Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử
Chìm đắm
Mịch Nha Tử
2025-03-19 04:35:23
“Tôi và anh trai của cô, ai là môn, ai là hộ?”Ý của tiên sinh rất rõ ràng, chỉ còn thiếu điều muốn nói, cô là cái quái gì, cô có tư cách lên tiếng sao.Lời bóng gió của anh còn vạch trần ảo mộng của Hoàng Tây Tích về anh.Hoàng Tây Tích quá xấu hổ, cô ấy chưa từng mất mặt thế này, da mặt cô ấy ửng đỏ, còn đưa tay nhéo nhéo anh trai dưới bàn ăn.Ngài Khảm ngồi bên kia, thấy sắc mặt của tiên sinh bắt đầu mất vui, mặc dù anh ta cũng không thoải mái vì bị tiên sinh không xem ra gì như vậy, nhưng vào giờ phút quan trọng thế này, cũng không cần phải gây sự với tiên sinh chỉ vì một chuyện nhỏ xíu. Vậy là anh ta giơ điếu xì gà trong tay, nheo mắt trách mắng em gái: “Tây Tích, cô A Li là khách quý ở nhà của tiên sinh, lại còn hỗ trợ hoạt động từ thiện của Phòng Thương mại suốt hai ngày trời, cô ấy ngồi ở bàn này là đương nhiên, em không hiểu chuyện gì cả.”Hoàng Tây Tích còn định nói gì đó, nhưng anh trai đã liếc cô ấy một cái.Lý do Hoàng Tây Tích ngang ngược như vậy là vì có anh trai che chở, nhưng cô ấy vẫn sợ anh trai không chịu làm chỗ dựa cho mình nữa, vào giây phút này, thái độ cảnh cáo của anh trai cô ấy đã bộc lộ rất rõ ràng.Hoàng Tây Tích chỉ có thể nhìn Hoàng Khảm nhận lỗi: “Em gái tôi không hiểu chuyện, chọc giận cô A Li rồi.”Đông Văn Li muốn giữ thể diện cho cô ấy, định bỏ qua chuyện này, nhưng hình như người đàn ông bên cạnh vẫn không muốn bỏ qua.“Nếu là chọc giận thì không phải chuyện gì to tát.” Anh lại lột một con tôm khác, đặt vào chén của Đông Văn Li, “Cũng đừng hiểu lầm, ngài Khảm.”Anh ngước mắt nhìn người kia, nhẹ nhàng nói bằng tiếng Việt: “Ngài biết đấy, tôi cảm thấy A Li còn quan trọng hơn Phòng Thương mại.”Anh nói ra lời này, tất cả mọi người, bao gồm Đông Văn Li, đều kinh ngạc.Nói vậy là có ý gì.Phòng Thương mại có chỗ đứng như ngày hôm nay, thật sự phải nhờ vào nỗ lực vượt qua muôn vàn khó khăn của tiên sinh năm đó, nhưng Phòng Thương mại có rất nhiều thành viên, lợi ích chồng chéo, mặc dù thương nhân bản địa không vui, nhưng họ cũng kiêng dè mánh khóe của tiên sinh, mà anh lại kiêu ngạo đến mức có thể lấy sự tồn vong của nhiều người như vậy để đe dọa lợi ích của họ.Đông Văn Li không có mối quan hệ gì với Phòng Thương mại, bây giờ cũng hoàn hồn, đây là tiệc cuối năm của Phòng Thương mại, anh lại nhẹ nhàng so sánh Phòng Thương mại với cô, đây không phải là một cú tát vào mặt Phòng Thương mại hay sao, người bên dưới thấy anh thế này có còn chịu phục anh không?Đông Văn Li nhẹ nhàng giật giật ống quần tây của anh dưới bàn, nhỏ giọng đến mức chỉ có hai người nghe được: “Tiên sinh ——”Anh lại đưa tay xuống dưới bàn, vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, nói tiếng Trung với cô: “Anh đưa em đến đây là để ăn, không phải là để chịu ấm ức, nếu hôm nay anh không nói rõ chuyện này, người bên ngoài sẽ nghĩ Phòng Thương mại mang họ Hoàng mất.”Đông Văn Li hiểu, anh không chỉ cho cô danh phận, mà còn thanh lọc bầu không khí của Phòng Thương mại.Sắc mặt của Hoàng Khảm cứng đờ, các lãnh đạo cấp cao cũng nhìn nhau, tại sao nghe tiên sinh nói như vậy, họ lại có cảm giác như chính mình đang bị cảnh cáo, có khi nào anh đã phát hiện ra âm mưu của bọn họ rồi không?Không thể nào, kín đáo vậy mà.Mấy con cáo già thâm trầm lại nhìn sắc mặt u ám của Hoàng Khảm.Hoàng Khảm phải đứng thứ hai, từ lâu đã cảm thấy khó chịu, gánh vác chuyện bên ngoài, nhưng bên trong lại không có quyền quyết định cao nhất, người quan sát đã biết Phòng Thương mại nổi sóng ngầm từ lâu, tiên sinh vừa thăm dò vừa uy hiếp, chắc chắn ngài Khảm cũng nắm trong tay thứ mà tiên sinh mong muốn. Vào giây phút này, có tận dụng thời cơ hay không cũng chỉ là vấn đề thời gian.Ngài Khảm dập điếu xì gà trong tay, nhàn nhạt mỉm cười, nói: Tiên sinh, ngài nói như vậy là ——Anh ta còn chưa nói xong, một chiếc áo khoác đã chạm vào người anh ta.Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy Lyrisa son phấn lộng lẫy lại xuất hiện, cô ấy mặc một chiếc váy đen kín đáo, duyên dáng, nhẹ nhàng khoác áo khoác lên người đàn ông kia, sau đó cúi người nói: “Anh Khảm, ban đêm trời lạnh, anh để quên áo khoác ở nhà.”Sự xuất hiện của cô ấy ngăn cản Hoàng Khảm nói ra những lời tiếp theo, giống như kịp thời ngăn chặn một trận chiến bùng nổ.Đông Văn Li nhìn thấy người đàn ông tên Hoàng Khảm kia không có biểu cảm gì, dù cho vợ anh ta hỏi han ân cần như vậy, anh ta vẫn cứng đờ, sắc mặt bình tĩnh.Đông Văn Li thấy Lyrisa im lặng đứng bên cạnh anh ta, châm thuốc, rót rượu cho anh ta.“Ai bảo cô đến đây, đây là nơi như thế nào?” Anh ta thấp giọng trách mắng cô ấy.Nhưng Lyrisa cũng không có biểu cảm gì, chỉ đứng đó mỉm cười duyên dáng, rót rượu cho anh ta xong, cô ấy nép sang một bên.Đông Văn Li cảm thấy sự căng thẳng giữa hai người đàn ông đột nhiên lại biến thành sự giằng co trong im lặng giữa ngài Khảm và Lyrisa.Tiên sinh tỏ vẻ như không thấy gì cả, chỉ ngồi đó lột tôm cho Đông Văn Li.Đông Văn Li đưa tay che chén của mình, nhỏ giọng nói, “Tiên sinh, em không ăn nổi nữa.”“Mới mấy con đã không ăn nổi.” Anh chê cô ăn ít, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lột tôm cho cô, lấy khăn ướt lau tay.Cả một bàn không ai dám lên tiếng, nhưng anh vẫn không để t@m đến người khác, rót cho cô nửa ly rượu chát.“Cho nên người ta mới nói, chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc.” Hoàng Khảm rút thêm một điếu xì gà ra.Đông Văn Li ngước mắt nhìn lên.Anh ta châm xì gà bằng bật lửa, nhưng tiên sinh luôn dùng que tuyết tùng để châm xì gà.Lyrisa tự giác cầm lấy bật lửa.Sau khi ngọn lửa tỏa ra, mùi cháy khét lan tỏa trong không khí.Mấy nguyên tử trong không khí nhảy múa vô định sau khi hơi nóng tỏa ra, làm Đông Văn Li nhớ đến mùa hè hơn bốn mươi độ C ở Sài Gòn, ánh mặt trời oi bức làm người ta gấp gáp và căng thẳng.Ngài Khảm hút một hơi xì gà, sau đó duỗi người, bóng gió nói: “Đúng là tiên sinh trưởng thành ở một quốc gia phương Tây, mang cái mác Tây nhiều năm như vậy, làm người Tây, học được bao nhiêu kiến thức của phương Tây, lịch thiệp thế này, không người phụ nữ cưỡng lại được.”Cả đám người hít một hơi thật sâu.Một giây sau, anh ta nhét điếu xì gà vào ly rượu chát trước mặt, sau khi xì gà gặp nước phát ra tiếng xèo xèo, anh ta đẩy Lyrisa đang ăn mặc và trang điểm lộng lẫy xuống bàn.Người phụ nữ nhát gan bàn bên kêu lên một tiếng.Người trước mặt bóp chặt cổ của Lyrisa, nghiến răng, nói từng câu từng chữ: “Có phải hai năm qua cô cũng chìm trong ảo mộng, nhớ mãi không quên không?”Canh nóng trên bàn văng khắp nơi, khung cảnh quá lộn xộn, ngay cả Hoàng Tây Tích cũng giật mình, vội vàng lao đến ngăn cản anh trai.Anh trai của cô ấy nổi gân xanh, dồn hết sức lực vào bàn tay.Cảnh tượng rất hỗn loạn.Đông Văn Li nghe thấy cũng thấp thỏm không yên, cô nghe anh ta nói tiên sinh mang cái mác Tây, làm người Tây.Cô lo lắng nhìn sang, thấy người bên cạnh vẫn không bộc lộ cảm xúc nào, chỉ lắc ly, thưởng rượu, giữa trò hề náo loạn, anh chỉ nhẹ nhàng nói:“Ngài Khảm, trút giận lên phụ nữ là hèn.”*Bữa tiệc đêm đó kết thúc không thuận lợi.Sau đó, tiên sinh nhờ Finger đưa Đông Văn Li lên xe trước, còn phải giải quyết mấy lãnh đạo cấp cao nữa.Chắc chắn lại là một trận bão táp.Đông Văn Li đợi trong xe rất lâu, tiên sinh mới quay lại.Anh vừa quay lại, Đông Văn Li đã lo lắng nhìn anh chằm chằm. Nhưng người đứng trong màn đêm mở cửa xe đã ngăn chặn tình cảnh hỗn loạn kia bên ngoài, thoải mái hỏi cô tối nay đã ăn no chưa, có muốn đi ăn khuya nữa không, ở trung tâm thành phố có một tiệm đồ nướng trong nồi đất mới mở, ban đêm tỏa khói thơm phức.Đông Văn Li lắc đầu, lo lắng hỏi: “Tiên sinh, ngài Khảm kia có làm gì anh không.”Anh vuốt v3 gương mặt căng thẳng của Đông Văn Li, cười nói: “Có thể làm cái gì, anh ta không sống thiếu anh được.”“Vậy mà anh ta còn phách lối, có việc cần cầu cạnh anh, chẳng phải là nên nhún nhường cụp đuôi sao?” Đông Văn Li phẫn nộ.“Đúng rồi, A Li mới hơn hai mươi đã hiểu chuyện thế này, anh ta phí phạm mười năm sống trên đời rồi.” Anh luồn tay vào tóc cô, tìm một tư thế thuận tiện để xoa tóc cô, trông như bạn trai đang tiếp lời bạn gái nói xấu người mình ghét vậy.Đông Văn Li lại rất băn khoăn: “Nhưng mà tiên sinh, Hoàng Khảm đó có vẻ rất khó đối phó.”“Cảm xúc của anh ta không ổn định, tránh xa một chút là được.”“Còn em gái của anh ta ——” Nói đến đây, Đông Văn Li lại nhớ đến lời của em gái anh ta, nhớ đến chiếc bàn tình nhân có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.“Hai anh em họ gây ra bao nhiêu sóng gió trong Phòng Thương mại, đừng nghe họ nói bậy.” Anh xoa xoa gương mặt mềm mại của cô, “Làm A Li không vui là lỗi của anh, anh chỉ muốn đưa em ra ngoài chơi, không ngờ em lại phải chứng kiến những chuyện này.”Anh nhận hết trách nhiệm về phía mình.“Tiên sinh, có phải ngày nào anh cũng trải qua những chuyện này không?” Đông Văn Li xoay người, tựa cằm lên vai anh, đây chính là cuộc đời mà mỗi ngày anh phải trải qua hay sao, đối tác trở mặt thành thù, bị lợi nhuận ràng buộc với nhau, nhưng ai cũng có mục đích riêng?“Thỉnh thoảng thôi.”“A Li không cần phải lo chuyện này.” Anh không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ cúi đầu hôn lên trán cô, “A Li chỉ cần hoàn thành việc học, mỗi ngày đều được sống vui vẻ theo nguyện vọng của mình.”“Tiên sinh…”Đông Văn Li còn muốn nói tiếp, nhưng anh đã thay đổi chủ đề.“Thật sự không ăn đồ nướng sao, gà nướng tiêu đặc trưng ở đó rất thơm ngon.” Anh bắt chước dáng vẻ say mê mùi vị kia, “Ừm, thơm quá, chưa vào hẻm đã có thể ngửi thấy.”Dáng vẻ của anh làm cô nhớ đến tiếng xèo xèo của thức ăn nướng trong nồi đất, cực kỳ cám dỗ người Quảng Đông như cô.Anh dời sự chú ý của cô đi, cô lại nuốt nước bọt, hỏi dò: “Thơm vậy sao?”“Không thơm không lấy tiền.”“Ai nói vậy? Chủ tiệm nói à?”Anh gõ đầu cô một cái: “Anh nói.”——Đồ nướng trong nồi đất đêm đó thật sự rất ngon.Ngon đến mức Đông Văn Li liên tục tán thưởng giữa không gian thơm nức mũi.Cô không ngờ mình có thể ăn được đồ nướng trong nồi đất chính gốc ngay tại Sài Gòn.Nhưng tiên sinh nói đó là vì cô đã xa quê quá lâu, một chút phương ngữ và mùi vị quê nhà cũng có thể chinh phục một người tha hương như cô.Đó chính là hạt giống mà quê hương gieo trong lòng mỗi người.Đông Văn Li toát mồ hôi, giữa không gian thơm phức, cô hỏi có phải những năm qua, anh cũng cảm thấy như vậy không.Quốc gia của anh, quê hương của anh cũng gieo một hạt giống trong lòng anh sao?Anh chỉ tập trung gấp thức ăn cho cô, ngồi ngoài ban công lộ thiên tràn ngập khói trắng trên tầng hai, anh bảo cô ăn nhiều vào.“Từ tiết kiệm thành xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ thành tiết kiệm lại khó.” Cô xuýt xoa, thức ăn trong miệng quá nóng, cô khua tay múa chân nói tiếng Quảng Đông, vừa hả hê vừa khoái chí, “Tiên sinh, em vui quên cả trời đất rồi, không muốn quay lại Hà Nội đi học nữa đâu.”Anh biết cô chỉ nói đùa, cứ đợi mà xem, một khi năm học bắt đầu, cô sẽ xem tiền bạc của anh như cỏ rác, còn không chịu ngồi trên chiếc xe đắt tiền của anh, sẽ chỉ trông coi tiệm hoa nhỏ xíu kia, tự mình lo lắng chuyện làm ăn, không ngừng phấn đấu, bao nhiêu con trâu cũng không kéo cô trở lại được.Anh nghe cô nói tiếng Quảng Đông giòn tan, cảm thấy cô thật hoạt bát và tươi tắn trong màn đêm lả lướt, phá tan cuộc đời ngột ngạt của anh.*Ban đêm, Đông Văn Li nằm ngủ trên giường.Cô nhớ đến mọi chuyện xảy ra vào tối này, nhớ hai bóng dáng phản chiếu trên kính xe, nhớ mọi lời mà Hoàng Tây Tích đã nói, nhớ cách anh bảo vệ cô trước mặt mọi người, nhớ bữa ăn khuya của hai người họ.Cô cảm thấy, thật ra Sài Gòn không phải là nơi hoàn toàn gánh vác mọi gian khổ của cô.Còn Lyrisa, cô nghĩ có lẽ là vì năm đó tiên sinh lạnh nhạt, hoặc có lẽ cô ấy có mục tiêu riêng nên rời bỏ tiên sinh… Nhưng nhìn cách họ tương tác với nhau, cô cũng không rõ lắm.Cô không có tâm trạng nghĩ về chuyện cũ của hai người họ.Mặc dù tình cảnh phức tạp lại vượt ngoài tầm kiểm soát, mặc dù nghe những lời Hoàng Tây Tích nói, cô cũng bắt đầu lo lắng cho tương lai, nhưng cách anh bảo vệ cô trước mặt tất cả mọi người cũng đủ chứng tỏ một điều, bất kể tương lai có như thế nào, hiện tại anh vẫn luôn trân trọng cô.Chỉ là anh luôn che giấu khó khăn của mình bằng vài ba câu nói.Anh nói Hoàng Khảm không thể sống thiếu anh, nhưng Đông Văn Li đâu có ngốc, cô không hỏi là vì muốn làm theo nguyện vọng của anh, anh muốn cô tránh xa chuyện phức tạp.Nhưng cô cứ nghĩ mãi, người tên Hoàng Khảm đó, tay kẹp xì gà, trên ngực có hình xăm rồng, ngồi bên bàn rượu còn đắc ý như đụng đúng chỗ ngứa lâu năm của người ta ——Nói anh gắn cái mác Tây, làm người Tây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro