Hoa Kiều

Chương 9

Hi Văn

2024-07-05 22:22:19

Khuôn mặt này thật sự quá có sức trùng kích, Thư Quân lập tức nhận ra hắn.

Đây chẳng phải là nam nhân ở lầu Trích Tinh đêm hôm đó sao?

Rõ ràng hắn đang đứng trước mặt nàng, càng chứng minh chuyện xảy ra đêm đó là sự thật.

Thư Quân nhìn chằm chằm vào Bùi Việt mấy giây, ngón tay xoắn xuýt một chỗ, thậm chí có dấu hiệu muốn bỏ trốn, lúc này, giọng nói êm dịu trầm thấp của nam nhân vang lên: “Nàng muốn đi đâu?”

Thư Quân sửng sốt trong chốc lát vì câu hỏi này của hắn, nói đúng hơn là ngơ ngác vì vẻ mặt không dao động của hắn. Hắn không nhận ra nàng, hay là đã quên chuyện đó? Điều này khiến Thư Quân vất vả lắm mới tin đó là sự thật lại bắt đầu nghi ngờ.

Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, kiên nhẫn chờ nàng trả lời. Thư Quân bối rối trong lòng, mặt ngoài vẫn giữ bình tĩnh: “Ta muốn đến điện Anh Hoa, ta vừa vào cung nên không tìm được đường, làm phiền tráng sĩ chỉ đường giúp ta…”

Lúc thì “vị đại ca này”, lúc thì “tráng sĩ”…

Lận Tuần - Đô chỉ huy sứ Cẩm Y vệ không thể nhịn được nữa, đang định quát lớn nữ tử trước mặt thì lại bị Chưởng ấn Lưu Khuê ngăn cản bằng ánh mắt. Tuy rằng đêm đó, Lưu Khuê không thấy dung mạo của Thư Quân nhưng lại phân biệt được giọng nói của nàng, quả thực là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, được đến lại chẳng tốn công sức. Lại nhìn cô nương trước mặt băng cơ ngọc cốt, tuyết phách tiên tư, đôi mắt kia vừa mông lung vừa kiều diễm, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta kinh ngạc, nhan sắc nhường này… Quả nhiên càng khiến Lưu Khuê vui mừng gấp bội.

Chẳng qua vị Chưởng ấn Ti Lễ Giám này lại cố gắng kìm nén cảm xúc sôi trào, chưa lộ ra một chút manh mối.

Bầu không khí yên tĩnh trong chớp mắt, vẻ mặt Bùi Việt cũng không hề thay đổi, quay đầu nhìn thoáng qua điện Anh Hoa, im lặng trong chốc lát rồi nói: “Nàng đi theo ta.”

Hắn dẫn đầu tiến về phía trước, Thư Quân lưỡng lự trong chốc lát rồi đuổi theo. Nàng vừa cố gắng đuổi kịp bước chân của hắn, vừa dùng khóe mắt quan sát hắn. Hắn mặc một chiếc quần dài màu nâu, ống quần được nhét vào đôi giày đen da hươu, trên người mặc áo quan võ xanh lam, không có bất cứ đồ trang sức nào, chỉ cầm một cây roi ngựa, trên ống quần còn dính chút nước bùn, không thể thấy rõ thân phận là gì.

Lại nhìn hai người đi theo hắn, một người cao lớn thô kệch, sắc mặt hung ác, mặc trang phục giống hệt Bùi Việt, thậm chí còn sạch sẽ hơn một chút; một người khác mặt trắng không râu, mập mạp bụng phệ, khi thấy nàng đang nhìn mình, thậm chí ông ấy còn nở nụ cười ôn hòa với nàng.

Trên đường đi, Bùi Việt chẳng những không nói một lời, thậm chí chẳng buồn nhìn nàng lấy một lần, cứ như thể nàng chỉ là một người xa lạ. Bùi Việt không nói chuyện, Thư Quân lại càng không dám lên tiếng, nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh hắn.

Lưu Khuê sốt ruột, chẳng lẽ Thánh thượng định đưa nàng đến điện Anh Hoa là xong? Thế thì không được!

Hoàng đế không vội thái giám cuống lên. Lưu Khuê đi vòng sang bên cạnh Thư Quân, vừa cười phớ lớ vừa hỏi thăm nàng: “Đã tối rồi, sao cô nương lại ở đây một mình?”

Thư Quân ngượng ngùng giải thích: “Ta đi lạc với đồng bạn…”

Lưu Khuê đang đợi những lời này, không lộ dấu vết hỏi: “Nói vậy, cô nương là thư đồng của Công chúa mới vào cung? Không biết là người của cung nào?”

Câu hỏi này trả lời không được, không trả lời cũng không được. Trong lòng Thư Quân đề phòng, ngại ngùng trả lời: “Ta không phải là thư đồng Công chúa đứng đắn gì, chẳng qua là trong nhà nhờ cậy quan hệ đưa vào đây hưởng sái…”

Lỡ hôm khác nam tử này nhớ đến chuyện đó tìm nàng, tìm đến cung Hàm An thì phiền phức. Nàng không muốn rước thêm phiền phức cho người khác, cũng không muốn bị Thư Thái phi bắt được thóp, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Lưu Khuê đã hiểu, bình thường mà nói, từng làm thư đồng trong cung thì nói ra ngoài sẽ được hãnh diện, cũng có lợi cho việc nghị thân, vậy nên rất nhiều nhà quan lại vắt hết óc muốn đưa nữ nhi vào cung.

“Người là cô nương nhà ai?”

Thư Quân im lặng nuốt nước miếng, sắc mặt không thay đổi, trả lời: “Ta họ Tô.”

“À, thì ra là Tô cô nương…” Lưu Khuê gãi mặt, bắt đầu suy nghĩ xem quan lại nhà ai trong kinh họ Tô.

Đôi mắt đen lúng liếng của Thư Quân nhìn thoáng qua Bùi Việt, nhỏ giọng hỏi Lưu Khuê: “Vị gia này làm việc trong cung à?”

Cách ăn mặc này trông không giống chủ tử, cũng không giống thị vệ, Thư Quân nhất thời không biết rõ tình hình thế nào.

Lão thái giám biết lúc nào nên lắm miệng, lúc nào nên câm miệng, nhất thời biến thành hồ lô bịt miệng, nấp ra đằng sau.

Nghe thấy những lời này, Bùi Việt dừng chân nhìn nàng. Sắc trời hơi tối, ánh đèn trên cung đạo chưa được thắp sáng, lúc này khuôn mặt trắng nõn của Thư Quân trông cực kỳ sạch sẽ, gần như có thể thấy rõ màu hồng dần dần lan đến bên tai.

“Nàng xem ta giống người làm công việc gì?”

Cuối cùng hắn cũng chịu nói chuyện. Thư Quân mỉm cười đôi mắt cong cong, giọng nói cũng trở nên thoải mái hơn nhiều: “Ta không đoán được…”

Nàng nhìn thoáng qua roi ngựa trong tay hắn, Bùi Việt cụp mi nhìn theo tầm mắt của nàng, giải thích một câu: “Ta vừa tuần mã từ vườn Thượng Lâm trở về…” Vườn Thượng Lâm mới nhận một bầy thần câu* Đại Uyển, trong đó có một con tính cách cực kỳ ngang ngược, Tuần mã sư bình thường không làm gì được nó, hắn bèn đích thân ra trận.

*Thần câu (神驹): Cách gọi ngựa tốt.

Hắn còn chưa dứt lời thì đã thấy đôi mắt Thư Quân sáng ngời: “Ngài là Tuần mã sư à?”

Vẻ mặt của nàng rất kinh ngạc, thậm chí loáng thoáng hơi hâm mộ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bùi Việt khựng lại, tỉ mỉ thưởng thức ba chữ “Tuần mã sư”, vẻ mặt dần dần giãn ra trong ánh mắt ngây thơ hồn nhiên của nàng: “Cứ cho là thế đi…”

Thiên tử chẳng phải là người thống trị giang sơn này hay sao.

Thư Quân cười tủm tỉm: “Ngài long tướng hổ bộ, diện mạo khôi ngô, trông không giống Tuần mã sư tầm thường…”

Coi như có chút ánh mắt, Bùi Việt gật đầu: “Ta ngự mã thay Thiên tử.”

“Chẳng trách…” Vậy thì có thể giải thích vì sao trong tiệc ngắm hoa, hắn lại xuất hiện trong hồ Yến Tước, có lẽ là người quan trọng trước mặt Hoàng đế.

Bùi Việt tiếp tục tiến về phía trước, Thư Quân đành phải đuổi theo. Bắt đầu câu chuyện, bầu không khí trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đằng sau, Lưu Khuê chớp mắt với Lận Tuần, cuối cùng Lận Tuần cũng hiểu được nguyên do.

Điện Anh Hoa nằm ở góc tây bắc hoàng cung, từ cổng Huyền Vũ băng qua một khu rừng hoang vu, lại men theo cung đạo hướng nam rẽ qua một đoạn là đến nơi. Đến cửa bên điện Anh Hoa, Bùi Việt chỉ vào bên trong: “Đến rồi.”

Sau đó, hắn không ngoảnh đầu lại, tiếp tục men theo cung đạo hướng nam tiến về phía điện Dưỡng Tâm, Thư Quân thậm chí không có cơ hội nói cảm ơn.

Cung đạo xa xôi đằng trước hiện lên màu nâu đậm, đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối. Nhìn bóng lưng của hắn, Thư Quân im lặng vái chào, cứ cảm thấy hình như mình quên mất chuyện gì đó.

Đến điện Anh Hoa, Thư Quân đã biết nên quay về như thế nào. Nàng mượn một cây đèn của ma ma câm điếc gác cổng, không nhanh không chậm tiến về cung Hàm An. Đi đến nửa đường, cuối cùng nàng cũng nhớ ra mình quên mất chuyện gì, không khỏi buồn bực chà chân.

Quên mất khăn thêu của mình còn nằm trong tay hắn.

Giờ phải làm sao đây? Tìm hắn xin lại thì chẳng khác nào chưa đánh đã khai, nhưng nếu bỏ qua thì dù sao cũng là tai họa ngầm.

Cảnh tượng đêm hôm ấy âm thầm hiện lên trong đầu, Thư Quân ôm gò má đỏ bừng khó xử.

Thôi vậy, nhìn nét mặt của người kia bình tĩnh không dao động, có lẽ đã quên chuyện ấy, hoặc là từ đầu đến cuối chưa bao giờ để bụng chuyện này. Nếu thật sự là vậy thì hẳn là một nam tử như trăng sáng gió mát, chi bằng nói xin lỗi hắn rồi lấy lại khăn tay, kết thúc chuyện này.

Sau khi hạ quyết tâm, Thư Quân yên lòng hơn phần nào.

Thư Quân cố ý dây dưa trên đường một lát rồi mới trở về. Khi về đến cung Hàm An, bên trong phát ra tiếng ồn ào, ban đầu Công chúa Thục Nguyệt chỉ muốn hù dọa Thư Quân, sau này không tìm thấy người, tất nhiên sẽ kinh động đến Thư Thái phi.

Thư Thái phi đứng dậy từ ghế nằm, kéo Công chúa Thục Nguyệt lại gần mình: “Sao con ngu ngốc thế hả? Con muốn bắt nạt nàng ta thì đóng cửa lại mà bắt nạt, vứt bỏ nàng ta ở bên ngoài, con chê cuộc sống của bổn cung bây giờ dễ chịu quá hả?”

Lúc không tức giận, Thư Thái phi là kiểu mỹ nhân trầm lặng, một khi đã chọc giận bà ta, bà ta sẽ như sư tử xù lông. Bà ta ra lệnh cho cung nhân âm thầm đi tìm, một trong số đó vừa rời khỏi cung Hàm An không lâu thì bắt gặp Thư Quân đang đi về một mình, nàng ta mừng đến nỗi bật khóc, vội vàng đưa nàng đến trước mặt Thư Thái phi.

Lúc đó, Công chúa Thục Nguyệt đang bị Thư Thái phi trừng phạt một phen, búi tóc rối bời, quỳ một bên, chóp mũi cứ thút tha thút thít, trông thật tội nghiệp. Thư Quân không biểu cảm liếc nàng ta một cái rồi quỳ trước Thư Thái phi:

“Xin thỉnh an cô…” Nàng cụp mắt, không nói tiếp.

Tính cách nóng nảy vừa rồi của Thư Thái phi hoàn toàn biến mất, bà ta ôn hòa nói: “Thục Nguyệt còn trẻ, làm việc không chu đáo, ngươi đừng để bụng. Phải rồi, ngươi quay về bằng cách nào?”

Thư Quân suy xét, mẹ con Thư Thái phi ở trong cung không được sủng ái, chỉ dám ức hiếp một nữ tử nhu nhược là nàng, chi bằng nàng cáo mượn oai hùm hù dọa các nàng một phen: “Chất nữ bị lạc đường, sau này gặp một quý nhân, quý nhân chỉ đường cho ta.”

Nghe vậy, Thư Thái phi cả kinh: “Là người phương nào?”

Thư Quân lắc đầu: “Ta không biết…”

Thư Thái phi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Thư Quân, trong lòng càng thấp thỏm. Cảnh ngộ của bà ta trong cung không được tốt cho lắm, lỡ bị người khác biết bà ta hà khắc chất nữ nhà mẹ đẻ, truyền vào tai Thái Thượng Hoàng thì đủ để nàng ta chịu đủ.

“Người kia trông như thế nào? Ăn mặc ra sao?”

Thư Quân chớp mắt, cố ý trả lời ba phải: “Người kia khí chất không tầm thường, ta không dám nhìn thẳng vào ngài ấy, chỉ thấy ngài ấy đi về phía nam…”

Phía nam… Không phải điện Dưỡng Tâm thì cũng là cung Từ Ninh, sắc mặt Thư Thái phi càng trắng bệch.

Bà ta không yên lòng, xua tay kêu cung nhân dẫn Thư Quân đi dùng bữa nghỉ tạm, sau đó nhìn chằm chằm vào Công chúa Thục Nguyệt bằng ánh mắt hung ác. Thấy đôi mắt mẫu thân hơi đỏ lên, Công chúa Thục Nguyệt không khỏi sợ hãi, bắt đầu tìm kế thoát thân: “Mẫu phi, nhi thần không dám…”

Nói đến nửa chừng, bỗng thấy cung tỳ kia, nàng ta vội vàng đổ hết tội lên đầu cung tỳ: “Nhi thần chỉ kêu nàng ta dẫn Quân Nhi đến Ngự Thiện phòng, ai ngờ nàng ta lại hiểu nhầm ý của nữ nhi, nàng ta đáng chết…”

Nghe vậy, cung tỳ khó tin ngước mắt lên, quỳ mọp xuống run rẩy: “Nương nương tha mạng, nô tỳ không cố ý…”

Cung tỳ này bị kéo xuống trượng trách mười gậy.

Thư Quân đứng trong phòng nghe được trận kiện cáo này, không khỏi mỉm cười. Bỗng thấy một cung nữ xách hộp đồ ăn tiến vào, Thư Quân vội đứng dậy, mượn ống tay áo rộng rãi nhét một thỏi bạc cho nàng ta. Ánh mắt cung nữ khiếp sợ, vội lắc đầu nguầy nguậy, Thư Quân vẫn cứ nhét vào ống tay áo của nàng ta, cung nữ kia cứng đờ trong chốc lát, cuối cùng nhận bạc, sau đó mở hộp chia thức ăn cho nàng, mặc dù không nói chuyện nhưng tư thế nét mặt đã hoàn toàn khác hẳn lúc ban đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tối hôm đó, chỉ cần là người đến hầu hạ Thư Quân đều nhận được ích lợi. Đám cung tỳ không ngốc, đi theo Công chúa ức hiếp Thư Quân, cuối cùng có khả năng sẽ phải chịu khổ gánh tội, còn tạo điều kiện cho Thư Quân thì sẽ nhận được ích lợi. So sánh hai bên, mọi người mặt ngoài nghe lệnh chủ tử nhưng âm thầm sẽ không khắt khe Thư Quân.

Trải qua lần này, Thư Quân đã hiểu rõ, Thư Thái phi miệng cọp gan thỏ, thích khoe khoang phô trương, không có tâm kế sâu đậm gì, không thì tối nay cũng sẽ không xử lý cung nữ kia khiến lòng người nguội lạnh.

Mới đến một nơi xa lạ, Thư Quân ngủ cũng không ngon giấc, trằn trọc suốt đêm.



Ngự Thư phòng.

Bùi Việt tắm rửa, thay một bộ long bào minh hoàng rồi ngồi sau ngự án phê tấu chương. Chiều hôm nay hắn cải trang vi hành, sau đó lại tuần mã một lát ở vườn Thượng Lâm, thế nên trên bàn chồng chất không ít sổ gấp.

Lưu Khuê đi ra đi vào mấy lần, thấy Thánh thượng không chút bối rối nên không dám quấy rầy nhưng trong lòng ông ấy cứ nghẹn ngào như nuốt một quả táo.

Rốt cuộc Thánh thượng có nhận ra Thư Quân không? Nếu nhận ra thì không nên có thái độ như vậy.

Thấy Lưu Khuê cứ như ẩn như hiện trước mặt mình, cuối cùng Bùi Việt không thể nhịn được nữa, đặt bút xuống hỏi: “Ngươi bị sâu cắn nên ngứa ngáy à?”

Cuối cùng cũng chờ đến khi tổ tông lên tiếng, Lưu Khuê vội vàng sáp lại gần: “Không phải lão nô bị sâu cắn, lão nô bị cô nương kia chọc tức.” Ông ấy tức giận bất bình chỉ về phía điện Anh Hoa.

“Vừa rồi lão nô mới lật xem sổ chi tiêu của điện Anh Hoa, nhân tiện nhìn thoáng qua danh sách, đâu có cô nương nào họ Tô? Rõ ràng nàng ấy nói dối.”

Nghe vậy, Bùi Việt không khỏi sửng sốt, bỗng tức giận đến nỗi bật cười: “Tiểu nha đầu lại lừa gạt trẫm…”

Mặc dù nói là “lại” nhưng đã chứng minh một sự thật, hắn nhận ra nàng.

Lưu Khuê nhất thời yên tâm, sau đó lại giả vờ giả vịt: “Cô nương kia quả thực gan lớn bằng trời, dám lừa gạt đương kim Thánh thượng. Theo ý lão nô, phải bắt nàng ấy đến đây trừng phạt một phen mới thỏa đáng.”

Nếu thật sự trừng phạt thì cần gì phải bắt đến Ngự Thư phòng.

Nhìn ông ấy thỏa sức trình diễn, Bùi Việt lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi…”

Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của hắn, Lưu Khuê nhếch mép cười hì hì: “Lão nô nào dám chậm trễ người trong lòng của bệ hạ chứ?”

Bùi Việt cầm tấu chương, ánh mắt kín đáo: “Người trong lòng gì? Từ đâu ra? Trẫm là hạng người nông cạn cỡ đó sao?”

“Vâng vâng vâng, tất nhiên là ngài không nông cạn, ngài còn có thể chơi trò chơi với tiểu cô nương, tự nhận là Tuần mã sư cơ mà.” Lưu Khuê khẽ hừ một tiếng.

Bùi Việt khép tấu chương lại, ngước mắt lên, giọng nói châm biếm: “Trẫm tự giới thiệu thân phận gây áp lực cho nàng ấy, lại nói với nàng ấy rằng nàng đã có cử chỉ thân mật với trẫm, phải chịu trách nhiệm với trẫm, thế mới đúng hả?”

Lưu Khuê hiểu rõ, chuyện đêm hôm đó là thiên thời địa lợi nhân hòa, nay đã trôi qua nửa tháng, lần này và lần trước không giống nhau.

Còn nữa, có lẽ ông ấy biết rõ tính nết của Hoàng đế, chuyện tình cảm thì suy cho cùng vẫn nên ngươi tình ta nguyện, nước chảy thành sông.

“Lão nô có cần tra xét xem nàng ấy là người phương nào không?”

Bùi Việt chuyên chú phê duyệt sổ gấp, thật lâu không trả lời ông ấy. Một lát sau, hắn mới chợt nhớ lại chuyện này, lắc đầu nói: “Không cần…” Giọng điệu phai nhạt, hiển nhiên là đã ném chuyện này ra sau đầu.

Lưu Khuê tiếc nuối bước ra Ngự Thư phòng, xem ra cây sắt này không có ý định nở hoa. Hoàng đế chưa bao giờ thích thuộc hạ tự cho là thông minh, vậy nên Lưu Khuê không dám nảy sinh tâm tư khác.

Đêm nay, Lưu Khuê ngủ không ngon, ông ấy nằm mơ, mơ thấy Thư Quân bám theo Hoàng đế không chịu buông tha, ông ấy kích động mở mắt ra, mới chợt phát hiện mình mừng hụt một hồi, tâm trạng lại càng hụt hẫng.

Ông ấy hụt hẫng, đám tiểu thái giám trong Ti Lễ Giám càng cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sẽ chọc giận lão tổ tông.

Cảm giác hụt hẫng của Lưu Khuê vẫn kéo dài đến chiều tối, hôm nay thời tiết không tốt, đám mây tụ lại nơi chân trời, bên trong điện Phụng Thiên hơi ngột ngạt, ông ấy đã lớn tuổi, thân thể cũng không khỏe mạnh cho lắm, bị Long Diên hương trong Ngự Thư phòng huân đến nỗi chóng mặt hoa mắt, bèn đỡ cánh tay tiểu thái giám bước ra ngoài.

Đi đến cửa, một cái bóng đổ xuống trước mắt, Lận Tuần cao lớn oai hùng đang nhanh chóng bước vào từ bên ngoài. Mồ hôi chảy trên trán hắn ta, cứ như vừa từ vườn Thượng Lâm đến đây.

“Ngươi hấp ta hấp tấp như thế làm gì? Coi chừng khiến bệ hạ khó thở, mau thay xiêm y rồi hẵng đến đây!” Lưu Khuê trách mắng.

“Nào có…” Lận Tuần hành lễ với ông ấy, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Hạ quan vừa từ cổng Huyền Vũ vào cung, thấy cô nương hôm qua như đang đứng dưới tàng cây chờ ai đó, chẳng lẽ là đang chờ bệ hạ? Hạ quan mới vội vàng đến đây bẩm báo.”

Nghe vậy, vẻ mặt buồn bã của Lưu Khuê thoáng chốc tan biến, phấn khởi vỗ tay.

Quả nhiên giấc mơ kia đã linh nghiệm!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Kiều

Số ký tự: 0