Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử
Anh nghĩ anh th...
Mịch Nha Tử
2025-03-19 04:35:23
Phía sau cánh cửa có rất nhiều người, tiếng đấm đá phát ra liên tiếp, bóng người lờ mờ xuất hiện sau lớp rèm lụa trắng.Mặc dù sàn nhà đã được lót nệm, nhưng thỉnh thoảng làn da trần của cô chạm vào mặt sàn lát đá cẩm thạch, cô lại hít một hơi.Anh không quan t@m đến vạn vật xung quanh, làm cô đoán, anh đưa cô đi học Muay Thái không phải là để rèn luyện thân thể hay phòng thủ, mà là để gia tăng sức lực và khả năng chịu đựng để phối hợp với anh vào những giây phút thế này.Cô vô cùng mệt mỏi.Sự thân mật liều lĩnh này thật hoang đường.——Chỉ là thời gian trôi quá nhanh.Thật ra, khoảng thời gian vô lo vô nghĩ nhất của Đông Văn Li là khi cô ở trong trang viên hoa hồng tại Sài Gòn.Cô không cần suy nghĩ đến những sự lựa chọn làm cô khổ sở và do dự, chỉ cần tham lam hưởng thụ sự tốt đẹp của anh. Hưởng thụ mỗi lần ra ngoài cùng anh, mọi người đều khách sáo, nhã nhặn gọi cô là cô A Li.Lúc mùa hè ghé qua, anh còn đưa cô đi gặp người phụ trách chi nhánh tại Việt Nam của công ty Pháp đã mời cô làm việc.Cô mặc một bộ đầm Chanel tinh tế, lúc nâng ly cạn chén còn được nhận lời tán dương và khen ngợi của những nhân vật cao quý đối diện.Người trước đó đã để cô lại một mình cũng xuất hiện đúng lúc, vòng tay qua vai cô, giới thiệu cô với mọi người.Đối với cô, đó là một bữa tiệc cao cấp, mọi người ăn mặc sang trọng. Đông Văn Li nắm tay anh dưới bàn, nói khẽ: “Tiên sinh, bây giờ toàn thế giới đều biết em mượn uy quyền của anh mới có được cơ hội tốt như vậy.”“Làm gì có chuyện đó?” Anh cúi đầu, mỉm cười, nhẹ nhàng chạm ly rượu đỏ của anh với ly của Đông Văn Li, “Nếu em ngốc, dù cho anh có đề cử, Phúc Như Tư cũng sẽ không cần em đâu.”Phúc Như Tư là quản lý cấp cao của công ty Pháp kia, Đông Văn Li biết mối quan hệ cá nhân của hai người họ rất tốt.“Anh ta cũng được, chỉ có điều không hào phóng lắm, nhưng anh vừa nói với anh ta, A Li nhà mình xứng đáng có được điều tốt nhất, nếu anh ta keo kiệt, anh sẽ kéo em về. Em không chịu quản lý việc làm ăn của anh, nếu công ty của anh ta không phải là công ty có quy mô lớn nhất ở nơi này, anh cũng không muốn cục cưng của mình đến chỗ anh ta chịu ấm ức đâu.”“Huống hồ chi ——” Anh đặt chiếc ly trên tay xuống, chạm vào cằm cô, “Anh biết rất rõ, dù không có anh, A Li nhà mình vẫn còn bao nhiêu cơ hội tốt, anh cũng không dám giành công cho bản thân mình.”Dưới chiếc đèn chùm lấp lánh lại mộng mơ, Đông Văn Li ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh, anh đang tính toán cho tương lai của họ, nhưng cô lại không mang chân tình ra để đối đãi với anh, chuyện này làm cô hoảng hốt.Cho nên vào giây phút anh định rời đi, Đông Văn Li kéo góc áo của anh lại.Anh quay đầu, thuận theo chiều cao của cô, còn hơi nghiêng đầu một chút, giống như muốn lắng nghe lời cô nói.Cô hé đôi môi khô khốc của mình:“Tiên sinh —— nếu như có một ngày, ý em là, nếu như có một ngày, em nói muốn trở về Trung Quốc…”“Về nước ——” Anh không hề ngạc nhiên, chỉ dịu dàng nói, “A Li muốn về nước phải không?”Cô không biết bây giờ nói như vậy có phải là không đúng lúc hay không, nhưng cô vẫn gật đầu.“Khi nào?” Anh hỏi cô.“Em không biết, có lẽ là một ngày nào đó, tiên sinh, hoặc nếu như thật sự có một ngày như vậy.” Cô chỉ có thể thật lòng nói ra.Người người vội vàng tới lui xung quanh, nói đến tình hình thế giới, tính toán cách thức gia tăng tài sản và địa vị.Anh bước đến, dang rộng hai tay, ôm cô thật chặt: “Anh biết rồi.”Tay của anh luồn qua tóc cô, cô muốn vùi mình trong lồ|\|g ngực của anh, tan chảy trong trái tim ấm nóng của anh.Cô rơi một giọt nước mắt.*Trên tầng này của tòa nhà có rất nhiều phòng, cánh cửa mỗi căn phòng đều được sơn màu xanh, nhưng sau khi mặt trời lặn, lớp sơn màu xanh phản chiếu trên hành lang có ánh đèn lờ mờ, loáng thoáng lộ ra màu đỏ đáng sợ.Trong căn phòng ở cuối hành lang, một bóng người cao cao dựa vào mặt tường, tóc ngắn lay động theo gió, tạo ra một quầng sáng trong đêm.Cô ấy kẹp điếu thuốc dành cho phụ nữ trên tay, chậm rãi nhả ra một làn khói.Còn có một người con trai dưới ánh trăng chiếu vào căn phòng, cậu ấy quay lưng về phía người còn lại, chỉ muốn ngăn chặn ánh trăng nghe trộm.“Quyết định rồi à?” Cuối cùng Nguyễn Yên cũng nhàn nhạt lên tiếng.Người con trai im lặng, sau một hồi lâu mới lên tiếng: “Yên, đó là một cơ hội tốt.”“Trước đây em nói làm thư ký ở một công ty nước ngoài không phải là cái mà em theo đuổi, anh biết em thích âm nhạc… Em nói em muốn thử vận may, nhưng nhiều năm như vậy, hiện thực là…”Cậu ấy không thể nói tiếp.“Hiện thực là em vẫn thất bại, có đúng không?” Cô ấy nhàn nhạt nói.Cô ấy dựa vào cửa, nhìn chằm chằm vào móng tay đã tẩy đi lớp sơn đen: “Tính tới tính lui, mấy năm trôi qua thật nhanh.”Vì cô ấy đang đưa tay chống đầu, đầu thuốc lá lóe đỏ cách cô ấy rất gần, nếu không cẩn thận, nó sẽ làm cháy mấy sợi tóc của cô ấy, nhưng hình như cô ấy không cảm thấy gì.“Em đến Nhật Bản với anh đi, mức lương mà câu lạc bộ bên đó đề nghị đủ để anh sống cùng em, em cũng không cần phải đi làm, anh sẽ cho em cuộc sống tốt hơn hiện tại.”Nguyễn Yên nhìn ánh đèn lạnh lẽo chiếu vào căn phòng chật hẹp của mình, thấy sợi dây đàn guitar vừa đứt gần đây, còn có bản nháp mấy bài hát mà cô ấy đã viết trong nhiều đêm nhưng vẫn bị cô ấy vứt bỏ.Người yêu của cô ấy đứng trước bệ cửa sổ, chân thành nhìn cô ấy.Họ từng sẻ chia một điếu thuốc trong căn phòng chật hẹp này, trên chiếc giường nhỏ bé này.Dưới gầm giường của cô ấy còn có một hộp y tế khẩn cấp, mỗi đêm khuya cậu ấy đi thi đấu về, cậu ấy đều gõ cửa phòng của cô ấy, mệt mỏi ngồi xuống trước giường của cô ấy.Cô ấy lại lục lọi trong đêm tối, lấy hộp y tế ra, giúp cậu ấy xử lý vết thương.Cô ấy nhíu mày hút thuốc, hỏi tại sao cậu ấy lại bị thương, tại sao lại không để cho bác sĩ trong đội xử lý.Cậu ấy nói đau, còn bảo cô ấy đưa điếu thuốc đang hút dở cho cậu ấy.Còn nói, cậu ấy chỉ muốn gặp cô ấy, không muốn bác sĩ nữ trong đội chạm vào.Cô ấy chế giễu cậu ấy kỹ tính: “Biết giữ mình quá nhỉ?”Nhưng cậu ấy lại nói cậu ấy đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền, còn cách căn nhà nhỏ tương lai của họ bao nhiêu xa nữa.Cậu ấy nói cô ấy đừng để ý đến ý kiến của ba mẹ cậu ấy, họ chưa nhìn thấy nhiều chuyện đời, vẫn còn thành kiến với thế giới này.“Chuyện bình thường.” Nguyễn Yên chỉ cười, “Ba mẹ nào mà muốn con trai mình cưới con gái của một người phụ nữ làng chơi không rõ lai lịch, huống hồ chi em không có công việc ổn định, không có bảo hiểm, sau này sẽ không có lương hưu, chưa kể bây giờ em nghèo kiết xác, khó khăn lắm mới có thể nuôi được chính mình.”Nhưng cậu ấy nói, cậu ấy sẽ tìm cách.Thời gian này, câu lạc bộ nước ngoài đang tuyển người, còn đề nghị mức lương rất hào phóng.Đắm chìm dưới ánh trăng, đưa tiễn những ý nghĩ xa xôi, cô ấy lại nhìn sợi dây đàn đã đứt, dập điếu thuốc, chậm rãi nói:“Cho em một chút thời gian, em xử lý chuyện ở đây xong thì sẽ suy nghĩ.”“Thật… Thật sao?” Hình như người con trai bên bệ cửa sổ không nghĩ cô ấy sẽ đồng ý nhanh chóng và dễ dàng như vậy, cậu ấy không dám tin, lại tiến mấy bước về phía cô ấy, nắm chặt vai của cô ấy, “Yên, em nói thật sao, em sẽ suy nghĩ đề nghị của anh à?”“Ừ.” Ánh mắt vốn không có nhiều biểu cảm của cô ấy vẫn bình tĩnh và lười biếng như trước.“Mà em chỉ nói là sẽ suy nghĩ thôi đấy.”“Em suy nghĩ là được rồi.” Hình như cậu ấy rất vui vẻ, còn bế cô ấy, đặt cô ấy ngồi lên chiếc bàn bên cửa sổ, cúi đầu hôn cô ấy.Lúc cậu ấy cúi người, sợi dây chuyền kim loại trên cổ cậu ấy lắc lư hai cái, được ánh trăng bên ngoài chiếu sáng lấp lánh.*Suốt kỳ nghỉ đó, Đông Văn Li bảo Finger ở lại để lo liệu việc buôn bán của tiệm hoa.Có lần Nguyễn Yên đến mượn xe, Finger lái xe qua cho cô ấy, làm tài xế cho cô ấy một ngày.Sau khi xong việc, trên đường về, Nguyễn Yên bảo tấp vào lề.Finger dừng xe, thấy Nguyễn Yên bước vào tiệm thuốc, không bao lâu sau, cô ấy bước ra, lên xe, đóng cửa, cầm chai nước suối trong tay.Cô ấy mở gói thuốc, lấy ra một viên thuốc nhỏ, sau đó vặn nắp chai nước, nước chảy vào cổ họng cô ấy, viên thuốc cũng trôi vào theo dòng nước.Finger rất để t@m đến chuyện này, anh ta xoay người trên ghế lái, nhìn thấy gói thuốc mà Nguyễn Yên ném trên ghế sau, sau khi nhìn thấy đó là loại thuốc gì, anh ta chân thành đề nghị: “Cô Nguyễn Yên, tôi nghĩ một người đàn ông có trách nhiệm không nên để một người phụ nữ làm như vậy.”Nguyễn Yên chỉ nhàn nhạt đáp lời: “Tôi nghĩ anh đã vượt quá giới hạn của bạn bè bình thường rồi đấy.”Finger dời mắt: “Xin lỗi, nhưng cô A Li muốn tôi quan t@m đến cô.”Cô ấy vô tư bật cười: “Vậy tôi cảm ơn cô ấy, đúng rồi, đừng nói chuyện này với A Li.”“Tại sao?”“Không có lý do gì cả, tôi sẽ tự nói với cô ấy, anh là đàn ông trưởng thành, không nghĩ nếu anh nói ra chuyện này thì không thích hợp hay sao?”Finger không nói về chủ đề này nữa.“Chúng ta đi đâu tiếp đây?”Nguyễn Yên nhìn thời gian, buổi chiều cô ấy rảnh rỗi, lại sờ sờ túi xách, còn hai chiếc vé mà tối qua Ken đã đưa cho cô ấy, nhớ ra hôm nay cậu ấy có một trận đấu, cô ấy ngẩng đầu hỏi Finger: “Đi xem thi đấu quyền anh không?”*Trận thi đấu quyền anh chiều nay không phải là một trận đấu lớn, chỉ là một sàn đấu được dựng lên cho mọi người cùng xem.Trận thi đấu nhỏ thế này thu hút được rất nhiều người, bởi vì nó không đặt ra những giới hạn giống như các trận thi đấu lớn, cứ chơi theo “nguyên tắc” trong nghề, cược thắng hay thua cũng có thể đổi lấy rất nhiều tiền cược.Nguyễn Yên đứng trong đám đông, nhìn người phía dưới hung hăng tung cú đấm.Finger chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra cậu ấy, người mà cô ấy nhìn chằm chằm dưới sàn đấu chính là người đã đến đón cô Nguyễn Yên đêm đó.Anh ta đã nghe cô A Li nói, bạn trai của Nguyễn Yên là vận động viên quyền anh.Động tác của cậu ấy rất bài bản, lên công về thủ rất nhịp nhàng, nhất định là phải trải qua rất nhiều trận thi đấu và rất nhiều buổi luyện tập mới có thể đạt được trạng thái này.Nhưng khi đối thủ tấn công, cậu ấy lại không phòng thủ chặt chẽ lắm, đối thủ vung cú đấm vào mũi của cậu ấy, cậu ấy không né được. Hình như không phải là sơ suất trong phòng thủ do chênh lệch về thực lực, mà lại giống như ——Finger liếc mắt nhìn Nguyễn Yên im lặng giữa đám đông, lúc người dưới sàn đấu bị cú đấm giáng vào, ngón tay cô ấy nắm chặt cạnh ghế. Finger biết mình đã nhìn ra, Nguyễn Yên hiểu rõ Ken như vậy thì càng có thể nhìn ra.Ken cố tình thua.Người thắng cược nhảy nhót vui vẻ, thu tiền cược trên bàn, điên cuồng gào thét; người thua cược lại hùng hổ ném rác, hắt sơn lên những người rời đi.Bảo vệ vội vàng dẫn Ken đi.Nguyễn Yên lập tức chạy xuống.Finger sợ xảy ra chuyện, vậy là anh ta đi theo Nguyễn Yên.Cô ấy bước nhanh về phía sau, cô ấy biết phòng nghỉ của Ken nằm ở đâu.Đằng sau tấm rèm nặng nề, hành lang im lặng như tờ, nơi này cực kỳ yên tĩnh, chỉ có những người hiểu rõ Ken mới biết cậu ấy đang ở đây.Nguyễn Yên đi đến cửa phòng nghỉ của cậu ấy, thấy cánh cửa hé mở, có giọng nói phát ra từ bên trong.Cô ấy nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục đứng trong đó, là người đại diện từ công ty chủ quản của câu lạc bộ đối thủ với Ken, ông ấy lấy một xấp tiền rất dày, ném lên bàn trước mặt Ken, đắc ý nói:“Hy vọng lần sau còn có thể hợp tác.”Sống mũi của Ken biến dạng, còn có máu chảy ra.Nguyễn Yên nhớ cậu ấy từng rất vui vẻ vì nhận được tiền thưởng và thù lao sau khi thắng trận, dù cho tiền thưởng chỉ đủ cho họ mua một phần cơm giảm giá vào lúc nửa đêm tại một nhà hàng Tây nửa mùa.Bây giờ cậu ấy lại quẹt mũi, cầm lấy xấp tiền, không nói gì.Cậu ấy luôn nói cậu ấy muốn kiếm thật nhiều tiền, cho cô ấy cuộc sống tốt hơn.Cậu ấy cất tiền vào ngăn kéo, đi đến vòi nước, để nước xối vào mũi mình cho đến khi máu không còn chảy ra nữa, lúc đó mới hài lòng, cậu ấy ngồi lên sofa, nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết là đang nghĩ gì.Cậu ấy lấy một điếu thuốc ra, là loại mà Nguyễn Yên thường hút.Cô ấy đứng ở nơi xa, nhớ lại năm đó ——Năm đó cậu ấy xông vào, đôi mắt ửng đỏ trừng lên, cậu ấy vung nắm đấm vào người trên giường, cô ấy thoát ra khỏi ông già đang run rẩy, chạy đến chỗ cậu ấy. Cậu ấy kéo cô ấy đi, liều mạng thoát khỏi đám người đang đuổi theo họ.Cậu ấy đeo chiếc tai nghe gắn vào máy Walkman qua đầu của cô ấy, cô ấy nghe thấy âm thanh chập chờn từ chiếc máy Walkman.Don’t you cry tonight, there’s a heaven above you babyĐêm nay đừng khóc, bé cưng, thiên đường ở ngay trên đầu emAnd don’t you cry tonightĐêm nay đừng khóc.Cô ấy cũng không biết mình gặp nhạc rock trước hay là gặp Ken trước.——————–“Don’t Cry” của Guns N’ Roses:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro