Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Rung động

Mịch Nha Tử

2025-03-19 04:35:23

Đông Văn Li ngây người, anh bảo cô tự nhét vào.Nhưng hình như anh chỉ nói vậy thôi, bởi vì lúc nói, anh còn lật vạt áo vest của mình ra, giống như tạo điều kiện cho cô thực hiện bước tiếp theo.Anh đang tức giận sao.Cũng không giống như đang tức giận, có lẽ anh chỉ muốn hút thuốc, không muốn làm gì khác, cho nên anh bảo cô tự nhét vào.Vậy là Đông Văn Li cúi đầu như chim cút, ngón tay nắm lấy vạt áo vest của anh, khẽ lật ra.Âu phục của anh luôn phẳng phiu như vậy, lúc chạm vào mới phát hiện chất liệu rất mềm mại, tinh tế.Sau khi lật ra, cô mới phát hiện mình đã phạm phải sai lầm lớn.Túi bên trong áo vest của anh không nằm ngang eo anh, nếu muốn nhét thứ gì vào đó, thuận theo tư thế hơi ngả người ra của anh, tay cô sẽ phải đưa qua ngang eo anh, mặc dù bên trong anh còn mặc ghi lê, nhưng ghi lê ôm vào người, cô chỉ lật một góc áo vest ra là thấy được đai giữ tay áo và vòng eo của anh.“Tiên sinh…” Bàn tay đang nắm lấy mép áo vest của anh hơi run rẩy, cô tái mặt nhìn anh.“Nhét vào.” Anh chưa hút thuốc xong, lông mày hơi rũ xuống, giữa làn khói thuốc, không biết anh có còn thấy cô trong sạch hay không.Cô chỉ biết cắn răng, lật góc áo vest của anh ra, cầm một nắm bánh kẹo, vội vàng tìm túi bên trong, lúc cô sắp thành công, người đàn ông đang ngả người lại nhúc nhích, xoay người, bàn tay cô chạm vào ghi lê của anh, cách lớp vải này, cô cảm nhận được đêm hè nóng bức ở Sài Gòn.Tâm tư mùa hè làm bàn tay cô bỏng rát, mấy viên kẹo rơi xuống đất.Cô rút tay về, da mặt đỏ bừng.“Còn nhét vào không?”Cô lắc đầu.Anh dập điếu thuốc, cúi người nhặt từng viên kẹo, trả lại cho cô.“Ăn kẹo ít thôi.”*Lúc hai người đi ra từ góc tường, bên ngoài vẫn nhộn nhịp như trước, không ai biết chuyện gì vừa xảy ra.Đông Văn Li lẳng lặng đi theo anh.Bưu điện Giáng sinh có dịch vụ gửi bưu thiếp, viết bưu thiếp ở đây thể được gửi đi khắp thế giới, được dán tem Bưu điện Giáng sinh.Đông Văn Li không vui, nhưng cô không từ chối nghi thức này.Cô chọn mấy hình ảnh phong cảnh và kiến trúc đặc trưng mà cô thích, sau đó viết lên.Cô muốn gửi một cái cho Nguyễn Yên, cô vội vàng rời đi, điện thoại không có dịch vụ chuyển vùng quốc tế, chỉ biết mượn điện thoại của tiên sinh báo tin bình an, nhưng cô chưa có thời gian kể về những điều cô nhìn thấy ở nơi này.“Yên Yên, đây là lời chào từ Vòng Bắc Cực, hy vọng một ngày nào đó, buổi hòa nhạc của chị sẽ được tổ chức ở Thị trấn Giáng sinh.”Đông Văn Li viết câu này bằng tiếng Việt, sau khi viết xong, tấm bưu thiếp được đóng dấu bưu gửi.Viết xong, cô nghĩ ngợi một hồi, quyết định viết một cho bản thân một tấm.“Giáng sinh năm nay cực kỳ ý nghĩa, Đông Văn Li trong tương lai ơi, hôm nay mình rất vui…” Viết xong, cô lại nghĩ ngợi, gạch bỏ chữ “rất”, thay bằng chữ “hơi”: Hôm nay mình hơi vui.Còn bổ sung thêm câu “Hy vọng sau này bạn sẽ vui vẻ hơn”, sau đó đóng dấu bưu gửi.Nguyên nhân của sự thay đổi này chính là người bên cạnh.Đông Văn Li nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn anh, thấy anh cầm tấm bưu thiếp vừa bị ép mua bên tay phải, đúng như dự đoán, anh không viết gì cả.Cô nhìn anh, anh cũng nhìn đáp trả, thấy cô đã viết xong mấy tấm, anh nghiêng đầu nhìn xem cô viết cái gì.Đông Văn Li cầm lấy mấy tấm bưu thiếp trước mặt anh, đưa tay chặn lại.Thật hiếm có, anh cười khẽ, lúc thấy cô tự viết một tấm cho bản thân, anh hất cằm về phía cô: “Không gửi một tấm cho anh à?”Cô rụt cằm lại: “Anh không thèm.”“Ai nói anh không thèm?” Anh giơ tấm bưu thiếp trống trên tay ra, có cảnh cực quang về đêm, đưa cho cô, “Viết cho anh một tấm đi.”“Thật không?” Đông Văn Li vẫn liếc anh.“Thật mà.”Đông Văn Li nhìn anh một hồi, đặt tấm bưu thiếp đêm cực quang mà anh đưa sang xuống, chọn tấm bưu thiếp tuần lộc ngốc đội mũ trên tay anh: “Cái này hợp với anh hơn.”Nói xong cũng không thèm để ý anh có bằng lòng hay không.Cô cầm cây bút lông vũ, viết rất ngay ngắn.Dùng bút lông vũ viết tiếng nước ngoài sẽ dễ hơn, ký tự châu Âu không vuông vức và mạnh mẽ như ký tự Trung Quốc.Nhưng bút lông vũ cũng không ngăn cản được cô viết ký tự tiếng Trung rất xinh đẹp.“Để anh xem.” Anh định cầm lấy.“Không được.” Đông Văn Li kiên quyết từ chối, “Em đã viết địa chỉ trang viên của anh ở Sài Gòn, khi nào anh nhận được thì có thể đọc.”“Vậy phải đợi bao lâu?” Anh ngẩng đầu, nhìn cô bảo vệ bưu thiếp trong tay.“Mọi điều tốt đẹp đều cần thời gian mà.” Cô hùng hồn nói.“Được rồi.” Anh kéo dài âm cuối, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, “Vậy anh sẽ đợi.”Cô xoay người nhìn nhân viên, muốn gửi bưu thiếp.Bàn tay của cô nhỏ nhắn, che không hết chữ trên tấm bưu thiếp, dòng chữ chưa khô mực lắc lư trước mắt anh.Anh ngước mắt, vụng trộm đọc mấy chữ to đùng trên tấm bưu thiếp được gửi cho anh, không có đạo đức, cũng không thèm giữ lời hứa.“Dịch Thính Sanh, anh là đồ khốn kiếp.”(Mặt quỷ… Chấm hết)Anh cười thầm, mắng cô là đồ trẻ con.*Đông Văn Li gửi thư xong, vui vẻ quay lại.Cô đang âm thầm khoái chí với âm mưu nho nhỏ của mình, tưởng tượng tiên sinh đang trông ngóng ngày nhận được bưu thiếp, dù cho lúc đó anh có tức giận, cô cũng không ở Sài Gòn, anh làm gì được?Chuyện đó cũng không thể trách cô, hôm nay cô vui vẻ, đều là lỗi tại anh.Đông Văn Li trả thù xong, tâm trạng cũng tốt lên.Cô lại ngồi xổm xuống, trò chuyện với mấy con tuần lộc, thay đổi luân phiên ba loại ngôn ngữ.“Đông Văn Li, về thôi, sắp đến giờ ăn rồi.”Tiên sinh sắp rời đi.“À, em đến đây.” Đông Văn Li đứng dậy, theo anh ra ngoài.Lai Phúc mệt đến nỗi Finger phải bế nó về khách sạn.Nói đến ăn cơm, Đông Văn Li phát hiện trời đã sụp tối từ lúc nào, sắp đến giờ ăn rồi.Cô ngồi xe hơn nửa ngày, ăn trưa cũng giải quyết nhanh gọn trên xe, chơi hết nửa buổi chiều, bây giờ nói đến ăn uống, cô lại cảm thấy hơi đói.“Có lẽ phải chờ một lát mới có cơm tối, em về khách sạn nghỉ ngơi trước, khách sạn có máy sưởi, em quay về thay quần áo ướt ra, nơi này không có nhiều cơ sở y tế, hôm nay tài xế đã xuống núi, nếu em phát sốt hay bị cảm, anh chỉ có thể bảo Lai Phúc cõng em xuống núi.”Cô chớp mắt, còn nói đùa với anh: “Không phải là tuần lộc sao?”Tuần lộc cái đầu em!Anh nhớ cô viết, Dịch Thính Sanh, anh là đồ khốn kiếp, trong lòng anh chửi bậy một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.“Có biết đường đến phòng ăn không?”“Dạ biết.” Cô gật đầu.Anh nhìn đồng hồ: “Còn lâu mới có cơm tối, em có thể nghỉ ngơi trong phòng, nếu đói thì ăn gì đó lót dạ.”“Dạ.” Đông Văn Li vui vẻ đồng ý, sau đó về phòng.Cô mở cửa, phát hiện Lai Phúc đã ngủ ngon lành.Hẳn là chiều nay nó chơi mệt rồi.Đông Văn Li cởi áo khoác, mặc dù áo bên trong vẫn khô ráo, nhưng ống quần đã ướt nhẹp, cô cởi áo khoác ra, nhưng sau đó lại phát hiện buổi chiều chơi quá hăng say, đã đổ mồ hôi, không tắm rửa sẽ rất khó chịu.Cô c ởi quần áo, mở vòi sen.Cô mở máy phát nhạc trong phòng, đó là khúc nhạc “Cô Gái Có Mái Tóc Hoe” của nhà soạn nhạc cổ điển người Pháp, Claude Debussy, giáo viên đã từng mở một lần trên lớp.Tiết tấu chậm rãi, nước nóng rửa sạch những mệt mỏi đang len lỏi vào người cô.Máy sưởi được bật lên rất cao, dù cho có đi chân trần trên sàn nhà sau khi tắm xong, cô cũng không cảm thấy lạnh.Cảm giác thư thái sau khi tắm xong làm cô không muốn thay quần áo nghiêm chỉnh, dù sao cũng còn một lúc nữa mới đến giờ ăn tối, vậy là cô cầm lấy một chiếc đầm ngủ, mặc vào, khoác thêm áo khoác tay dài, sau đó ngồi trước cửa sổ, nhìn ra cảnh tuyết trống trải bên ngoài.Cô pha một ly trà đen, thêm hai chiếc bánh quy đường để lót dạ.Tiếng nhạc êm dịu, cô sấy tóc, nhưng thích để đuôi tóc khô tự nhiên.Cô tiện tay cầm lấy một quyển sách tiếng Trung trên bàn, là “Hoa Hồng Đỏ, Hoa Hồng Trắng” của Trương Ái LinhCô gác chân lên ghế, hơi ngả người ra sau, tư thế này làm cô hết sức thoải mái.Nguyễn Yên thường nói có một nhà thơ sống trong trái tim của Đông Văn Li, bởi vì nhà thơ đó quá lãng mạn, không được thế giới này chấp nhận, cô tự do, thoải mái, hoang đường, không bị trói buộc, hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài của cô.Đông Văn Li nghĩ lời cô ấy nói cũng không hoàn toàn đúng, nhưng thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy cô ấy nói có lý, nhất là khi cô nhìn thấy câu từ, tất cả phương thức biểu đạt trên thế giới này đều mất đi ý nghĩa. Đọc câu từ của người khác cũng giống như đang nhìn trộm suy nghĩ của họ, quan sát linh hồn của họ, phá vỡ bức tường của họ. Sau đó, cô có thể tận dụng những cảm hứng nho nhỏ mà nền văn minh nhân loại đã phân phát, học cách ngụy trang và củng cố sức mạnh nội tâm… Khi đó, cô sẽ không cảm thấy mình tủi thân, bị đối xử bất công, phải đơn độc phiêu bạt trong thế giới này.Cho nên khi có thời gian, cô cũng thích đọc.*Người đàn ông quay lại khách sạn, cởi áo khoác, mấy viên kẹo rơi ra khỏi túi áo khoác của anh.Anh định mặc kệ chúng, nhưng lại nhớ đến ánh mắt tha thiết và nghiêm túc của cô lúc nhờ anh giữ lấy chúng. Vậy là anh chỉ có thể cúi người nhặt từng viên kẹo, đặt lên chiếc bàn gỗ lim nặng nề.Sau đó anh cởi áo vest, chỉ chừa lại ghi lê. Lúc treo áo vest lên lưng ghế, anh nhìn thấy nửa cây kẹo màu sắc thò đầu ra. Vừa rồi cô bé run lẩy bẩy kia cũng nhét được mấy viên kẹo vào.Anh nhớ đến đầu ngón tay mảnh mai của cô lướt qua mặt trong áo vest của anh, đôi mắt ửng đỏ, dùng giọng điệu van xin, gọi anh là “tiên sinh”.Anh lại thèm thuốc lá.Anh tháo cà vạt bằng một tay, cởi nút ghi lê và áo sơ mi, tháo đai giữ tay áo.Anh tắt nước nóng của vòi sen, dùng nước lạnh để xua tan đi sự bực bội vô cớ này.Nước lạnh thấu xương kiềm chế nỗi khó chịu kỳ lạ, anh ra khỏi phòng tắm, mở hộp xì gà trên bàn, dừng tay một lát, lại chọn thuốc lá.Anh nheo mắt, ngồi trên ghế thật lâu, không phát ra tiếng động.Trong phòng chỉ còn lại tiếng của chiếc đồng hồ treo tường.Sau một hồi lâu, anh hút thuốc xong, giơ tay nhìn đồng hồ.Có lẽ cô không thật sự biết đường đến phòng ăn, thôi bỏ đi, anh đi đón cô sớm một chút vậy.Anh đứng dậy, thay quần áo, đóng cửa.*Lúc đến cửa phòng cô, tiếng saxophone vang lên sau cánh cửa.Tiếng saxophone phong tình giống như một ly rượu đỏ gột rửa lãng mạn, gửi gắm men say vào tai, làm tê liệt cung phản xạ của con người.Anh nhấn chuông cửa.Không ai trả lời.Sau đó anh gõ cửa.Vẫn không có ai.Anh nghĩ có phải cô đã đi rồi không, đúng lúc anh định quay lưng rời đi, cánh cửa trước mặt mở ra.Gương mặt xinh xắn của cô xuất hiện trước mắt, dưới ánh đèn lạnh lẽo ngoài hành lang, đôi mắt màu hổ phách của cô sáng ngời, trên sống mũi nhỏ nhắn của cô có một nốt ruồi nhỏ màu nâu, làn môi hồng nhàn nhạt, hơi ươn ướt, giống như vừa uống gì đó, nhưng không biết là uống cái gì, trong không khí tràn ngập hương thơm. Cô mặc áo khoác len tay dài, tóc chưa khô buông xõa trên vai, ánh mắt giống như vừa bị kéo về hiện thực, cô ngạc nhiên nói: “Tiên sinh, sao anh lại đến đây?”“Sợ em không biết đường.” Anh đứng bên ngoài, nhân viên phục vụ vụng trộm nhìn anh, nhưng anh không phát hiện, chỉ hỏi, “Anh vào trong thì có tiện không?”Đông Văn Li mở cửa cho anh vào.Anh bước thẳng đến cửa sổ.Đông Văn Li nhìn chiếc đồng hồ treo tường trước mặt anh, “Bây giờ chúng ta đi sao?”“Ừ.” Anh nhìn cô, “Em mặc thế này sao?”“Đợi em một chút, em vào phòng tắm thay quần áo.” Cô tưởng anh đang hối thúc cô, không muốn anh chờ đợi, cô còn chu đáo nói, “Anh có muốn uống trà đen không, em vừa pha đấy.”“Không vội, vẫn còn thời gian.”Anh thật sự ngồi xuống, lấy một tách trà sạch, rót nửa ly trà.“Vậy đợi em một chút.”Nói xong, cô đi về phía phòng tắm, đi được nửa đường lại nhớ vừa rồi mình treo quần áo cũ trên lưng ghế, nếu anh quay đầu sang sẽ nhìn thấy.Vậy là cô vội vàng quay lại, nhưng không ngờ người ngồi trên ghế lại khẽ xoay người, vô tình đưa chân ra, làm cô vấp phải.Cô mất thăng bằng, lảo đảo về phía trước, người bên cạnh lập tức nắm lấy tay cô, không ngờ lại kéo cả áo len của cô.Áo len trượt xuống vai cô, để lộ ra bờ vai thon gầy, trắng trẻo.Dây áo có hoa văn đơn giản, thuận theo chuyển động của cơ thể cô, hoa văn này đong đưa về phía trước.Ánh trăng trắng trẻo, nhỏ nhắn lại cao ngất lướt qua mắt anh.Yết hầu của anh trượt xuống, anh lập tức quay đầu, ánh mắt bắt gặp dòng chữ tr@n trụi trên bệ cửa sổ.“Cô ấy chưa phát triển… Tựa như chim non đang ngủ say, tựa như nhịp tim nhẹ nhàng của nó, cái mỏ nhọn mổ lên tay của anh ấy… Lòng bàn tay anh ấy mềm mại.”——————–Tác giả có lời muốn nói:Đố các bạn tìm được đoạn “Cô ấy chưa phát triển… Tựa như chim non đang ngủ say, tựa như nhịp tim nhẹ nhàng của nó, cái mỏ nhọn mổ lên tay của anh ấy… Lòng bàn tay anh ấy mềm mại”. Nguyên văn trích trong “Hoa Hồng Trắng, Hoa Hồng Đỏ”.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Số ký tự: 0