Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng
Xin Hoàng Hậu C...
2025-01-04 23:29:09
Lời của Lý Hoàng hậu khiến Lương Tử Ngọc lạnh buốt cả tâm can.
Nếu là người khác nói những lời này, nàng ấy có lẽ đã xông lên tranh cãi.
“Hoàng hậu tới rồi…”
Thái hậu nương nương vừa từ trong đi ra, nhàn nhạt hỏi một câu.
“Nghe nói An Quốc Quận chúa và Tướng quân phu nhân đều ở đây nên con dâu tự nhiên muốn tới thăm một chút. Dẫu sao, một lời khen ngợi của con dâu dành cho cô nương Lâm gia lại gây không ít phiền toái cho An Quốc Quận chúa.”
Lời nói của Lý Hoàng hậu đã mang theo gai nhọn.
Thôi An Như ung dung hành lễ trước, sau đó không hề đáp lại lời này mà chỉ im lặng ngồi vào chỗ của mình.
Cách xử sự này khiến Lý Hoàng hậu có chút bức bối, như nắm tay đấm vào đám bông.
Thái hậu nương nương dĩ nhiên không muốn cho bà ta lối thoát, ai bảo chính bà ta không giữ ý tứ.
“Nghe nói An Quốc Quận chúa dường như canh cánh trong lòng đối với việc bản cung khen ngợi Lâm gia đích nữ?”
Lý Hoàng hậu không chịu dừng lại, lời nói vẫn sắc bén mà đầy ẩn ý.
Thái hậu nương nương cũng không ngăn cản, ngược lại tựa lưng vào ghế một cách thư thái.
“Nương nương nói đùa rồi, Lâm gia đích nữ biên cương lập công, thực sự là tấm gương nữ tử.”
“Vậy vì cớ gì Quận chúa lại làm khó Hoàng thượng, vừa ban hôn đã xin hòa ly? Haizz, làm quân vương mà thất tín, thiên hạ sẽ nghĩ thế nào chứ?”
Lý Hoàng hậu lắc đầu, bộ dạng như đang đàm luận chuyện nhà nhưng ý khiển trách thì quá rõ ràng.
“Thần nữ không thể vì kính phục Lâm Tri Âm dám thân nữ nhi bảo vệ đất nước, mà bỏ qua chuyện nàng ta cùng An Nam hầu sỉ nhục phụ thân và huynh trưởng của thần nữ, thậm chí cả phủ Trấn Quốc công. Thần nữ tự biết có tội nhưng không dám thoái thác, nếu Hoàng hậu nương nương trách tội, thần nữ nguyện chịu phạt.”
Thái hậu nương nương chọn đúng lúc này khẽ nghiêng người về phía trước.
“An Như, Hoàng hậu không phải chất vấn mà là đau lòng vì con quá nóng vội, hẳn nàng ta nhắc tới chuyện này là muốn dạy con, nếu đổi lại là nàng ta sẽ xử lý thế nào trong tình huống đó, đúng không Hoàng hậu?”
“Thưa mẫu hậu, con dâu chỉ là…”
Lý Hoàng hậu nhất thời bối rối, không ngờ Thái hậu nương nương lại ra sức bênh vực Thôi An Như như vậy.
Thôi An Như cũng nhân cơ hội khiêm tốn thỉnh giáo: “Xin Hoàng hậu nương nương chỉ điểm…”
Lý Hoàng hậu cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình, cung nhân bên cạnh bà ta cũng không dám tùy tiện lên tiếng trước mặt Thái hậu nương nương.
Thái hậu nương nương ung dung nhấc chén trà lên tựa lưng về phía sau, vẻ mặt thảnh thơi tự nhiên.
Thôi An Như thì chân thành nhìn Lý Hoàng hậu, bộ dạng như đang khát khao học hỏi.
“Nếu là bản cung, tự nhiên sẽ chờ đến khi tân nương nhập phủ, sau đó tìm cơ hội thưa lại với Hoàng thượng. Hoàng thượng xưa nay rất trọng dụng Trấn Quốc công, chẳng qua vì quân công của An Nam hầu mà buộc phải đồng ý tứ hôn thôi, ngươi nên hiểu cho Hoàng thượng.”
Lời của Lý Hoàng hậu danh chính ngôn thuận, đầy vẻ cao cao tại thượng.
Thôi An Như lập tức quỳ xuống, thái độ vô cùng nghiêm túc.
“Xin Hoàng hậu nương nương thứ tội, thần nữ lúc đó nghĩ rằng Hoàng thượng nhất định không phải tự nguyện, nếu như không làm gì cả, để ngài tận mắt chứng kiến thân nhân của người vì nước quên thân bị vị công thần tân phong của ngài nhục mạ, hẳn sẽ đau khổ vô cùng, thần nữ chỉ muốn thay Hoàng thượng gánh bớt ưu phiền.”
“Giờ nghe được lời vàng ngọc của Hoàng hậu nương nương, thần nữ nhận ra mình sai rồi, đáng lẽ nên để Hoàng thượng nhẫn nhịn thêm chút nữa…”
Thái hậu nương nương liếc nhìn biểu cảm của Lý Hoàng hậu, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Lý Hoàng hậu trong giây phút xấu hổ giận dữ vẫn cố gắng giữ vững phong thái, đã giương cung thì không thể không bắn, bà ta muốn làm khó một người, kẻ đó tự nhiên phải tiếp chiêu.
“Ngươi còn trẻ, không nghĩ tới việc hậu nhân của công thần bị kẻ tân quý đối xử như vậy, lại còn phải vào cung tạ tội, chẳng phải làm tăng thêm gánh nặng cho Hoàng thượng sao?”
Thôi An Như khiêm nhường gật đầu: “Thần nữ vốn muốn tự mình chịu đựng nhưng vừa khéo phát hiện Lâm Tri Âm đã mang thai, lại thêm Lão phu nhân của Tiêu gia lớn tiếng bảo thần nữ có bản lĩnh thì vào cung, khẳng định rằng Hoàng thượng biết mọi chuyện cũng sẽ đứng về phía họ, thần nữ vì nóng lòng nên mới lập tức vào cung…”
Lời của Thôi An Như chỉ nói nửa chừng rồi dừng lại, nhưng lại khiến người nghe khó chịu hơn cả lời trọn vẹn.
Những lời phía sau, chỉ cần tưởng tượng cũng đã hiểu rõ.
Lý Hoàng hậu nhìn dáng vẻ cung kính của Thôi An Như, trong lòng nghĩ: "Cái nha đầu chết tiệt này nói lời châm chọc mà còn ra vẻ nghiêm túc, mình lại chẳng thể làm gì được."
“Hầy, bản cung cũng biết vậy là thiệt thòi cho ngươi, nhưng ngươi có nghĩ đến không, hiện tại Trấn Quốc công và thế tử đều đã không còn, nếu các ngươi cứ thẳng thừng như vậy với bất cứ ai rất dễ kết oán, đến lúc đó chẳng phải sẽ khiến tiểu thế tử thêm khó khăn sao?”
Lương Tử Ngọc khẽ giật mình, vấn đề này chính là điều nàng ấy từng trao đổi với Thôi An Như trước đó.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, thần nữ lại cho rằng, có Hoàng thượng và Thái hậu nương nương ở đây sẽ không để kẻ khác ức hiếp người của Trấn Quốc công phủ.”
Nàng cố tình không nhắc tới Lý Hoàng hậu, ý tứ đã quá rõ ràng.
Chỉ là thái độ của nàng vẫn tốt, biểu cảm lại vô cùng chân thành.
“Thêm nữa, những ngày qua, những kẻ mà thần nữ không nể tình, nếu không trở thành kẻ thù của thần nữ thì chắc chắn sẽ là kẻ bắt nạt thần nữ, là nữ nhi của Thôi gia, thần nữ thà lựa chọn dũng cảm phản kháng.”
“Quả nhiên là miệng lưỡi sắc bén, xem ra là bản cung lo chuyện bao đồng rồi.”
Lý Hoàng hậu bị chặn họng hoàn toàn, muốn giả bộ rộng lượng cũng không thể thốt ra lời hay ý đẹp.
Thái hậu nương nương nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, không để ý tới Lý Hoàng hậu mà trực tiếp nói với Thôi An Như và Lương Tử Ngọc: “Thời gian không còn sớm nữa, nay Trấn Quốc công phủ chỉ còn một nam đinh là Thôi Lang, các ngươi phải lấy nó làm trọng, mau chóng về đi.”
“Thần phụ cáo lui.”
“Thần nữ cáo lui.”
Nếu là người khác nói những lời này, nàng ấy có lẽ đã xông lên tranh cãi.
“Hoàng hậu tới rồi…”
Thái hậu nương nương vừa từ trong đi ra, nhàn nhạt hỏi một câu.
“Nghe nói An Quốc Quận chúa và Tướng quân phu nhân đều ở đây nên con dâu tự nhiên muốn tới thăm một chút. Dẫu sao, một lời khen ngợi của con dâu dành cho cô nương Lâm gia lại gây không ít phiền toái cho An Quốc Quận chúa.”
Lời nói của Lý Hoàng hậu đã mang theo gai nhọn.
Thôi An Như ung dung hành lễ trước, sau đó không hề đáp lại lời này mà chỉ im lặng ngồi vào chỗ của mình.
Cách xử sự này khiến Lý Hoàng hậu có chút bức bối, như nắm tay đấm vào đám bông.
Thái hậu nương nương dĩ nhiên không muốn cho bà ta lối thoát, ai bảo chính bà ta không giữ ý tứ.
“Nghe nói An Quốc Quận chúa dường như canh cánh trong lòng đối với việc bản cung khen ngợi Lâm gia đích nữ?”
Lý Hoàng hậu không chịu dừng lại, lời nói vẫn sắc bén mà đầy ẩn ý.
Thái hậu nương nương cũng không ngăn cản, ngược lại tựa lưng vào ghế một cách thư thái.
“Nương nương nói đùa rồi, Lâm gia đích nữ biên cương lập công, thực sự là tấm gương nữ tử.”
“Vậy vì cớ gì Quận chúa lại làm khó Hoàng thượng, vừa ban hôn đã xin hòa ly? Haizz, làm quân vương mà thất tín, thiên hạ sẽ nghĩ thế nào chứ?”
Lý Hoàng hậu lắc đầu, bộ dạng như đang đàm luận chuyện nhà nhưng ý khiển trách thì quá rõ ràng.
“Thần nữ không thể vì kính phục Lâm Tri Âm dám thân nữ nhi bảo vệ đất nước, mà bỏ qua chuyện nàng ta cùng An Nam hầu sỉ nhục phụ thân và huynh trưởng của thần nữ, thậm chí cả phủ Trấn Quốc công. Thần nữ tự biết có tội nhưng không dám thoái thác, nếu Hoàng hậu nương nương trách tội, thần nữ nguyện chịu phạt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái hậu nương nương chọn đúng lúc này khẽ nghiêng người về phía trước.
“An Như, Hoàng hậu không phải chất vấn mà là đau lòng vì con quá nóng vội, hẳn nàng ta nhắc tới chuyện này là muốn dạy con, nếu đổi lại là nàng ta sẽ xử lý thế nào trong tình huống đó, đúng không Hoàng hậu?”
“Thưa mẫu hậu, con dâu chỉ là…”
Lý Hoàng hậu nhất thời bối rối, không ngờ Thái hậu nương nương lại ra sức bênh vực Thôi An Như như vậy.
Thôi An Như cũng nhân cơ hội khiêm tốn thỉnh giáo: “Xin Hoàng hậu nương nương chỉ điểm…”
Lý Hoàng hậu cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình, cung nhân bên cạnh bà ta cũng không dám tùy tiện lên tiếng trước mặt Thái hậu nương nương.
Thái hậu nương nương ung dung nhấc chén trà lên tựa lưng về phía sau, vẻ mặt thảnh thơi tự nhiên.
Thôi An Như thì chân thành nhìn Lý Hoàng hậu, bộ dạng như đang khát khao học hỏi.
“Nếu là bản cung, tự nhiên sẽ chờ đến khi tân nương nhập phủ, sau đó tìm cơ hội thưa lại với Hoàng thượng. Hoàng thượng xưa nay rất trọng dụng Trấn Quốc công, chẳng qua vì quân công của An Nam hầu mà buộc phải đồng ý tứ hôn thôi, ngươi nên hiểu cho Hoàng thượng.”
Lời của Lý Hoàng hậu danh chính ngôn thuận, đầy vẻ cao cao tại thượng.
Thôi An Như lập tức quỳ xuống, thái độ vô cùng nghiêm túc.
“Xin Hoàng hậu nương nương thứ tội, thần nữ lúc đó nghĩ rằng Hoàng thượng nhất định không phải tự nguyện, nếu như không làm gì cả, để ngài tận mắt chứng kiến thân nhân của người vì nước quên thân bị vị công thần tân phong của ngài nhục mạ, hẳn sẽ đau khổ vô cùng, thần nữ chỉ muốn thay Hoàng thượng gánh bớt ưu phiền.”
“Giờ nghe được lời vàng ngọc của Hoàng hậu nương nương, thần nữ nhận ra mình sai rồi, đáng lẽ nên để Hoàng thượng nhẫn nhịn thêm chút nữa…”
Thái hậu nương nương liếc nhìn biểu cảm của Lý Hoàng hậu, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Lý Hoàng hậu trong giây phút xấu hổ giận dữ vẫn cố gắng giữ vững phong thái, đã giương cung thì không thể không bắn, bà ta muốn làm khó một người, kẻ đó tự nhiên phải tiếp chiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi còn trẻ, không nghĩ tới việc hậu nhân của công thần bị kẻ tân quý đối xử như vậy, lại còn phải vào cung tạ tội, chẳng phải làm tăng thêm gánh nặng cho Hoàng thượng sao?”
Thôi An Như khiêm nhường gật đầu: “Thần nữ vốn muốn tự mình chịu đựng nhưng vừa khéo phát hiện Lâm Tri Âm đã mang thai, lại thêm Lão phu nhân của Tiêu gia lớn tiếng bảo thần nữ có bản lĩnh thì vào cung, khẳng định rằng Hoàng thượng biết mọi chuyện cũng sẽ đứng về phía họ, thần nữ vì nóng lòng nên mới lập tức vào cung…”
Lời của Thôi An Như chỉ nói nửa chừng rồi dừng lại, nhưng lại khiến người nghe khó chịu hơn cả lời trọn vẹn.
Những lời phía sau, chỉ cần tưởng tượng cũng đã hiểu rõ.
Lý Hoàng hậu nhìn dáng vẻ cung kính của Thôi An Như, trong lòng nghĩ: "Cái nha đầu chết tiệt này nói lời châm chọc mà còn ra vẻ nghiêm túc, mình lại chẳng thể làm gì được."
“Hầy, bản cung cũng biết vậy là thiệt thòi cho ngươi, nhưng ngươi có nghĩ đến không, hiện tại Trấn Quốc công và thế tử đều đã không còn, nếu các ngươi cứ thẳng thừng như vậy với bất cứ ai rất dễ kết oán, đến lúc đó chẳng phải sẽ khiến tiểu thế tử thêm khó khăn sao?”
Lương Tử Ngọc khẽ giật mình, vấn đề này chính là điều nàng ấy từng trao đổi với Thôi An Như trước đó.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, thần nữ lại cho rằng, có Hoàng thượng và Thái hậu nương nương ở đây sẽ không để kẻ khác ức hiếp người của Trấn Quốc công phủ.”
Nàng cố tình không nhắc tới Lý Hoàng hậu, ý tứ đã quá rõ ràng.
Chỉ là thái độ của nàng vẫn tốt, biểu cảm lại vô cùng chân thành.
“Thêm nữa, những ngày qua, những kẻ mà thần nữ không nể tình, nếu không trở thành kẻ thù của thần nữ thì chắc chắn sẽ là kẻ bắt nạt thần nữ, là nữ nhi của Thôi gia, thần nữ thà lựa chọn dũng cảm phản kháng.”
“Quả nhiên là miệng lưỡi sắc bén, xem ra là bản cung lo chuyện bao đồng rồi.”
Lý Hoàng hậu bị chặn họng hoàn toàn, muốn giả bộ rộng lượng cũng không thể thốt ra lời hay ý đẹp.
Thái hậu nương nương nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, không để ý tới Lý Hoàng hậu mà trực tiếp nói với Thôi An Như và Lương Tử Ngọc: “Thời gian không còn sớm nữa, nay Trấn Quốc công phủ chỉ còn một nam đinh là Thôi Lang, các ngươi phải lấy nó làm trọng, mau chóng về đi.”
“Thần phụ cáo lui.”
“Thần nữ cáo lui.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro