Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chìm đắm

Mịch Nha Tử

2025-03-19 04:35:23

Anh nói đó là cái cớ và lý do anh ở lại đây, cho nên anh cũng cần tìm cớ và lý do để gặp cô.Anh ôm Đông Văn Li trong lòng, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh.Đó là mùi hương đã khắc sâu vào tâm trí cô từ ba năm trước.Cô nói cô muốn thử, nhưng nói xong cũng không rõ, đó là sự lịch thiệp và nhã nhặn của anh sao?Anh vỗ lưng cô, nói: “A Li, ngoan, nửa tháng nữa anh sẽ về.”“Sớm…sớm vậy sao?” Việc này vượt ngoài mong đợi của cô, anh rời đi, ít thì một tháng, nhiều thì ba năm không gặp.“Chê anh về sớm đúng không?” Anh buông cô ra.“Một chút xíu.” Cô vui vẻ, nhưng nhìn thấy Finger đứng đợi ở đó, cô hơi xấu hổ, vậy là cô tiến lên một bước, trốn vào lồ|\|g ngực anh, ngón tay vô thức nắm lấy góc cà vạt của anh, nhìn chằm chằm xuống đất, nói, “Sáng nay em nghe anh nói chuyện điện thoại, hình như việc ở Pháp rất khó xử lý, em sợ anh khó xử.”“Ồ, quan tâm anh vậy à?” Anh nhìn thấy ngón tay mảnh mai, trắng trẻo của cô nắm lấy cà vạt của anh, vặn vẹo nó thành hình thù kỳ lạ, anh trêu chọc cô, “Vậy anh sẽ xử lý cho xong việc ở Pháp, tháng ba anh quay về.”“Tháng ba sao?” Cô hơi hoảng hốt, bây giờ mới là tháng một mà, cô buông cà vạt của anh ra, lùi lại một bước, đưa dao cạo râu vào tay anh, “Vậy anh mang đi đi, đừng quay lại nữa.”“Trở mặt à?” Anh đưa tay kéo cô lại gần, ôm lấy eo cô, “Anh đùa thôi mà, anh cũng không muốn bỏ lỡ dáng vẻ thay đổi khó lường của em.”“Em không thay đổi khó lường.”“Trước đây cao chừng này, bây giờ lớn rồi lại cao chừng này.” Mặc dù anh không khua tay múa chân, nhưng rõ ràng đang dùng ánh mắt để so sánh chiều cao.“Trước đây em không có thấp như vậy.” Đông Văn Li thấy ánh mắt của anh như đang so sánh cô với mặt đất, “Anh phô trương quá.”Anh cười khẽ, tiếng cười trầm thấp vang lên, giống như anh đang vui vẻ vì có cô.Ánh nắng len lỏi qua đám mây làm cô hoa mắt, cô luôn nghĩ niềm vui đến quá nhanh, làm người ta cảm thấy khó tin.Mãi đến khi anh nói, “Được rồi, mặt trời đã lên cao, nóng lắm, mau quay về đi”, Đông Văn Li mới vẫy tay tạm biệt anh.Cô đi vào ngõ nhỏ, bước chân nhẹ nhàng, nhìn thấy cỏ dại mọc giữa những khe gạch, cô hết sức ngạc nhiên.Mặc dù Việt Nam không có mùa đông, nhưng lại có mùa mưa làm vạn vật sinh sôi nảy nở.Cô cũng không còn ghét mùa mưa nữa.*Trong mùa mưa này, Nguyễn Yên tìm được một công việc để mưu sinh —— làm phục vụ trong một nhà hàng Pháp.Trong thời đại thiếu thốn vật chất, âm nhạc là một loại xa xỉ phẩm.Trước đây Đông Văn Li sống trong trang viên của tiên sinh, thỉnh thoảng dắt Lai Phúc ra ngoài đi dạo, cô thường nghe tiếng trẻ con nhà giàu chơi piano và cello qua khung cửa sổ sáng ngời, đằng sau tài năng của chúng là rất nhiều tiền của, còn có mặt tường phủ đầy ảnh chụp của những nghệ sĩ biểu diễn nhạc giao hưởng… Trong thế giới đó, âm nhạc tượng trưng cho tiền bạc và địa vị.Trong thế giới của Yên Yên, tiếng cô ấy cầm đũa khua nồi chảo cũng là một loại âm nhạc rất khác, là tài năng thuần túy, chưa mài giũa.Đông Văn Li mãi mãi ủng hộ Nguyễn Yên, cô cầm cây đàn guitar cũ kỹ, nói một ngày nào đó, Nguyễn Yên sẽ biểu diễn trên sân khấu lớn nhất thế giới.Nguyễn Yên nhai cau, hỏi cô: “Sân khấu lớn nhất thế giới nằm ở đâu.”Đông Văn Li cũng không biết sân khấu lớn nhất thế giới nằm ở đâu, nhưng cô tin Nguyễn Yên có thể làm được.“Nhạc rock bất tử.” Đông Văn Li cổ vũ Nguyễn Yên.Nguyễn Yên vừa đi làm thêm về, trên người còn có mùi thức ăn, cô ấy ôm ghế, yếu ớt nói, “Không biết nhạc rock có chết hay không, nhưng chị sẽ chết.”Nhà hàng Pháp đặt ra yêu cầu rất cao đối với nhân viên, ông chủ nhìn thấy mắt của Nguyễn Yên có màu xanh mà không cần đeo kính áp tròng thì nhận cô ấy vào làm, còn trả lương theo giờ cao gấp rưỡi so với nhân viên Việt Nam.“Có lẽ chị thật sự là người Pháp.” Cô ấy tự giễu mình, “Khi nào thì người cha da trắng giàu có mới đến nhận chị?”“Yên Yên.” Đông Văn Li đưa từ điển tiếng Pháp cho cô ấy, cô biết Nguyễn Yên khó chịu vì môi trường gò bó và sang trọng của nhà hàng Pháp, “Nếu không được thì đổi sang nhà hàng khác đi.”“Không được, làm gì có nơi nào trả lương cao hơn nơi này, để chị học mấy câu tiếng Pháp thường dùng, ai cũng có tài năng ngoại ngữ mà.” Nguyễn Yên cầm lấy từ điển trên tay Đông Văn Li, lật mấy trang, “Không làm khó được chị đâu.”“Vậy chị còn thời gian luyện tập cùng ban nhạc không?”“Có thể luyện tập từ tối muộn đến sáng sớm.”“Vậy chị ngủ lúc nào?” Đông Văn Li tính toán, thời gian để cô ấy ngủ ít ỏi đến đáng thương.“Chị ngủ rất nông, một ngày ngủ hai, ba tiếng là đủ rồi.” Cô ấy lười biếng duỗi người, hình như đã rất buồn ngủ, “Được rồi, chị đi tắm, sau đó sẽ ngủ bù, còn em thì sao? Tối nay ở lại chỗ chị nhé?”Đông Văn Li lắc đầu, “Không được, em còn phải quay lại tiệm hoa.”“Trễ như vậy còn đến tiệm hoa sao?”“Đây là đơn hàng cuối cùng trước năm mới, mấy ngày nữa em phải ôn thi cuối kỳ, em sợ không có thời gian, chưa kể làm xong đơn hàng này lại đến Tết.”Người Việt Nam cũng đón giao thừa, ăn Tết, có tháng giêng.“Một năm trôi qua thật nhanh.” Hình như thời gian trôi qua cũng không làm Nguyễn Yên cảm thấy bồi hồi, cô ấy chỉ lắc đầu, thở dài, “Cuộc sống diễn ra thật nhanh.”“Em đi đây.” Đông Văn Li tạm biệt cô ấy, trước khi rời đi còn quay đầu hỏi, “Yên Yên, dạo này chị và Ken thế nào rồi?”“Chậc, vẫn như cũ, cậu ấy phải thi đấu nhiều, bọn chị ít gặp nhau.”“Thường xuyên xa cách thế này có ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người không?” Đông Văn Li yếu ớt hỏi.Cô gái vừa mới ngồi trên ghế, bây giờ lại nằm lên giường, nhìn trần nhà, nói, “Có thể.”“Nhưng quan trọng nhất là ai cũng sống tốt, nếu mỗi người ích kỷ thêm một chút, bọn chị cũng sẽ bớt mâu thuẫn.”Đông Văn Li nghe thấy lý lẽ này cũng không khỏi ngạc nhiên: “Cái này là tình yêu chiến thắng khoảng cách sao?”Nguyễn Yên sửng sốt, nhổm người ngồi dậy, hơi mỉa mai cô: “Sinh viên đại học thì khác, chị nghĩ nếu có một ngày em bị tổn thương trong một mối quan hệ, em cũng sẽ ngây thơ nghĩ rằng không có ai sai trong chuyện này, chị nói cho em biết ——”Cô ấy mặc kệ mùi cơ thể mình, ôm lấy cô bé ngây thơ trước mặt: “Bởi vì mọi người chỉ yêu chính bản thân mình, cho nên mọi mối quan hệ rạn nứt đều là vì yêu nhau không đủ.”Lúc đó Đông Văn Li chỉ cười, tìm cách thoát ra, ghét bỏ mùi cơ thể của cô ấy, nhưng chưa từng hiểu ý nghĩa của lời cô ấy nói, cũng chưa từng hiểu nỗi đau buồn thoáng qua rồi biến mất trong đáy mắt của cô ấy, càng không nghĩ có một ngày, một vài kết cục sẽ trở thành sự thật, làm cô cảm thấy, thật ra kết cục của câu chuyện đã được viết sẵn từ lâu.Nguyễn Yên đứng dậy đuổi cô đi, cô ấy lấy một điếu thuốc, nheo mắt nhả một làn khói, giống như con mèo đen đứng trước đầu ngõ, nói, Đông Văn Li, em đừng chê, trên người chị có mùi đời đấy.Có lẽ mùi đời là như vậy, đắng cay trộn lẫn với chua chát, thối rữa trong màn đêm ẩm ướt và lạnh lẽo của Việt Nam.Đúng rồi, tính toán dựa trên bốn mùa, đây là mùa đông.*Gần đến cuối kỳ, Khổng Dung nhờ Đông Văn Li mở một lớp cắm hoa cho câu lạc bộ cắm hoa.Rất nhiều đàn em khóa dưới tham gia, Đông Văn Li nói cái gì, họ cũng không làm theo, chỉ ngồi ngây ngốc nhìn cô chằm chằm, cô lặp lại mấy lần, họ mới bừng tỉnh, cầm lấy cành hoa trong tay.Đến cuối buổi cũng không học được gì nhiều, chỉ cắm lung tung lộn xộn, tặng cho cô một đống.Đông Văn Li nhìn mớ hoa trên bàn mình, cảm thấy đau đầu hết sức, còn nói đùa với Khổng Dung: “Cậu tìm đâu ra nhiều người mê gái thế?”“Phải đấy, toàn là mê gái thôi, kỹ thuật tốt thì họ còn đi học làm gì chứ, A Li?” Khổng Dung cầm chậu hoa lên, nhìn thấy cách phối màu thì nhíu mày, “Cái này nhất định là do anh chàng sinh viên thể dục trường bên cạnh làm ra, tớ biết thẩm mỹ của cậu ấy không tốt, nhưng không ngờ lại tệ đến mức này.”Nói xong, cô ấy lại đặt xuống: “Không quan trọng, chỉ cần nhộn nhịp là được, dù sao cũng còn có chuyện để viết trong tập san của trường, đây là hoạt động cuối cùng trước khi kết thúc học kỳ, tớ làm chủ tịch, phải tận tình giúp đỡ.”Khổng Dung nói xong, lại chỉ đạo một nhóm người đi dọn dẹp, Đông Văn Li cũng giúp sắp xếp lại mấy bình hoa trên bục.“Tối nay bọn tớ đến sàn nhảy, cậu đi không, A Li?” Khổng Dung đang thu dọn, lại tỏ ra bí ẩn, “Chàng trai tớ thích hẹn tớ đi nhảy disco, tớ muốn tìm bạn đi cùng, mặc dù tớ không muốn tìm đến cậu, cậu quá xinh đẹp, dễ dàng cướp đi ánh hào quang của tớ, nhưng tớ lại nghĩ, nếu như anh ấy thấy cậu xinh đẹp mà không thể kiềm lòng được, vậy thì tình cảm anh ấy dành cho tớ cũng không thật lòng, cho nên cậu nhất định phải đi.”Đông Văn Li nghe thấy lý lẽ này, chỉ mỉm cười, cũng không hề dừng tay: “Nhỡ đâu anh ấy thật sự không thể cưỡng lại sắc đẹp của tớ, muốn đến bên tớ thì sao?”Khổng Dung sửng sốt, sau đó nắm bàn tay lại, đấm đấm Đông Văn Li: “Trời ơi, tớ không nghĩ cậu hư hỏng như vậy luôn đấy, chị gái A Li.”“Cho nên tớ không đi, tớ sợ anh ấy phải lòng tớ.” Đông Văn Li vừa thu dọn mớ hoa không dùng đến, vừa đùa giỡn, “Tớ thấy kiếm tiền quan trọng hơn.”“Không phải câu lạc bộ cắm hoa đã mua hết mớ hoa này sao?” Khổng Dung khó hiểu.“Vậy số hoa còn lại——” Đông Văn Li chỉ vào mớ hoa chưa dùng đến, nói, “Quý câu lạc bộ còn cần nữa không?”Khổng Dung lắc đầu, cô ấy tổ chức xong hoạt động này thì kết thúc, không định tổ chức thêm hoạt động nào trong học kỳ này.“Không dùng nữa thì để lại đây cũng uổng phí, chi bằng tớ mang về tiệm bán cho khách.”“Được rồi, vậy thì câu lạc bộ cắm hoa có thể kiếm thêm một chút thu nhập.” Khổng Dung tán thành.“Đính chính lại, tiền kiếm được thuộc về tớ.”“Tớ trả tiền rồi, hoa này phải thuộc về câu lạc bộ mới đúng.” Khổng Dung sửa lại.“Chủ tịch Khổng, nếu không giữ lại hoa này, cậu định làm gì với chúng?”“Vứt…vứt đi?” Khổng Dung không chắc lắm.“Cho nên, chủ tịch Khổng xem, xin hỏi ai là người biến đống phế thải sắp bị vứt đi này thành tiền?”Khổng Dung nghĩ ngợi một hồi: “Là cậu.”“Đúng vậy, tớ vất vả, cho nên số tiền cực khổ kiếm được này nên thuộc về ai?”Khổng Dung nghĩ ngợi, ấp úng nói: “Nên thuộc về cậu.”“Phải, đó là quy luật.” Đông Văn Li thoải mái nói.Khổng Dung:…Hơi hoang mang, lại thấy cũng đúng.Nhưng dù sao cô ấy cũng rất tỉnh táo, giữ lại hoa này cũng không để làm gì, cho nên cứ để Đông Văn Li bán chúng đi, điện thoại của cô ấy vang lên, cô ấy vừa lấy điện thoại ra vừa nói: “Li Li, cậu không thể như vậy được, cậu toàn nghĩ đến việc kiếm tiền, không muốn có bạn trai à?”“Hoa khôi yêu đương, lớp trưởng cũng yêu đương, ngay cả tớ —— tớ cũng sẽ yêu đương, cả thế giới đều yêu đương, Đông Văn Li, cậu không thấy sống như vậy là hơi cô đơn à?”“Khổng Dung, rồi ai cũng sẽ chết.” Đông Văn Li đẩy cô ấy, “Đi nhảy disco đi.”“Tớ đi đây.” Khổng Dung cười hì hì, thu dọn đồ đạc.Đông Văn Li cũng chuẩn bị rời đi, họ vừa ra khỏi phòng học chưa được bao lâu, Đông Văn Li nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đi đến.Khổng Dung vui vẻ chào hỏi.Trai tài gái sắc đứng dưới ánh đèn trong sân thể dục, nam sinh trầm ổn, nữ sinh hoạt bát.Tình yêu thời đi học là tình yêu đơn thuần nhất, hai người chỉ nhìn cảm giác, chỉ hỏi nội tâm, không bị ảnh hưởng bởi gia cảnh và địa vị, họ cũng không có chênh lệch tuổi tác, có xuất thân và kinh nghiệm giống nhau, đương nhiên có thể trao đổi với nhau, cùng tiến đến giai đoạn tiếp theo của cuộc sống, rất đáng ngưỡng mộ.Đông Văn Li dựa vào đơn đặt hàng, tính toán số ngày trước khi người nào đó quay về, phát hiện thời gian mới trôi qua được một nửa.Mấy con thiêu thân lao vào chụp đèn đường, tia sáng le lói phát ra tiếng điện lách tách, thiêu thân lập tức bị điện giật chết, mùi cháy khét khó chịu lan tỏa trong không khí, một lớp tro bụi rơi xuống dưới ánh đèn.Cô nhanh chóng rời đi, rẽ vào một góc đường, bắt gặp bóng dáng một người đứng trước mặt tường tối đen như mực.Cô đã đi lướt qua anh, nhưng đi mấy bước lại cảm thấy không đúng.Cô quay đầu, phát hiện người kia đang tựa vào mui xe, trên mui xe có một bó hoa hồng ——Giấy gói màu đen, ruy băng lụa trắng.Hoa hồng đen, hoa hồng trắng giao thoa không theo quy luật nào.Anh mặc âu phục đen, không cài nút áo vest, bên trong là áo sơ mi trắng, kỵ sĩ hoa hồng đen trắng bên cạnh anh trông hết sức trung thành và mê hoặc trong đêm.Hình như anh đã đợi rất lâu, còn lười biếng khoanh tay: “Công chúa điện hạ, nếu người không ra sớm, hoa sẽ rụng mất.”Đông Văn Li dụi mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm.Anh đổi sang một chiếc xe khác, đường nét thân xe thanh thoát hơn, không còn nặng nề như trước, giống hệt như công tử nhà giàu đến đón tình nhân bé nhỏ tan học.Anh cầm bó hoa trên tay, anh là kỵ sĩ hoa hồng, gọi cô là công chúa điện hạ.Cô còn ôm thùng hoa thừa trong tay, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin, đôi môi cô run rẩy, nhỏ giọng đến mức chính mình còn không nghe rõ: “Tiên, tiên sinh…”Hoa hồng sẽ úa tàn qua một đêm, tình yêu không thể trường tồn, nhưng anh đứng ở nơi ánh sáng leo lắt, dùng giọng điệu hơi trách móc, hỏi cô: “Sao không đến đây?”Vậy là Đông Văn Li đặt thùng hoa trong tay xuống, chạy về phía anh.Làn gió đêm đó thật dịu dàng, nhẹ nhàng đến mức người ta không có cảm giác như đang đứng ở đất khách quê người.Anh dang tay đón lấy cô.Cô lao vào vòng tay anh, mạnh đến mức cả người anh vô thức ngả lên đầu xe.Anh giật mình, xoa tóc cô, ôm cô trong lòng, nhìn ánh đèn mờ mịt chiếu lên mái tóc cô, nhỏ giọng thì thầm: “A Li nhà mình nhớ anh quá rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Số ký tự: 0