viên, cửa trang viên rộng mở, mọi người đều có thể đến nói với cô: Chúc mừng sinh nhật, cô A Li.Cô mặc bộ quần áo lộng lẫy nhất, nhìn thấy đống quà chất cao như núi trong trang viên, xe sang ra vào liên tục, lễ phục tinh tế, còn nhìn thấy một chiếc bánh kem mười tầng được đẩy ra, anh mặc âu phục trắng đứng trong đám đông, hôn lên mu bàn tay của cô, nói chúc mừng cô lại lớn thêm một tuổi.Giữa dòng chảy thời gian, cô thường quên mất những ngày như hôm nay trôi qua thế nào, chỉ nhớ cánh hoa hồng rơi xuống trong đêm, cô nhìn anh giữa gió đêm mùa hè, lại cảm thấy chớp mắt một cái, ngàn năm đã trôi qua —— toàn bộ sự hưng thịnh và mênh mông của hàng ngàn năm sụp đổ trong một cái chớp mắt.Đó là tình yêu nồng nhiệt mà lại làm người ta khổ sở.Lúc đám đông rời đi, chỉ còn hai người họ đứng giữa ngàn vạn cánh hoa hồng bay tứ tán dưới ánh trăng, anh nắm tay cô, nói muốn dẫn cô đi xem quà sinh nhật mà anh tặng cho cô.Đó là một căn biệt thự tràn ngập hoa hồng vây quanh, còn nhiều chủng loại hơn ở trang viên của anh.Anh nói đó là nơi anh xây nên cho cô.Đông Văn Li hoang mang nhìn anh.Ánh mắt chếnh choáng say của anh tràn ngập sự kiềm chế thâm sâu, nhưng trong một đêm anh biểu lộ ra tình cảm khó đè nén, anh nói, A Li, em có nhớ không, em từng nói em cũng muốn có một căn nhà của riêng mình.“Không cần phải ăn nhờ ở đậu, có thể che gió che mưa… Em nói em phải tìm một căn nhà cho riêng mình, em nói nếu có một ngày em bị anh bắt nạt, ngay cả một nơi để em trú chân cũng không có.”“Anh tìm được cho em rồi.” Anh vuốt v3 cằm cô, khẽ cúi người, dịu dàng nói, “Mặc dù anh sẽ không bắt nạt em, nhưng nếu em thật sự muốn bỏ nhà ra đi, em có thể đến nơi này ——”Ánh mắt của anh nhiễm men say, anh ôm cô trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Đừng đi quá xa anh, có được không?”…Sau đó, Đông Văn Li phát hiện anh đã bắt đầu nhờ người xây một căn nhà riêng cho cô từ rất lâu.Từng phiến đá, từng viên gạch, từng gốc cây, từng ngọn cỏ trong biệt thự đều là do anh chọn.Cô ngồi trên sofa ở phòng khách kiểu Mỹ rộng lớn trong căn nhà mới của mình, trên bàn trà còn có một chai rượu giá hàng vạn euro đã khui.Anh còn mua một hệ thống khóa vân tay cao cấp cho cô, nói nếu có một ngày cô không vui, cô khóa cửa lại, anh thật sự không thể vào được —— dù sao cô cũng là độc nhất vô nhị mà.Đương nhiên anh cũng kéo cô khỏi sofa, ôm cô ngồi lên đùi, dùng giọng điệu uy hiếp, khuyên cô đừng thử.0 giờ ngày 1 tháng 7 năm 1997.Ánh mắt của anh chếnh choáng say, hỗn độn lại thâm tình.Anh lắp cho cô một chiếc tivi ba mươi hai inch, bắt sóng các kênh quốc tế.Mặc dù cô vùi mình trên ghế sofa, uống gần hết ly rượu, nhưng trái tim kích động của cô vẫn không cách nào bình tĩnh được.Năm đó, hoa tử kinh nở rộ, cờ đỏ năm sao cũng được kéo lên đúng giờ.Rốt cuộc, thời khắc mà dân tộc Hoa Hạ đã chờ đợi suốt hơn một trăm năm cũng đến trong sự mong mỏi của tất cả mọi người.Cô nghe thấy tiếng quốc ca vang lên, nghe thấy tiếng reo hò qua sóng truyền hình, nhìn thấy đất mẹ qua ống kính máy quay, thấy cờ đỏ năm sao tung bay giữa không trung, thấy đồng hương quen thuộc đứng trên quảng trường rơi nước mắt.Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt của cô.Người bên cạnh đưa tay lau đi.Cô quay đầu, ánh mắt lấp lánh, hỏi anh bằng tiếng Quảng Đông: “Dịch Thính Sanh, em dạy anh nói tiếng Quảng Đông được không?”“Ừ.” Anh gật đầu, đã hơi say.“Em dạy anh biểu đạt tình cảm, chẳng hạn như, nếu anh muốn nói thích, anh có thể nói —— anh thích em.”“Hoặc nếu muốn nói yêu, anh cũng có thể dùng từ yêu.”“Chẳng hạn như, anh có thể nói anh yêu Việt Nam ——”Cô nghĩ ngợi một lát, nhìn thấy cờ đỏ năm sao, cô nhớ đến quốc gia của mình, lại dạy anh tiếng Quảng Đông: “Hoặc anh có thể nói anh yêu nước Pháp…”Cô chưa kịp dứt lời, người bên cạnh đã ghé đến hôn cô.“Anh thích em.”Nụ hôn chếnh choáng say mang theo nỗi buồn nồng đậm, nhưng anh nói tiếng Quảng Đông.“Anh yêu Trung Quốc.”“Nguyện cho tổ quốc của chúng ta vĩnh viễn phồn thịnh.”…Đông Văn Li ngơ ngác, cô quen biết anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói tiếng Quảng Đông.Tiếng Quảng Đông của anh rất chuẩn mực, không giống như một ngoại ngữ mà anh học thêm, còn chuẩn mực hơn tiếng Pháp, tiếng Việt, hay thậm chí là tiếng phổ thông… Chuẩn mực hơn bất kỳ loại ngôn ngữ nào, tựa như đó thật sự là tiếng mẹ đẻ của anh.Cô luôn cảm thấy, đối với anh, đất khách hay quê nhà cũng không có gì khác biệt, tựa như anh là một người không thể bị trói buộc bởi một quê hương, một thành phố, hay một quốc gia.Nhưng vào thời khắc đó, Đông Văn Li mới phát hiện.Hóa ra nhà của anh thật sự là Trung Quốc.——————–Ngọc có lời muốn nói: 0 giờ ngày 1 tháng 7 năm 1997 là thời khắc Anh trao trả Hong Kong cho chính quyền Trung Quốc, kết thúc 156 năm cai trị của thực dân Anh tại Hong Kong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro