Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Rung động

Mịch Nha Tử

2025-03-19 04:35:23

Hình như sự kích động này làm nhiệt độ trong phòng tăng cao.Vào giây phút đó, anh cảm giác cổ họng mình khô khốc.“Xin lỗi.” Đông Văn Li có ý nói vừa rồi mình bất cẩn.Anh buông tay cô, xoay cả người sang hướng khác.Vào một đêm tuyết, ánh đèn ấm áp thỉnh thoảng lại chiếu qua cửa sổ, trong phòng tràn ngập hơi ấm.Cô vào phòng tắm thay quần áo, lúc đi ra, cô còn đóng quyển sách trên bàn, ngẩng đầu nhét vào kệ sách.Lúc cô nghiêng đầu, anh nhìn thấy làn da trắng trẻo trên gáy cô hơi đỏ.Cô còn đưa tay gãi gãi nơi đó.“A Li, cổ của em sao thế?” Anh hỏi.Cô quay đầu, bàn tay che lấy phần da bị ửng đỏ: “Em không biết, hơi ngứa.”“Để anh xem.” Anh đứng dậy.Cô cúi đầu cho anh xem.Anh nhìn thấy cô đeo một sợi dây chuyền bạc trên cổ, có lẽ hàm lượng bạc trong dây chuyền không cao, không chừng đã làm gáy cô bị dị ứng rồi.“Em không thể đeo sợi dây chuyền này nữa.”“Hả?” Đông Văn Li quay đầu, “Là do dây chuyền sao, mấy ngày trước em đi ngang qua tiệm gia công trang sức, mua được sợi dây chuyền này, chủ tiệm nói là làm từ bạc nguyên chất.”Đông Văn Li phiền muộn: “Chắc là bị lừa rồi.”Vậy là cô đưa tay tháo ra, chốt dây chuyền rất nhỏ, bàn tay cô đưa ra sau cũng không tiện, cô cố mãi mà cũng không tháo ra được.Người bên cạnh đi đến sau lưng cô: “Để anh.”“Dạ.” Đông Văn Li rút tay về, cúi đầu cho anh thuận tiện hơn.“Không cần cúi thấp như vậy đâu.”Cô lại ngẩng đầu.Cũng đúng, chiều cao của cô và anh chênh lệch vậy mà.Cô nghĩ dây chuyền này thật phiền phức, anh đến rất gần, rất tập trung nhìn chốt dây chuyền, bởi vì lông tơ sau cổ cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh, thậm chí còn cảm nhận được nhịp thở của anh.“Được…được chưa?” Cô lo lắng buông tay xuống, giống như sợi dây chuyền mắc kẹt ở nơi đó, cô run rẩy hỏi anh.“Được rồi.”Chốt vừa mở, cô thở ra một hơi.Anh đưa sợi dây chuyền vừa mở ra cho cô: “Hình như anh làm hỏng chốt rồi, xin lỗi.”Đông Văn Li lắc đầu: “Không sao, dù sao em cũng không đeo nữa.”“Đi thôi, sắp đến giờ rồi.”Đông Văn Li nhét dây chuyền vào túi, sau đó bước ra.*Phòng ăn không có đông người, thức ăn nơi này mang hương vị châu Âu, Đông Văn Li tự phục vụ, nhìn qua một lượt, lấy một phần thịt trông cũng được được, sau khi cô ăn hai miếng, tiên sinh mới nói đó là thịt tuần lộc.Cô lặng lẽ dời đ ĩa thịt tuần lộc sang một bên, nuốt sữa yến mạch xuống, len lén nhìn vào đ ĩa của anh.“Anh ăn gì thế?”“Bánh mì bọc cá.”“Em nếm thử một chút được không?”Bàn tay cầm dao nĩa của anh vẫn nhã nhặn: “Đông Văn Li, tối nay phòng ăn phục vụ buffet.”“Nhưng nhỡ đâu em không thích thì sao, em mà lấy, không phải sẽ lãng phí à?” Cô rất có lý.Ánh mắt của anh hướng về đ ĩa của cô, sau khi anh nói đó là thịt tuần lộc, cô cũng không đụng vào nữa, anh rút tay về, giống như nhường chỗ cho cô.Vậy là cô dùng nĩa, lấy một ít thức ăn trong đ ĩa của anh, cho vào miệng.Anh nhìn cô.Cô suy tư nhai hai cái, nhíu mày, sau đó uống thêm hai ngụm sữa yến mạch.“Tanh quá.” Cô lắc đầu.“Thật sao?” Anh cho vào miệng, sắc mặt bình thường.Đông Văn Li có dạ dày Trung Quốc, ở Việt Nam cũng được, khẩu vị và phong cách gần giống nhau, nhưng lúc thật sự đến châu Âu, ban đầu cô không hiểu thói quen “giữ lại hương vị nguyên bản” của người châu Âu.Cuối cùng cô ăn xà lách để lấp đầy cái bụng, sau đó đặt dao nĩa xuống.“Đằng kia có bánh Karelian, là đặc sản địa phương, đi lấy một chút ăn thử đi.”“Là cái gì?” Bây giờ Đông Văn Li rất cẩn thận.“Một loại bánh ngọt, làm từ bột và sữa.”Đông Văn Li nghĩ cái này cũng được, vậy là cô quay đầu, nhìn bàn buffet cạnh cửa sổ, hỏi: “Ở đâu?”“Anh dẫn em đi.” Anh dùng khăn lau tay, sau đó đứng dậy.Đông Văn Li đi theo anh, quầy tráng miệng có đủ loại bánh, cuối cùng họ dừng bên cạnh một loại bánh to bằng lòng bàn tay, hai đầu nhọn, ở giữa tròn trịa.Bên trong có bơ, vừa nướng ra, vẫn còn lấp lánh, trông cũng ngon.Đông Văn Li cầm đ ĩa lấy bánh.“Hi.” Đông Văn Li nghe tiếng ai đó chào hỏi, cô quay đầu nhìn, thấy một cô gái xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh, vóc dáng cao ráo.Nói chính xác hơn, cô ấy đang chào hỏi người bên cạnh cô.“Thật trùng hợp.” Cô ấy nhiệt tình mỉm cười, dang tay ra, nghiêng đầu về phía trước.Rõ ràng là chạm má kiểu Pháp.Đông Văn Li nhìn thấy người đàn ông đang khoanh tay trước mặt cô cũng tiến lên, hơi nghiêng người về phía trước, áp má vào gò má của cô ấy.Nhẹ nhàng chạm má với nhau chính là cách biểu đạt tình bạn.Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như thế này, hóa ra anh thật sự là người châu Âu cởi mở, khẩu vị của anh, cử chỉ của anh không hề thay đổi chỉ vì anh nói tiếng Trung với cô.Chuyện này làm cô cảm thấy mình rất bảo thủ.Người bảo thủ không dám thừa nhận, người bảo thủ không dám biểu đạt.Cũng một lần nữa làm cô đột ngột cảm thấy giữa hai người họ tồn tại khoảng cách.Thật ra, giữa hai người họ luôn tồn tại khoảng cách, nhưng cô luôn luôn quên mất, không thì tại sao mỗi khi anh rời đi, cô luôn cảm thấy trống trải, lúc nào cũng ngóng trông sự xuất hiện của anh?Họ đang nói gì đó.Đông Văn Li chủ động tắt đi thói quen phiên dịch tiếng Pháp của mình, lẳng lặng lấy chiếc bánh mà cô còn không nhớ tên, bây giờ trông chúng cũng không còn ngon nữa.Cô gắp một đống bánh vào đ ĩa, cuối cùng họ cũng nói xong.Từ đầu đến cuối, họ không hề nhắc đến Đông Văn Li bên cạnh.Giống như cô chưa từng bước vào thế giới của họ.Đông Văn Li đợi họ nói xong, sau đó tự quay về bàn ăn.Cô bẻ lấy nửa cái, nhét vào trong miệng.Anh cũng quay lại, ngồi đối diện Đông Văn Li, chậm rãi giải thích với cô:“Cô ấy là đối tượng kết hôn mà gia đình đã lựa chọn cho anh.”Đông Văn Li sửng sốt, lúc này đầu óc cô cứng đờ, cô ngơ ngác nhìn anh.“Cô ấy là con gái duy nhất của giám đốc Ngân hàng Quốc tế Pháp, ông ngoại anh nghĩ hai nhà kết tình thông gia sẽ rất tốt.”Hóa ra người mà Đông Văn Li nhìn thấy qua cửa sổ ngày đó chính là cô ấy.Cô nhớ đến chiếc nhẫn mà mình đã nhìn thấy từ phía xa xa. Bàn tay anh thon dài, khớp xương nổi rõ, chiếc nhẫn kia đơn giản, bình thường, nhưng nếu đeo vào tay anh, nó sẽ trở thành một thứ không tầm thường, chói mắt như ánh nắng ở Sài Gòn, trắng sáng rực rỡ.“Sau đó thì sao?” Đông Văn Li hỏi, bởi vì lúc gặp lại anh, trên tay anh không có chiếc nhẫn nào.“Anh không thích hợp để kết hôn, anh theo chủ nghĩa độc thân.”Vụn bánh mì khô khốc vướng vào kẽ răng cô, cô nhìn ly sữa yến mạch trống không, tận dụng một khe hở cuối cùng trong miệng để nói ra một câu không rõ chữ: “Tại sao?”Tại sao?Muốn hỏi tại sao, có lẽ là vì anh không có bất kỳ cảm xúc nào đối với cô ấy, anh nghĩ quá trình này sẽ không tiêu tốn bao nhiêu thời gian của anh, nhưng anh phát hiện giới hạn cuối cùng của mình là mua cặp nhẫn kia, anh không thể và không bằng lòng đi xa hơn nữa.Ôm, hôn, thậm chí là tiếp xúc thân thể… Vốn dĩ anh không có động lực để làm, chứ đừng nói đến chuyện sinh ra thế hệ thứ hai theo nguyện vọng của hai gia tộc để đạt được mục đích cuối cùng của mối quan hệ thông gia này.Tất cả mọi người đều được hưởng lợi, anh là người thắng lớn nhất.Tất cả mọi người trong gia tộc đều sống sót, trong đó có anh, cũng là lý do anh xuất hiện ở Pháp.Nhưng anh cũng giống như mọi người trong gia tộc này, không có tình cảm gì với một đứa bé.Nếu một ngày nào đó, đứa bé này chết yểu, không thể sống đến lúc trưởng thành để tiếp tục một cuộc đời giống hệt như anh, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.“Anh không cách nào yêu ai, còn cảm thấy bị trói buộc cả đời theo cách này sẽ rất ngột ngạt, vậy là anh chọn chủ nghĩa độc thân.” Anh nhẹ nhàng nói.Đông Văn Li không xé bánh nữa, cô cũng hiểu một chút, nhưng cũng không hiểu một chút.Cô hiểu anh không yêu cô gái trông giống hệt như búp bê Barbie, lại xuất thân từ một gia đình quyền quý.Cũng hiểu anh không bằng lòng chấp nhận sự sắp đặt của gia đình, giống như hoàng tử và công chúa đi đến cái kết có hậu.Nhưng cô không hiểu, anh không cách nào yêu ai.Yêu một người rất đơn giản mà.Đông Văn Li nghĩ điều đó đơn giản như Đông Cốc Châu sống trong điều kiện khó khăn vẫn yêu cô, mặc dù ông đã ra đi từ lâu vì tai nạn, nhưng cô vẫn thường xuyên thương nhớ ông.Hoàn cảnh lớn lên và sự giáo dục của gia đình dạy cô hiểu được tình yêu, dạy cho cô hiến dâng sự chân thành, không sợ nhận lại tổn thương sau khi trao đi sự chân thành.Nhưng trong cuộc đời của anh, yêu là một điều vô cùng khó khăn.Cho nên cô nhìn chăm chú vào bàn tay đẹp đẽ của anh, lại nghĩ, thật đáng tiếc làm sao, một đôi tay đẹp đẽ như vậy sẽ không bao giờ đeo một chiếc nhẫn tượng trưng cho cả đời chờ mong một người.*Ăn xong, Đông Văn Li đi dạo trên hành lang bên ngoài phòng ăn.Bên ngoài tuyết rơi nặng hạt, ngày mai cô sẽ rời Phần Lan, quay về Việt Nam, nơi đó vẫn có cây dừa, gió biển.Cô vượt ngàn dặm xa chỉ vì ngày này, trước khi rời đi, cô còn hơi lưu luyến, muốn nhìn lại thế giới băng tuyết mênh mông.“Muốn ở lại thì ở lại thêm mấy ngày đi, anh bảo Finger ở lại với em.” Giọng nói của anh phát ra sau lưng.Anh luôn dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô, chẳng hạn như lúc này, anh chu đáo đưa ra lời đề nghị.Đông Văn Li quay đầu, thấy anh đứng dưới đèn trần trong hành lang, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng anh, nhưng không xua tan được sự đơn độc trên người anh.Người ta mới quen anh sẽ cảm thấy anh lịch thiệp, chu đáo, nhưng sau khi thân thiết rồi sẽ phát hiện ra anh rất khó hiểu, bởi vì anh luôn tìm cách chuyển chủ đề về phía đối phương, đối phương không để ý đến sự tò mò của anh, chỉ tập trung vào việc những khao khát thầm kín của mình có được anh thỏa mãn hay chưa.“Không cần, tiên sinh.” Đông Văn Li lắc đầu.Cô biết ngày mai anh sẽ đi máy bay thương mại đến Pháp, để lại chuyên cơ riêng cho cô quay về Hà Nội.“Giáng sinh vui vẻ.” Không biết anh lấy chiếc hộp đen tinh xảo từ đâu ra, đưa cho cô.“Cho em sao?” Đông Văn Li hơi ngạc nhiên.“Không thể mang Thị trấn Giáng sinh đến cho em, chỉ có thể lấy vài viên kẹo.”“Đây là cái gì?”“Mở ra xem đi.”Đông Văn Li mở ra, thấy cây bút máy nằm trong chiếc hộp nhỏ, là phiên bản Rouge et Noir kinh điển của Montblanc, thân bút màu trắng ngà, nắp bút có một bông hoa năm cánh màu đỏ, cây bút nhỏ nhắn, thuận tiện để cầm tay.Đông Văn Li chưa từng nghĩ rằng nhiều năm sau đó, cô vào Nam ra Bắc, luôn mang theo cây bút mà anh đã tặng cô.“Cảm ơn anh.” Đông Văn Li không buông tay.Tiên sinh thấy cô thích như vậy, cũng nhẹ nhõm hơn một chút.Không hề phí tiền.“Trời lạnh lắm, vào trong đi.”“Tiên sinh ——”Anh đang định xoay người lại, cô gọi anh, anh quay đầu nhìn cô, cô bước đến gần, đứng trước mặt anh.Mấy lọn tóc của cô lộ ra dưới chiếc mũ lông, vài bông tuyết còn đi theo cô dưới mái hiên.“Khi nào anh quay lại Việt Nam?”Cô lo lắng hỏi.Từ trước đến nay, cô chưa từng hỏi anh khi nào quay lại, đây là lần đầu tiên.Chỉ là cuối năm nhiều việc, anh chưa quyết định ngày quay lại.Anh nhìn bông tuyết ngoài trời, đưa tay bắt lấy mấy bông tuyết nghịch ngợm trên đỉnh đầu cô, ném ra bên ngoài: “Đợi đến khi mùa đông qua đi.”Đông Văn Li đứng đó, ngơ ngác nghĩ, nhưng Việt Nam không có mùa đông.Đồng hồ của cô hỏng rồi, cô không biết khi nào mùa đông mới qua đi.Tự dưng hốc mắt của cô hơi nóng lên, trong lòng cô nghĩ, đối với cô mà nói, yêu một người là một điều rất đơn giản.Vào giây phút đó, cô nhón gót, hôn lên má anh, vội vàng lại chân thành —— rất giống người Pháp nhiệt tình chào hỏi.Bông tuyết chầm chậm rơi xuống.Trong thế giới màu trắng, mọi người lặng thinh.Mạch đập không còn động tĩnh.Thanh âm không còn vang lên bên tai.Cuối cùng, gót chân run lẩy bẩy mới chạm xuống mặt đất.Giọng nói run rẩy của cô vang lên:“Tiên sinh, đây là nụ hôn tạm biệt của em.”“Em học…có tốt không?”Cô bình thản hỏi anh, trong lòng chua xót.Cô dùng lễ nghi phương Tây để che giấu suy nghĩ của mình, nhưng thật ra cô biết, đó chính là một nụ hôn của cô.Nhưng mà ——Cô nghĩ, cứ để nó ở lại trong mùa đông cổ tích này đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Số ký tự: 0