Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng

Lý Hoàng Hậu

2025-01-04 23:29:09

Lâm Chí Viễn đạt được câu trả lời mong muốn, tâm tình lập tức thay đổi khác biệt.

“Phải, phải, có các ngươi ở đây, ta và phu nhân đều yên tâm, nhạc phụ đại nhân thân thể hẳn đã khá lên nhiều rồi chứ?”

Sắc mặt Ôn Kế Lễ cũng hòa hoãn lại, tiếp tục đi về phía trước: “Trước đây hai lần phát bệnh, may mắn đều vừa lúc có Y tiên ra tay, nếu không hậu quả thực sự khó mà lường được.”

“Nghe đồn vị Y tiên này thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả Thái hậu nương nương tìm kiếm bao năm, muốn chữa bệnh cho Dực Vương điện hạ cũng chưa từng gặp được. Vậy mà lại chủ động hiện thân giúp nhạc phụ chữa bệnh, đủ thấy nhạc phụ quả là cát nhân thiên tướng.”

Lâm Chí Viễn thái độ cũng thoải mái hơn nhiều.

“Không phải Y tiên đích thân ra mặt, chỉ có người mang tới viên thuốc do Y tiên bào chế nhưng như vậy đã là vô cùng quý giá rồi. Một năm trước, phụ thân lần cuối phát bệnh, từ đó đến giờ đều chưa tái phát lần nào.”

Ôn Kế Lễ nhẹ nhàng đính chính nhưng trong mắt vẫn không giấu được sự tự hào.

“Dẫu sao nhạc phụ là Thái sư đương triều, dù hiện nay không thường lên triều nhưng môn sinh đông đảo, ảnh hưởng không nhỏ. Chỉ là cái vị Trấn Quốc công khi còn sống hình như không qua lại nhiều với nhạc phụ, ngay cả huynh trưởng cũng ít giao tiếp, quả thật cao ngạo vô cùng.”

Lâm Chí Viễn nhân cơ hội khơi mào đôi chút.

Ôn Kế Lễ lập tức nhắc nhở: “Loại người như Trấn Quốc công có công lao lừng lẫy như vậy, nếu đi lại quá thân cận với cha ta và ta, đối với ông ấy hay Ôn gia đều không phải chuyện tốt, người đã không còn, những lời này về sau ngươi chớ nói nữa.”

Tâm tình vốn đã bình tĩnh của Ôn Kế Lễ bỗng lại rối bời.

Nhiều năm qua, ông ta vốn không hài lòng với vị muội phu này, nếu không phải năm xưa muội muội quyết ý lấy ông taấy, thế nào ông ấy cũng không đồng ý.

“An Như hôm nay đặc biệt đến tạ ơn, đa tạ Thái hậu nương nương che chở...”

Phượng Tê cung, Thôi An Như cùng Lương Tử Ngọc ăn vận chỉnh tề, cung kính hành lễ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thái hậu nương nương mỉm cười hiền hòa, bảo họ mau đứng dậy.

“Ai gia đã nghe nói đến chuyện ngày hôm qua, cũng coi như bọn họ có phúc, truyền một đạo ý chỉ mà còn có thể giúp được việc tốt.”

“Thần phụ xuất thân thấp kém, hành vi nhà mẹ đẻ khiến Thái hậu nương nương chê cười rồi...”

Lương Tử Ngọc vẫn có chút lo lắng, dẫu sao chuyện Lương gia cũng không phải điều vẻ vang gì.

“Đây không phải lỗi của ngươi, không cần tự trách, thật sự là có những người sống sung sướng quá lâu liền muốn nghĩ cách gây khó chịu cho người khác, gia quyến của nhà Trấn Quốc công há lại để bọn họ điều khiển sao?”

Thái hậu nương nương vẫn luôn giữ thái độ ôn hòa.

Đang nói chuyện, có cung nhân đến truyền lời, nói rằng Hoàng hậu nương nương nghe tin An Quốc Quận chúa và Tướng quân phu nhân tới nên muốn gặp mặt một chút.

“Vậy thì để bà ta qua đây đi...”

Thái hậu nương nương lập tức ngắt lời, không để cung nhân truyền đạt trọn vẹn ý chỉ phía sau.

“Vâng...”

Cung nhân giữa việc bổ sung ý chỉ của Hoàng hậu và nghe lời Thái hậu, liền chọn vế sau.

“Lương thị, phiền ngươi ra tiền sảnh giúp Ai gia đón Hoàng hậu, cứ nói Ai gia đang ở bên trong nói chuyện với An Như.”

Lương Tử Ngọc hiểu rõ, đây là chuyện không thể để nàng ấy nghe thấy.

“Đây là vinh hạnh của thần phụ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi Lương Tử Ngọc ra ngoài, Thái hậu nương nương không kìm được vui mừng.

“An Như, phương thuốc lần trước con đưa cho Thâm nhi thực sự hiệu quả. Mấy ngày nay nó dù thỉnh thoảng còn đau nhưng mức độ đã nhẹ đi nhiều, hơn nữa ban đêm còn ngủ ngon giấc...”

“Đây cũng là nhờ Thái hậu và Vương gia tin tưởng thần nữ... Nếu đổi lại là người khác, khi nghe thần nữ nói là truyền nhân của Y tiên, chỉ sợ phải qua nhiều lần khảo nghiệm, cuối cùng dược liệu còn phải thử độc và pha loãng nhiều lần mới dám dùng.”

Thái hậu nương nương vô cùng tán thưởng sự thông suốt của nàng, tuy tuổi trẻ nhưng nhiều đạo lý không cần phải nhắc nhở thêm.

"Ai gia có thể yên tâm giao người cho con rồi, nhưng để bảo toàn thanh danh cho con, không thể cứ mãi để con vào cung chẩn bệnh cho nó được. Hôm nay, Ai gia đã để hắn chờ ở một tửu lâu trong thành, sau khi các con gặp mặt, hãy tự mình nghĩ cách định ra phương thức gặp gỡ và chẩn bệnh về sau đi."

Thái hậu nương nương cảm thấy dùng một vị trí Quận chúa để đổi lấy sức khỏe cho tôn tử mình, thực sự là đại lợi.

Khi Lý Hoàng hậu tới, bà thu lại cảm xúc của mình, vẻ mặt không để lộ vui buồn.

“Thần phụ Thôi Lương thị, bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

“Đứng lên đi.”

Lý Hoàng hậu quan sát một hồi, nhận ra người trước mặt không phải Thôi An Như, mà Thái hậu nương nương cũng không có ở đây.

“Tạ Hoàng hậu nương nương.”

“Sao chỉ có một mình ngươi ở đây?”

Lương Tử Ngọc cung kính đáp: “Thái hậu lão nhân gia dặn thần phụ ở đây chờ nghênh tiếp nương nương trước…”

“Đúng là uất ức cho Tướng quân phu nhân phải làm việc của cung nhân rồi, dẫu sao An Quốc Quận chúa vừa mới hòa ly, Thái hậu nhiều lời an ủi cũng là phải. Tuy rằng Trấn Quốc công thế tử tử trận nhưng ít nhất không phản bội, đó cũng là vinh quang của người quân nhân, đúng không nào, Tướng quân phu nhân?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng

Số ký tự: 0