Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chìm đắm

Mịch Nha Tử

2025-03-19 04:35:23

Phòng Thương mại làm từ thiện xong, giao thừa cũng sắp đến.Đông Văn Li nghe bác Khâm nói thời gian này, cổ đông của Phòng Thương mại đang chờ chia cổ tức, dựa trên thông lệ năm trước, cuộc họp đại hội đồng cổ đông thường niên năm nay sẽ được tổ chức đúng lịch trình.Tiên sinh nói sau cuộc họp thường niên, anh có thể dành ra vài ngày rảnh rỗi để ở bên cạnh Đông Văn Li, còn bảo cô nghĩ xem muốn đi chơi ở đâu, anh sẽ sắp xếp, Paris, New York, Rome… đều được.Đông Văn Li lắc đầu, nói mình rất bận rộn.Cô còn rất nhiều tài liệu phải dịch, làm sao có thời gian ra ngoài chơi.Tiên sinh không thông cảm, nhất quyết bắt cô phải tăng ca.Anh đúng là nhà tư bản đích thực.Ngoài tài liệu cần dịch thuật, mỗi ngày Đông Văn Li còn phải giải quyết bao nhiêu chuyện lặt vặt.Sau khi Phòng Thương mại phân phát hàng từ thiện, mấy ngày này không có chuyện gì để làm, cô lại nhìn qua bảng dự toán mà tiên sinh đã đưa, cân đong đo đếm chi phí của những loại hàng hóa kia, cảm thấy có gì đó không đúng.Nhưng cô không biết là sai chỗ nào.Sài Gòn có rất nhiều phòng thương mại, Liên hiệp các Phòng Thương mại cũng không công khai bắt tay nhau, tiên sinh là người thường xuyên đứng sau hậu trường, không lộ mặt.Nhưng ai cũng biết, người có địa vị cao thứ hai trong Phòng Thương mại chính là ngài Khảm hưng thịnh suốt hai năm qua.Ngài Khảm chủ trì cuộc họp đại hội đồng cổ đông thường niên.Năm nay, ngài Khảm nhờ bác Khâm gửi thư mời họp, không chỉ gửi cho tiên sinh mà còn gửi cho Đông Văn Li.Tiên sinh mở một phong bì, nhưng ánh mắt lại hướng về gương mặt của Đông Văn Li: “Được đấy, còn được gửi thư mời họp nữa.”Đông Văn Li lè lưỡi, mở phong bì màu đỏ điểm vàng trong tay: “Nhờ có anh.”“Có lẽ là vì cô A Li đột ngột nổi tiếng, người trong Phòng Thương mại đã lan truyền tin tức, nói ở Sài Gòn có một cô bé là tiên nữ giáng trần, anh muốn giấu người đẹp trong nhà cũng không được nữa rồi.” Anh chua xót nói.Đông Văn Li đóng thư mời lại, quay đầu sang, ngửa mặt lên, đảo mắt hai cái, sau đó đong đếm tính tình của anh, lại làm nũng: “Tiên sinh, có phải anh đã tích được rất nhiều điểm ở trung tâm thương mại không?”Anh ngước mắt, hình như cũng không để ý lắm: “Chắc vậy.”“Anh tích nhiều điểm như vậy cũng không để làm gì, em nghe nói có thể đổi điểm lấy hàng ở trung tâm thương mại, hay là anh cho em số điểm đó đi.”“Em lấy điểm đó làm gì?”“Em đi đổi lấy quần áo.” Đông Văn Li cầm thư mời, chỉ vào dòng chữ “Ăn mặc lịch sự”, lại nói, “Lần này trở về, em không mang theo quần áo nghiêm chỉnh, bữa tiệc cao quý như vậy, em lại không có quần áo đẹp.”“Anh hào phóng vậy sao, cho em ăn mặc đẹp để thu hút mấy kẻ háo sắc đến à?”Cô vươn tay nắm lấy cánh tay anh: “Sao có thể nói là em thu hút mấy kẻ háo sắc được, nếu em ăn mặc đẹp, anh cũng nở mày nở mặt hơn đúng không, anh đâu thể để cho người khác phê phán anh keo kiệt được.”Anh nhìn cô, hình như cũng không tin lời của cô lắm.Thấy anh không dao động, cô buông cánh tay anh ra, nhích ra xa anh, xòe ngón tay ra đếm: “Em tự mua cũng được, nhưng nếu em tự mua, em sẽ không còn tiền ăn, không thể vì một bữa tiệc mà em phải chết đói, con người đâu chỉ ăn một bữa cơm là xong, em không đi đâu.”“Xem kìa, em uy hiếp anh à? Muốn dùng thì dùng đi, hỏi anh làm gì?”“Không hỏi mà dùng là ăn cướp.”“Em lịch sự quá.”“Một chút xíu thôi, không nhiều đâu.”Anh đưa tay gõ lên đầu cô.“Úi.”——Buổi tối, trước khi Đông Văn Li đi ngủ, thím Nại gõ cửa phòng cô.Đông Văn Li mở cửa, nhìn thấy thím Nại dẫn theo hai cô gái ăn mặc chỉnh tề đến, họ mỉm cười đẩy hai giá treo quần áo, đứng trước cửa phòng cô.Thím Nại nói tiên sinh nhờ bà ấy mang quần áo đến cho cô A Li lựa chọn.Đông Văn Li cho họ vào phòng, lúc nhìn giá quần áo, lại cảm thấy không hợp lý.Dù cho thẻ của tiên sinh tích được nhiều điểm, nhưng cô biết quy tắc đổi điểm, chỉ được đổi những bộ quần áo cơ bản. Nhưng nhìn mấy bộ quần áo kia, chắc chắn không phải là loại cơ bản.Cô gái mặc áo vest giới thiệu cho cô, đây là những bộ quần áo được nhà thiết kế trong tiệm may đo cao cấp (*), để thiết kế và may riêng thì không kịp nữa rồi, nhưng họ có thể dựa trên phong cách yêu thích của cô để may một bộ.(*) “May đo cao cấp” ở đây còn được gọi là “haute couture”, là những bộ quần áo được thiết kế và may đo thủ công, biểu tượng cho sự đẳng cấp, xa hoa. Quần áo haute couture phải đáp ứng một số quy chuẩn nhất định như được thiết kế hoàn toàn bằng tay, được may riêng cho khách hàng và tuyệt đối không được đụng hàng…May đo cao cấp sao? Đông Văn Li nhớ Khổng Dung từng chỉ vào minh tinh điện ảnh trên báo giấy và tạp chí, suy tư nói không phải nữ minh tinh nào cũng có thể mặc quẩn áo may đo cao cấp, dù là minh tinh đang nổi cũng phải nhìn xem nhà đầu tư có bằng lòng cho họ mặt mũi hay không.Đông Văn Li cảm thấy nhà đầu tư Dịch Thính Sanh cho cô quá nhiều mặt mũi rồi.*Vào ngày mở cuộc họp thường niên, Đông Văn Li mặc váy trắng lệch vai, mang một đôi giày cao gót màu trắng đính ngọc trai.Cô búi tóc lên, đeo một chiếc kẹp tóc ngọc trai, chiếc váy lệch vai để lộ chiếc cổ thiên nga xinh đẹp của cô, mấy sợi tóc rơi xuống bao bọc cằm cô, cô cầm một chiếc túi xách màu trắng, bước lên chiếc xe Lincoln thân dài bên ngoài trang viên.Sau khi lên đường, cô phát hiện người bên cạnh nhìn mình, cô không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Sao anh nhìn em?”“Ừm ——” Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai cô, Đông Văn Li có thể cảm nhận được ánh mắt của anh hướng về phía cô, “Hôm nay cô A Li làm anh nở mày nở mặt quá rồi.”“Em không ngồi cùng bàn với anh, anh ngồi cùng bàn với quản lý cấp cao, em ngồi bàn trong góc.”Hình như đây là lần đầu tiên anh biết đến chuyện này, anh khẽ nhíu mày, giọng nói không vui: “Chỗ ngồi được sắp xếp như thế nào?”Anh gọi tên trợ lý Lâm: “Lâm Thịnh ——”“Bác Khâm nói em là khách mời đặc biệt.” Đông Văn Li ngăn cản anh, “Tiên sinh, em là khách mời đặc biệt cũng tốt, em không muốn ngồi cùng bàn với anh để trở thành tâm điểm của toàn sảnh tiệc đâu, không thoải mái chút nào, lúc anh muốn mắng người ta lại phải kiềm chế, sợ dọa em.”Anh cười nói: “Anh mắng người ta bao giờ?”“Bác Khâm nói mọi người ở Phòng Thương mại đều sợ anh.”“Chuyện nào ra chuyện đó, em phải ngồi bên cạnh anh, ai bảo em ngồi chỗ khác hả?”Đông Văn Li kéo tay áo anh: “Tiên sinh, em sẽ âm thầm ngồi trong đám đông, ai nói xấu anh thì em ghi nhớ, sau đó sẽ nói cho anh biết, có được không?”“Em muốn nhập hội nói xấu anh thì có, còn có lòng tốt nói cho anh biết à?”“Anh nghĩ em là người như thế nào, em là người như vậy sao?”“Sẽ nói cho anh biết thật à?”“Thật mà.” Đông Văn Li đặt chiếc túi trong tay xuống, giơ tay lên thề thốt, “Không lừa gạt người già và trẻ nhỏ!”Anh đưa tay gõ lên đầu cô: “Có mỗi mình em dùng câu đấy thôi, mà chưa kể, ai là người già chứ?”Đông Văn Li cười hì hì, hạ tay xuống.Họ ở bên nhau rất thoải mái, vui vẻ.Cô nhìn thấy bóng dáng của hai người họ phản chiếu trên kính xe.Người đàn ông bên cạnh vẫn thâm sâu, nhã nhặn giống hệt như bóng dáng mà trước đây cô từng vụng trộm ngắm nhìn bên ngoài cửa xe, trong túi âu phục có một chiếc khăn nhạt màu, làm cô nhớ đến đêm đó gõ lên kính xe của anh.Nhưng khác ở chỗ, người ngồi bên cạnh anh bây giờ chính là cô.Đông Văn Li nhìn thấy bản thân mình phản chiếu trên kính xe, đôi môi đỏ thắm kết hợp với đôi mắt cong cong đã được trang điểm, chậm rãi lộ ra khí chất cao quý mà anh đã nuôi dưỡng, vào giây phút đó, cô trông rất giống Lyrisa năm nào.Tự dưng cô nhớ đến mấy ngày trước đã gặp cô ấy, đôi môi nhợt nhạt của cô ấy không thể che giấu tuổi tác, trong lòng cô đột nhiên buồn bã.*Lúc xe chạy đến sảnh tiệc, bên ngoài có rất nhiều máy ảnh, nhưng tài xế tự giác lái vào lối đi dành cho khách VIP ở cổng sau, né tránh nhóm phóng viên truyền thông mà ngài Khảm đã mời đến để tạo tiếng tăm, họ lẳng lặng đi vào sảnh tiệc.Người ngồi cạnh Đông Văn Li xuống xe trước, bước sang phía của cô, mở cửa xe cho cô, Đông Văn Li ngây người.Anh đưa lòng bàn tay về phía cô, mời cô xuống xe.Đông Văn Li mang đôi giày cao gót trắng khó đi kia, khoác cánh tay anh, bước vào.Liên tục có người đến chào hỏi họ. Người bên cạnh cô rất lịch sự, sau khi chào hỏi xong đều giới thiệu đối phương với cô. Đông Văn Li vẫn mỉm cười, gật đầu, nâng ly chào hỏi người ta, nhưng những lời kia không thể len lỏi vào đầu cô. Phải rồi, cô bị phân tâm.Cô luôn nghĩ, những năm cô chưa xuất hiện, có phải anh cũng giới thiệu mọi người với cô Lyrisa như thế này không. Cô không để ý đến quá khứ của anh, chỉ sợ tương lai.Dù sao cô cũng đã nói, anh không cần phải yêu cô, nghĩa là anh không cần phải trả giá, cũng không phải gánh chịu bất kỳ hậu quả nào, bởi vì suy cho cùng, cô là người cam tâm tình nguyện thử một lần.Người bên cạnh phát hiện cô phân tâm, tưởng cô không thích giao thiệp xã giao thế này, vậy là anh cúi đầu nói khẽ: “Mệt rồi phải không?”Đông Văn Li gật đầu: “Một chút xíu.”Sau khi dứt lời, cô sợ anh nhìn ra, vậy là lại nói thêm một câu: “Giày cao quá, em đứng cũng lâu rồi, tiên sinh.”“Hay là anh ngồi trên sofa nghỉ ngơi cùng em một lát?” Anh đề nghị.Đông Văn Li nhìn sang ghế sofa, bữa tiệc chưa bắt đầu, nơi đó có một tấm bình phong, đằng sau có chỗ cho người ta nghỉ ngơi.Cô thấy có người định đi đến mời rượu, vậy là cô lắc đầu: “Tiên sinh, anh không cần phải ở bên cạnh em đâu, em đi một mình cũng được.”Người đối diện đã mỉm cười bước đến, anh đành phải quay đầu đối phó, chỉ nói được một câu với cô: “Ngoan ngoãn ngồi đó đợi anh.”Anh căn dặn cô.Đông Văn Li nói biết rồi, sau đó đi đến sofa.Có lẽ là vì sắp hết năm, sau cuộc họp thường niên, mọi người trong Phòng Thương mại đều được chia một khoản cổ tức đáng kể, ai đến dự tiệc cũng ăn mặc lộng lẫy, gương mặt nở nụ cười.Đông Văn Li ngồi chưa được bao lâu, một cô gái trạc tuổi cô đi đến trước mặt, lịch sự hỏi cô: “Tôi có thể ngồi ở đây không?”Đông Văn Li gật đầu.Cô gái nói cảm ơn, sau đó ngồi xuống.Cô gái kia quan sát Đông Văn Li một lượt, lại thật thà tán dương: “Cô thật xinh đẹp.”“Cảm ơn.” Đông Văn Li ca ngợi, “Cô cũng rất xinh đẹp.”“Chiếc váy của cô là chiếc váy được may đo cao cấp trong buổi biểu diễn thời trang của Quirl có đúng không, tôi nghe quản lý của tôi nói nhà thiết kế đó không cho phép ai chỉnh sửa mẫu thiết kế cao cấp của mình đâu, cô là quản lý cấp cao của Phòng Thương mại à?”Lúc này Đông Văn Li mới nhận ra cô ấy nói đến chiếc váy cô đang mặc, còn tưởng cô là người của Phòng Thương mại, vậy là cô lắc đầu: “Cô hiểu lầm rồi.”Nghe cô ấy nói đến người quản lý, cô đoán hẳn là cô gái này làm việc trong ngành giải trí.“Chúng ta có thể kết bạn được không, tôi họ Kim, mới gia nhập ngành giải trí, cô có thể gọi tôi là Kim Kim.”Đông Văn Li còn chưa kịp giới thiệu bản thân, một giọng thiếu nữ ngọt ngào lại cắt lời cô: “Này, Kim Kim, không thể kết bạn lung tung đâu.”Đông Văn Li ngẩng đầu nhìn cô gái đang bước về phía họ, cô ấy mặc một chiếc váy màu hoa thược dược, tóc buộc một nửa, đội một chiếc vương miện kim cương lấp lánh trên đầu, hình như là xuất thân không tầm thường.Bên cạnh cô ấy có mấy cô gái trạc tuổi đi cùng, nhưng chỉ có cô gái vừa lên tiếng là ngồi xuống, đối mặt với Đông Văn Li.Cô gái tên Kim Kim vô thức xoay người về phía Đông Văn Li, hơi cúi đầu, hình như rất sợ người vừa đi đến.“Em có biết ai đưa cô ấy đến đây không, sao em dám kết bạn với cô ấy, cô ấy không xứng ~” Cô gái vừa ngồi xuống đặt ly rượu trên tay lên bàn trà, nhìn móng tay của mình, không ngẩng đầu nhìn ai, lại chậm rãi lên tiếng như vậy.“Người ta đi cùng tiên sinh.” Cô gái mặc váy xanh bên cạnh nói, “Chính là tiên sinh, cậu nhìn xem, mấy năm qua có người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh ấy không?”Sắc mặt của cô gái vừa ngồi xuống khẽ dao động, cô ấy nhìn người mặc váy xanh.Cô gái mặc váy xanh phát hiện mình nói sai, lại cúi đầu. Một cô gái khác mặc váy vàng vội vàng nói vào: “Đương nhiên rồi, Kim Kim, em nên nhớ đàn chị của em trong ngành giải trí, Lyrisa tiếng tăm lẫy lừng, hồi đó cô ấy có quyền có thế, nhưng tiên sinh không dẫn cô ấy đi cùng nữa, sau đó thì sao, người ta đâu có cần cô ấy nữa, nếu không nhờ có ngài Khảm tốt bụng nhà mình, bây giờ cô ấy cũng không có chốn dung thân.”Cô gái ngồi giữa hắng giọng, hơi hất cằm: “Cô ấy vẫn là chị dâu của tớ, dù chú bác và người trong nhà đều xem thường cô ấy, nhưng anh trai tớ vẫn kết hôn với cô ấy, cậu ăn nói cẩn thận, nói cô ấy thì được, đừng nói đến anh trai tớ.”Nhưng trách móc người khác xong, cô ấy lại nói với chính mình: “Dù sao nói cho cùng, vẫn nên môn đăng hộ đối mới được. Lyrisa dựa vào nhan sắc của mình mà hát hò mấy năm, còn mơ mộng hão huyền được bước chân vào nhà giàu, toàn là chuyện viển vông, tuổi tác thì lớn, lại không có bản lĩnh gì, xuất thân không tốt, không có cha mẹ hay anh em nào để dựa dẫm, vậy thì không nên tìm cách chen chân vào giới này, làm anh trai của tớ mất hết thanh danh.”Cô ấy khẽ thở dài, biểu đạt nỗi phiền muộn của mình, sau đó hất cằm về phía Đông Văn Li: “Cô A Li, cô thấy tôi nói có đúng hay không?”Đông Văn Li không biết tại sao cô ấy lại thể hiện thái độ thù địch thẳng thừng với cô như vậy.Nhưng cô còn không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng đáp lời: “Các vị tiểu thư, là tôi đến nhầm chỗ rồi à, chẳng lẽ hôm nay là lễ trao giải điện ảnh để chọn ra nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất sao?”“Cô ——”Đông Văn Li nói lời này ám chỉ cô ấy là diễn viên phụ đang diễu võ giương oai, cô ấy muốn tức giận, nhưng lại nghĩ nếu tỏ ra tức giận thì trông không khác nào người không có giáo dục, vậy là cô ấy bắt chước Đông Văn Li, nhẹ nhàng nói: “Tôi khuyên cô A Li nên biết vị trí của mình, xem người nào được ngồi ở bàn quản lý cấp cao của Phòng Thương mại, người nào chỉ được ngồi ở bàn khách mời đặc biệt.”Nói xong, cô ấy rời đi.Đông Văn Li hiểu, cô gái kia quá đề cao bản thân.Sau khi cô ấy rời đi, Kim Kim đang căng thẳng cũng phải lên tiếng xoa dịu cô: “Xin lỗi, tôi không biết cô đến đây…cùng tiên sinh… Cô đừng để bụng, tôi thật sự không cố ý để cô ấy nói ra lời đó.”“Không phải tại cô.” Đông Văn Li lắc đầu.“Cô ấy là em gái của người cao thứ hai ở Phòng Thương mại, tên là Hoàng Tây Tích, chính là em gái ruột của ngài Khảm mà họ vừa nhắc đến đấy.”Đông Văn Li thuận theo ánh mắt của Kim Kim, nhìn người đàn ông chưa đến bốn mươi tuổi, gương mặt bặm trợn, đang đi theo tiên sinh, anh ta không cao lắm, mặc dù đang mặc áo sơ mi kiểu Anh lịch thiệp, nhưng ngực áo hé mở để lộ hình xăm con rồng, dáng vẻ như muốn trấn áp người khác.Có anh trai như vậy, hẳn là tiểu thư họ Hoàng này chưa từng chịu ấm ức gì, cho nên mới chạy qua đó kể khổ.“Cô cũng ngồi ở bàn khách mời đặc biệt sao, cô A Li?” Kim Kim cũng bắt chước gọi cô như vậy.“Cô cũng ngồi đó sao?” Đông Văn Li đoán.“Phải.” Kim Kim gật đầu, “Chúng ta đều ngồi ở đó.”“Chúng ta là ai?”“Chính là ——” Hình như cô ấy hơi khó nói, phải nhìn một vòng xung quanh mới ấp úng lên tiếng, “Chúng ta —— là tình nhân đấy.”*Bây giờ Đông Văn Li mới biết, thế giới của người giàu được phân chia như vậy.Cũng không phải cô không hiểu loại quan hệ này.Đối với người ngoài, Lyrisa từng sát cánh cùng tiên sinh trong vô số sự kiện, nhưng cuối cùng lại kết hôn với ngài Khảm.Mà hai người đàn ông có liên hệ với cùng một người phụ nữ vẫn có thể gạt bỏ hiềm khích trước đây để tiếp tục hợp tác.Đối với họ, tình nhân đứng sau lợi ích.Là một món đồ có thể bị vứt bỏ, bị thay thế bất cứ lúc nào, cho nên họ không được ngồi vào cái gọi là bàn tiệc cấp cao.Chỉ khi thống nhất được lợi ích, các chủ thể gắn kết với nhau, họ mới có thể ngồi cùng bàn.Đó là quy luật.Đông Văn Li còn ngây thơ tin rằng cô không ngồi cùng bàn với anh là chuyện tốt, còn vui vẻ vì sự kiên trì của mình giành được thắng lợi.Nhưng thật ra, đó vốn là vị trí mà cô thuộc về.Cô ngồi ở chiếc bàn “tình nhân” cùng mấy cô gái tươi tắn, trẻ trung, ăn mặc xinh đẹp, chấp nhận rằng ánh đèn chiếu trên người họ không phải là vì chính bản thân họ, mà là vì người mà họ đi theo.Cô bình tĩnh nhai thức ăn không có mùi vị gì, nhưng vì chuyện này mà không dám ngẩng đầu, mặc dù cô cảm nhận được có một đôi mắt liên tục tìm kiếm cô trong đám đông.Cô không nên cầm túi xách, cô nên mang theo chiếc máy chạy đ ĩa cầm tay của mình, trốn trong xe của anh, học thuộc từ vựng tiếng Pháp, đợi anh mang theo mùi nước hoa từ tiệc rượu quay lại.Cô không nên đi vào cùng anh, nhận lấy ánh mắt dò xét và suy tính của tất cả mọi người, còn có những lời bới móc và châm chọc vô cớ.Cũng không phải là vì lời của tiểu thư họ Hoàng kia, mà là sự quan tâm và dịu dàng anh trao cho cô qua bao nhiêu năm đã làm cô lo được lo mất. Cô biết đó là vì địa vị và trải nghiệm của hai người họ. Họ hấp thụ những nguyên tố khác nhau trên thế giới này, khiến họ trở thành hai người không bình đẳng với nhau. Chẳng hạn như anh có thể bình thản trò chuyện xã giao cùng mọi người, nhưng cô lại lo sợ bất an vì một lời chân thật của người khác đã đâm thủng ảo mộng của cô.Thật ra cô biết họ không thể đi lâu dài.Biết từ lâu rồi.Giữa tiệc rượu nửa thực nửa hư này, cô nâng ly, nghe Kim Kim giới thiệu người ngồi bên kia, sau đó ngửa mặt cười lên.Giữa khung cảnh hỗn loạn, chiếc ly trong tay bị lấy đi mất.Đông Văn Li ngơ ngác nhìn người vừa xuất hiện trước mặt.“Tìm một vòng mà không thấy, ngồi ở đây thật à?” Anh cầm lấy ly của cô, nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi chiếc bàn kia, “Đi theo anh.”“Tiên sinh ——” Cô đi theo anh đến chiếc bàn ngay chính giữa sảnh tiệc, một nhóm người quyền cao chức trọng của Phòng Thương mại đang ngồi ở đó.Anh giơ tay lên, người ngồi bên cạnh anh tự giác nhích ra, chừa thêm một chỗ cho anh.Nhóm người đang nói chuyện, thấy tiên sinh dẫn một người phụ nữ đến, họ ngẩng đầu lên.Ngay cả người nhà cũng không được ngồi ở bàn tiệc cấp cao trong cuộc họp thường niên, Hoàng Tây Tích có cổ phần trong Phòng Thương mại mới có thể ngồi đó cùng ngài Khảm.“Tiên sinh —— ngài làm gì thế?”Ngài Khảm ngồi bên kia hơi mất vui.Nhưng tiên sinh vẫn giúp Đông Văn Li ngồi xuống, nhờ người mang một bộ chén đũa lên, anh ngước mắt giải thích:“Bạn nhỏ nhà tôi còn trẻ tuổi, không biết phép tắc, sợ cô ấy chọc giận ai đó thì lại bị người ta chê cười, cô ấy ngồi cạnh tôi để tôi còn chăm sóc và dạy dỗ.”Lời của anh lịch sự như vậy, thật ra chỉ nói cho có lệ.“Chuyện này ——”Anh không cho người đối diện có cơ hội lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng quay đầu, nói với Đông Văn Li: “Ăn tôm không, lột cho em một con nhé?”Đông Văn Li nhìn sắc mặt của những người trong bàn, sau đó gật đầu.Vậy là anh đưa tay xoay đ ĩa tôm đến trước mặt mình, cầm lấy một con, chậm rãi lột vỏ.Hành động của anh không giống như đang chật vật lột tôm, mà giống như đang cố ý tỏ ra kiêu ngạo khoe khoang cho người khác nhìn thấy.Hoàng Tây Tích thấy tiên sinh dẫn cô đến đây đã không nhịn được, bây giờ còn thấy anh không thèm giữ mặt mũi cho anh trai của cô ấy, nhất quyết phải dẫn người phụ nữ này ngồi vào bàn, mặc dù cô ấy sợ anh, nhưng ỷ vảo quy tắc của Phòng Thương mại, cô ấy không nhịn được nữa: “Tiên sinh —— ngài làm vậy là không đúng quy tắc.”“Quy tắc?” Anh nhướng mày, đặt con tôm đã lột vỏ vào trong chén của Đông Văn Li, “Nghe nói cô Hoàng rất chú ý đến quy tắc, mà tôi được biết, cô nghiên cứu rất sâu rộng về môn đăng hộ đối.”“Vậy tôi muốn hỏi cô một chút ——” Sau khi đặt con tôm đã lột vỏ trong chén của Đông Văn Li, anh lau tay bằng khăn ướt, chậm rãi hỏi:“Tôi và anh trai của cô, ai là môn, ai là hộ?”——————–Ngọc có lời muốn nói:Câu cuối của Dịch tiên sinh là dựa trên câu “môn đăng hộ đối”.Cửa hai cánh thì gọi là “môn”, cửa một cánh thì gọi là “hộ”. Trong “Thuyết Văn Giải Tự” còn phân tích: một chữ “môn” (门) được hình thành từ hai chữ “hộ” (户); một chữ “hộ” (户) được hình thành từ nửa chữ “môn” (门).

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Số ký tự: 0