Hoa Kiều

Chương 8

Hi Văn

2024-07-05 22:22:19

Hôm sau, quả nhiên Thư Thái phi sai một nội thị đến Thư gia tuyên khẩu dụ, Tô thị biết chuyện này ván đã đóng thuyền, chuyến này rời đi nửa tháng, nữ nhi rất ít khi rời xa bà ấy, Tô thị vô cùng lo lắng. Tranh thủ lúc Thư Quân về sân nghỉ trưa, bà ấy hung ác nhéo eo Tam lão gia.

“Đều tại chàng, không biết làm chỗ dựa cho mẫu nữ chúng ta, làm hại chúng ta chịu thiệt thòi.”

Tam lão gia vừa giận vừa thẹn, liên tục tát mình mấy cái: “Đúng đúng đúng, đều tại ta bất lực, không thể bảo vệ mẫu nữ các nàng…” Ông ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Sau buổi trưa, ta sẽ đến viện Hàn Lâm một chuyến, nhờ cậy ân sư của ta để ông ấy chăm sóc nữ nhi một chút.”

Tô thị cười lạnh, làm phu tử sao có thể gây khó dễ cho học sinh của mình? Chắc chắn chỉ có đám Công chúa điêu hoa với mấy quý nữ nâng cao giẫm thấp trong Kinh thành chê cười nữ nhi mà thôi, Tô thị vô cùng đau lòng: “Cứ thế mãi cũng không được, chúng ta vẫn phải mau chóng tìm phu tế cho Quân Nhi để thoát khỏi vũng bùn Thư gia này.”

Nói tìm người ở rể chẳng qua là dỗ dành Thư Quân, Thư gia như thế này còn không bằng tìm một gia đình thỏa đáng để gả chồng, đỡ hơn là ở lại đây bị người khác khinh thường giày vò.

Tam lão gia gật đầu, sắc mặt dịu đi: “Mấy ngày nay ta cũng đang suy xét, chọn một quyển danh sách giám sinh*, hôm khác cho Quân Nhi xem. Ngoài ra, chuyện quá kế cũng phải bắt đầu chuẩn bị.”

*Giám sinh (监生): cách gọi học sinh ở Quốc Tử Giám.

Suy cho cùng, đám người kia ỷ vào tam phòng không có người thừa kế.

Nhớ đến chuyện không có nhi tử, vành mắt Tô thị đỏ hoe, nắm góc áo ông ấy cụp mi: “Đều tại thân thể của ta không cố gắng, làm liên lụy chàng…”

“Sao nàng lại nói vậy…” Tam lão gia vội ôm thê tử vào lòng: “Chẳng phải nàng sinh nhi dục nữ cho ta nên mới bị hao tổn thân thể hay sao? Đừng tự trách mình.”

Tô thị tựa vào lòng ông ấy thở dài: “Quá kế cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, chọn một đứa trẻ trong gia tộc ở Lâm Xuyên không khó, khó là khó ở chỗ khó mà được lão thái thái thừa nhận.” Lão thái thái khăng khăng cho rằng bà ấy không thể sinh con nên cố ý muốn nạp thiếp cho Tam lão gia, cho dù Tam lão gia đã từ chối nhưng e rằng các tộc lão vẫn sẽ đứng về phía lão thái thái.

Chuyện này không phải nói hai ba câu là quyết định được. Tam lão gia buồn rầu trong lòng, chẳng qua thấy sắc mặt thê tử buồn bã, ông ấy kiên định nói: “Chuyện này cứ giao cho ta, nàng cứ yên tâm tĩnh dưỡng thân thể. Về phần Quân Nhi, mặc dù nó hơi khờ khạo nhưng cũng không ngốc, nó sẽ biết tự bảo vệ bản thân.”

Lời an ủi vô lực của trượng phu không có tác dụng gì đối với Tô thị. Bà ấy lo lắng, buổi chiều đích thân chuẩn bị hành lý cho Thư Quân, dặn dò rất nhiều, cuối cùng nhét một chồng ngân phiếu mức nhỏ và mấy thỏi nguyên bảo cho nàng.

“Bây giờ nhà mình không thiếu bạc, con đừng keo kiệt, âm thầm nhét chút tiền cho đám trung quan kia, những người kia mặc dù mặt ngoài nghe theo mệnh lệnh của Thái phi và Công chúa nhưng sẽ âm thầm chăm sóc con đôi chút.”

Mặc dù không yên lòng nhưng trước mặt mẫu thân, Thư Quân vẫn vui vẻ nói: “Nương, chuyện này có lợi cũng có hại, dù sao thì con cũng là thư đồng của công chúa, sau này sẽ dễ nghị thân cho con hơn.”

Những lời này đã an ủi Tô thị phần nào.

Sáng ngày mười bảy tháng hai, trời vừa tảng sáng, Thư Quân rời giường theo phụ thân ra ngoài. Tô thị khoác áo khoác dài đứng bên cửa sổ nhìn nữ nhi đi xa, khóe mắt chảy một dòng lệ.

“Ta rất muốn che nắng che mưa cho con bé nhưng dù sao ta cũng không thể ở bên nó suốt đời. Ta tự khuyên nhủ bản thân phải nhẫn tâm để nó ra ngoài học hỏi kinh nghiệm nhiều hơn một chút, để chứng kiến sự hiểm ác của lòng người, vậy thì tương lai nó mới không dễ dàng bị người ta lừa gạt.”

Đáng thương tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ.

Thiện ma ma khuyên nhủ bà ấy: “Cô nương có phúc sẽ được ông trời thương, có lẽ sẽ gặp được quý nhân che chở cũng không chừng. Hơn nữa, nếu cô nương xảy ra chuyện thì Thư Thái phi cũng khó thoát khỏi liên quan, Thư Thái phi không phải kẻ ngốc, sẽ không tự rước lấy phiền phức cho mình, người cứ yên tâm.”

Tam lão gia đích thân đưa Thư Quân đến cổng Đông Hoa, có nội thị ở đây dẫn Thư Quân đến tẩm cung của Thư Thái phi. Thư Quân đến sớm, vẫn chưa thấy người bên ngoài, suốt chặng đường vừa ngáp vừa đi đến cung Hàm An của Thư Thái phi.

Thư Thái phi tỏ vẻ rất hiền hòa, ban thưởng một bộ giấy nghiên bút mực cho Thư Quân, lại ra lệnh cung nhân dẫn hai người đến điện Anh Hoa. Ngày đầu tiên, không ai dám đến trễ, khi đến cung điện thì đã có người tụ tập tốp năm tốp ba.

Chính điện của điện Anh Hoa rất rộng, bên trong dùng lụa rủ làm rèm, bên trái là bàn nam, bên phải là bàn nữ. Thư Quân ôm sách và bút mực hỏi Công chúa Thục Nguyệt: “Điện hạ, chúng ta ngồi chỗ nào?”

Công chúa Thục Nguyệt đưa mắt nhìn chung quanh, hai hàng ghế đầu đã bị chiếm, dãy ghế cuối cùng cũng có người đặt bút mực: “Vậy thì ngồi dãy ghế thứ hai từ dưới đếm lên đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thư Quân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đặt sách vở lên chiếc bàn ngoài cùng, lòng thầm nghĩ, Công chúa Thục Nguyệt này cũng không phải là người hiếu học. Nàng không muốn ngồi bàn đầu, Thế tử Hoài Dương Vương từng nói với nàng, có lần hắn ta bị Thái Thượng Hoàng bắt ngồi dãy bàn đầu, bị nước miếng phun cả ngày.

Sau khi dọn bút mực xong, nàng tò mò quan sát người ngồi đằng trước, trong đó có hai nữ tử cực kỳ đáng chú ý.

“Điện hạ, người ngồi bàn đầu là vị điện hạ nào vậy?”

Một nữ tử váy tím ngồi bên góc trái, nàng ta búi Lăng Vân kế cao cao, trâm cài điểm thúy, ăn diện cực kỳ bắt mắt, dáng ngồi thẳng như cây tùng, không hề nhúc nhích, vừa thấy đã biết là học sinh ngoan, Thư Quân nhìn thấy mà sợ.

Một nữ tử khác nhìn nửa khuôn mặt mắt ngọc mày ngài, đuôi mắt trang điểm đính ngọc trai, từng nụ cười ánh mắt đều tỏa ra vẻ quyến rũ, trên người mặc áo rộng sặc sỡ dệt gấm thịnh hành hiện nay, đang hành lễ với người bên cạnh.

Công chúa Thục Nguyệt lười biếng ngồi xuống, nhìn theo tầm mắt của nàng: “Các nàng ấy à, không phải là công chúa…” Giọng điệu nghe có phần trào phúng nhưng nàng ta lại không dám lớn tiếng, ghé lại gần Thư Quân âm thầm mỉa mai: “Cô nương váy tím kia là Lý Anh, thiên kim nhà Lý tướng, còn người bên phải là Tạ Vân, Quận chúa Di Ninh, nữ nhi của Đại Trưởng Công chúa… Rõ ràng là thần nữ, trông phong thái còn khí phái hơn cả Công chúa…” Câu cuối cùng, nàng ta cắn răng nói bằng hơi thở.

Thư Quân hoảng hốt nhớ tới Vương Ấu Quân từng nhắc đến hai người này với mình. Bị Công chúa Thục Nguyệt kiêng kỵ như vậy, có thể thấy được hai người này đều không phải là người dễ trêu chọc, Thư Quân tất nhiên là phải tránh thật xa.

Chỉ chốc lát sau, Cửu Công chúa và Thập Công chúa, giá lâm, hai người này là hai vị Công chúa lớn tuổi nhất trong số các Công chúa chưa gả chồng của Thái Thượng Hoàng, mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ. Trong lúc trò chuyện, Thư Quân cũng phát hiện quả nhiên Công chúa Thục Nguyệt rất không được sủng ái ở Hoàng gia, ví dụ như sáng sớm, chẳng có mấy ai chủ động đến gần thỉnh an nàng ta.

Hiển nhiên Công chúa Thục Nguyệt đã quen với tình trạng này, rầu rĩ không vui ghé lên bàn. Thư Quân càng cẩn thận khép mình, toàn bộ học đường, có lẽ chỉ có mình các nàng không có việc gì để làm.

Chốc lát sau, bàn nam bên trái đã có bóng người qua lại, Thư Quân thấp thoáng nghe thấy giọng nói của Bùi Giang Thành - Thế tử Hoài Dương Vương, thế mà lại có người chúc mừng hắn đính hôn. Thư Quân âm thầm lườm nguýt một phát, cuối cùng cũng chờ đến khi phu tử xuất hiện, tiếng ồn ào trong học đường chợt im bặt, tai của Thư Quân được thanh tịnh, không khỏi thở dài một hơi.

Chỉ mới một buổi sáng, nàng đã được chứng kiến sự lợi hại của Lý Anh và Tạ Vân. Mỗi khi phu tử đặt câu hỏi, hai nữ nhân này sẽ giơ thương múa kiếm, đối chọi gay gắt, hơn nữa hai người kiến thức uyên bác, nói chuyện đạo lý rõ ràng. Các nàng là nhân tuyển cho vị trí Hoàng hậu tương lai, cho dù là đường đường Công chúa cũng không dám đối chọi với các nàng.

Buổi sáng, Thư Quân còn có thể miễn cưỡng nghe được đôi chút, đến buổi chiều mí mắt của nàng đã bắt đầu đánh nhau, phải nhéo mạnh đùi mấy phát mới giữ được tỉnh táo. Khi nàng mở to đôi mắt mờ mịt nhìn chung quanh, đã có hơn một nửa người trong học đường nằm sấp xuống.

Lại xem Công chúa Thục Nguyệt bên cạnh, khóe miệng đã chảy nước dãi. Cảm giác tội lỗi trong lòng Thư Quân nhất thời biến mất không còn bóng dáng nhưng nàng không dám ngang nhiên, bèn hai tay chống cằm, cắm mặt xuống bàn, giả vờ như chú tâm đọc sách, sau đó yên tâm thoải mái ngủ thiếp đi.

Không biết lão phu tử trên bục giảng giảng bài quá nhập tâm hay là tính tình hiền lành, khi Thư Quân ngủ no giấc tỉnh dậy thì ông ấy vẫn cầm cuốn sách trên tay, đọc theo tiết tấu, giọng to rõ đều đặn, hoàn toàn làm lơ cảnh tượng bên dưới.

Ngày đầu tiên cứ thế qua loa cho xong.

Tan học, Thư Quân chủ động sửa sang lại sách vở cho Công chúa Thục Nguyệt rồi giao cho tỳ nữ cầm, ngoan ngoãn đi theo Công chúa Thục Nguyệt ra ngoài. Nàng cố ý cúi gằm mặt xuống vì không muốn bị Bùi Giang Thành nhìn thấy, đỡ phải nảy sinh sóng gió, tiếc rằng càng sợ cái gì thì càng dễ gặp cái đó, vừa bước xuống bậc thang, một giọng nói vừa thấp thỏm vừa phấn khởi vang lên sau lưng nàng:

“Quân muội muội…”

Giọng nói này nói quen thuộc thì không đến nỗi quen thuộc, nói xa lạ cũng không hẳn là xa lạ.

Thư Quân ngoảnh đầu lại, lúc này hầu hết học sinh chưa rời khỏi học đường đều đang đứng hàn huyên ngoài hành lang, nghe thấy tiếng kêu này, Bùi Giang Thành cầm đầu đám người đã đưa mắt nhìn sang bên này.

Thư Quân thầm mắng một câu nhưng mặt ngoài vẫn mỉm cười thân thiện, quỳ gối hành lễ với người nọ: “Xin thỉnh an Thế tử.”

Người trước mặt gò má đỏ bừng, trông dáng vẻ chất phác ngại ngùng này chính là Bùi Ngạn Sinh, Thế tử Lâm Xuyên Vương, đã từng có duyên gặp mặt hai lần. Nàng và Bùi Ngạn Sinh không thân nhau, chẳng biết vì sao y lại đột nhiên chào hỏi nàng.

Đôi mắt Thế tử Lâm Xuyên Vương sáng lấp lánh, giọng nói cất cao hơn một chút: “Giữa trưa dùng bữa, ta đã cảm thấy bóng dáng quen thuộc, không ngờ lại thật sự là Quân muội muội.”

Y cứ luôn miệng gọi “Quân muội muội” khiến Thư Quân nổi da gà, nàng lên tiếng né tránh: “Thế tử, canh giờ không còn sớm nữa, ta phải theo Công chúa trở về…”

Nàng nhìn thoáng qua Công chúa Thục Nguyệt, hiển nhiên Công chúa Thục Nguyệt cũng rất tò mò về quan hệ giữa hai người, ánh mắt hứng thú nhìn qua nhìn lại giữa hai người, cố ý dừng chân rồi hỏi: “Chà, sao hai người các ngươi lại quen nhau?”

Thấy Công chúa Thục Nguyệt cố ý gặng hỏi đến cùng, Thư Quân không khỏi nhức đầu. Đúng lúc này, không biết Bùi Giang Thành nghĩ thế nào mà lại lạnh mặt đến gần, gõ lên gáy Bùi Ngạn Sinh: “Trước mắt công chúng mà chặn đường cô nương người ta là sao? Đừng lề mề nữa, tổ phụ còn đang chờ chúng ta về trò chuyện kia kìa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bùi Ngạn Sinh rất bất mãn vì hành vi của Bùi Giang Thành nhưng thấy Thư Quân đứng cách xa mình, không có dấu hiệu muốn quan tâm đến mình, y đành phải nói xin lỗi nàng trước: “Xin lỗi, là ta đường đột…”

Thư Quân kiên trì kéo Công chúa Thục Nguyệt rời đi.

Chờ nàng rời đi, Bùi Ngạn Sinh tức giận trừng Bùi Giang Thành: “Ngươi gõ ta làm chi? Ngươi bội tình bạc nghĩa người ta, sao lại ngăn cản ta trò chuyện với nàng ấy?”

Bùi Giang Thành thở hắt ra một hơi, lạnh lùng nhấc mí mắt: “Sao? Ngươi coi trọng nàng ta hả?”

Gò má trắng trẻo của Bùi Ngạn Sinh thoáng chốc đỏ bừng, hơi luống cuống tay chân: “Ta… Ta… Liên quan gì đến ngươi?”

Thấy dáng vẻ bối rối của y, Bùi Giang Thành tức giận đến nỗi không biết nên nói thế nào, giơ tay lên giữ chặt cánh tay của y: “Giỏi lắm, lần trước ngươi từng gặp nàng ta ở nhà ta một lần mà đã nhớ thương nàng ta… Thì ra ngươi muốn cướp người của ta.”

Bùi Ngạn Sinh vừa xấu hổ vừa tức giận, hất tay hắn ta: “Ngươi đừng càn quấy. Người bên ngoài đều cho rằng ngươi say rượu thất đức nhưng lúc trước ngươi từng nói gì với ta, ngươi còn nhớ không? Ngươi chỉ thấy nàng ấy xinh đẹp nên muốn bắt nạt nàng ấy…”

Thấy y sắp vạch trần bộ mặt thật của mình, Bùi Giang Thành càng bóp chặt bờ vai của y. Bùi Ngạn Sinh cũng biết hắn ta thẹn quá thành giận, sợ mình thật sự chọc giận hắn ta thì sẽ khó mà giải quyết, đành phải đổi đề tài: “Thôi vậy, nay ngươi đã có tân hoan, ta cũng chẳng buồn đánh giá ngươi nữa. Ta nói thật cho ngươi biết, ta thật lòng thích Quân muội muội, ngươi không cưới nàng ấy thì ta sẽ đến nhà nàng ấy cầu thân.”

Nghe đến đây, Bùi Giang Thành buông y ra, bỗng cười lạnh một tiếng: “Mẫu thân của ngươi mắt cao hơn đỉnh, sẽ coi trọng nàng ta sao?”

Bùi Ngạn Sinh như bị đâm trúng chỗ đau, cảm thấy mất mặt, tức giận đẩy hắn ta ra rồi quả quyết rời đi.



Trở về cung Hàm An, Công chúa Thục Nguyệt bắt đầu truy hỏi Thư Quân đến cùng, Thư Quân đành phải nói với nàng ta rằng nàng và Bùi Ngạn Sinh không thân nhau, chỉ từng có duyên gặp một lần trong phủ Hoài Dương Vương. Nhìn khuôn mặt của Thư Quân, Công chúa Thục Nguyệt bỗng hiểu ra.

Thư Quân xinh đẹp nhường này, nam nhân nhất kiến chung tình với nàng cũng chẳng lấy làm lạ. Thư Quân vừa từ hôn thì đã có người vội vàng xông lên hiến ân cần, đúng là tốt số.

Ngẫm lại mình năm nay đã mười bảy, hôn sự vẫn chưa được quyết định, Công chúa Thục Nguyệt cảm thấy khó chịu. Nàng ta khó chịu thì lại muốn giày vò Thư Quân, chẳng qua nàng ta coi như thông minh, nói chuyện rất cẩn thận: “Ngươi vừa vào cung, chuyện gì cũng phải cần cù, bây giờ sắp trễ bữa trưa, chi bằng ngươi đi theo Bách Hợp đến Ngự Thiện phòng nhận hộp đồ ăn, vừa lúc để Bách Hợp nói cho ngươi biết quy tắc trong hoàng cung, quen thuộc với địa hình hoàng cung, sau này đừng đi nhầm đường.”

Thư Quân không thể chối từ, bèn thay một chiếc áo bối tử màu hồng nhạt, đi theo cung nữ tên là Bách Hợp đến Ngự Thiện phòng.

Đi tới đi lui, Thư Quân nhận thấy có gì đó sai sai, con đường này càng đi càng vắng vẻ, tuy rằng nàng chưa từng đến Ngự Thiện phòng nhưng cũng biết Ngự Thiện phòng là nơi đông người qua lại, không có khả năng heo hút vắng dấu chân, còn đang thắc mắc thì bỗng thấy bước chân của cung tỳ kia nhanh hơn, khi nàng rẽ qua cửa nguyệt loang lổ thì chỉ trong chớp mắt, cung tỳ kia đã biến mất không thấy bóng dáng.

Nhìn vườn hoang trống rỗng, Thư Quân cười khổ một tiếng.

Mặc dù tức giận nhưng Thư Quân cũng không sốt ruột, dù sao nàng cũng là chất nữ của Thư Thái phi, đoán chắc Thư Thái phi sẽ không dám khiến nàng thật sự xảy ra chuyện gì, chẳng qua là muốn hù dọa nàng mà thôi. Thư Quân chậm rãi quay về, vừa đi vừa nghĩ cách làm thế nào để ngăn cản trò đùa dai kiểu này của Công chúa Thục Nguyệt.

Sắc trời chực tối, đám mây đỏ rực như ánh lửa vắt ngang cuối cung tường, lúc này Thư Quân mới phát hiện mình đến gần cổng Huyền Vũ.

Cung tường nguy nga trải dài trước mắt, gió chiều thổi vào từ cửa cung rộng mở, có thể thấp thoáng nhìn thấy không ít thị vệ tụ tập trên đường. Bên ngoài cổng Huyền Vũ là vườn Thượng Lâm, nơi này gió lớn, sắc bén như lưỡi dao thổi vào gò má Thư Quân đau đớn. Nàng che miệng nấp sau thân cây khẽ ho mấy tiếng, thầm nghĩ thôi vậy, đừng tự dày vò bản thân nữa, tranh thủ thời cơ tìm một người để hỏi đường cho rồi.

Khi nàng quay đầu thì bỗng thấy một hàng ba người đi ngang qua đường lát đá gần đó, bèn vội vàng đuổi theo. Người dẫn đầu bước đi quá nhanh, Thư Quân đuổi theo mệt bở hơi tai, chỉ cảm thấy bóng dáng của hắn cao lớn như ngọn núi, nàng không khỏi sốt ruột kêu lên: “Vị đại ca này, phiền ngài chỉ đường…”

Nghe thấy giọng nói trong trẻo ấy vang lên, ba người không hẹn mà cùng ngoảnh đầu lại.

Tia nắng cuối cùng chiếu vào gương mặt tuấn mỹ của hắn, khiến gương mặt có thể dễ dàng hớp hồn người ấy trở nên mờ ảo đến khó tin.

Thấy rõ người kia, Thư Quân khựng lại, chợt lùi về sau hai bước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Kiều

Số ký tự: 0