Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng
Thích Ghi Thù
2025-01-04 23:29:09
Cơn giận của Lý Hoàng hậu vừa dâng lên lại không có chỗ phát tiết.
Thấy không còn trò vui nào để xem ở đây, bà ta định rời đi kiếm nơi khác trút giận.
Đáng tiếc, vừa đứng dậy thì đã bị Thái hậu nương nương giữ lại.
“Hoàng hậu lâu rồi chưa đến, ở lại bồi Ai gia nói chuyện một lát.”
“…Vâng.”
Thái hậu nương nương rất chu đáo, đặc biệt chuẩn bị sẵn một cỗ xe ngựa khác ở cửa cung dành cho Lương Tử Ngọc, bởi Thôi An Như còn phải đi gặp Lục Cảnh Thâm để chẩn bệnh.
“Tẩu tử, tẩu về phủ trước đi, muội còn có việc khác.”
“Được, muội nhớ cẩn thận đấy.”
Lương Tử Ngọc kỳ thực cũng lo lắng, nếu nàng ấy và Thôi An Như đều không có mặt, một khi người Lương gia lại đến gây sự, e rằng đám hạ nhân sẽ không thể chống đỡ nổi.
Thôi An Như ngồi trong cỗ xe ngựa tiến đến tửu lâu Thái hậu nương nương từng nhắc tới là Lãm Bí Các.
Nơi này có phong cảnh thanh nhã, đối với khách khứa cũng có chút kén chọn, những kẻ cục súc, phóng đãng căn bản không có cơ hội bước chân lên lầu.
Lục Cảnh Thâm đang ngồi trong nhã gian trên tầng cao nhất, mắt dõi theo phong cảnh bên dưới, không hề tỏ ra vội vàng.
Hư Hoài và Nhược Cốc thì lại có chút thấp thỏm, tận mắt chứng kiến Lục Cảnh Thâm uống thuốc của Thôi An Như rồi bệnh tình chuyển biến tốt, hôm nay hai người bọn họ không kìm được sự nôn nóng, muốn nàng mau chóng giúp gia vương gia chữa trị thêm.
“Vương gia chờ lâu rồi.”
Khi nhìn thấy Thôi An Như bước từ cầu thang lên, ánh mắt của Hư Hoài và Nhược Cốc lập tức sáng lên.
Đan Thanh và Đan Chu vội bước ra chắn hai người lại, trông họ chẳng có chút ổn trọng nào.
“Tham kiến Quận chúa... Chúng ta... Chúng ta không phải…” Hư Hoài cuống quýt giải thích.
“Không sao, vốn là ta đến muộn, nếu không phải hôm nay vào cung tạ ân gặp phải vài kẻ kỳ lạ cũng sẽ không trễ thế này.”
Lục Cảnh Thâm rất tự nhiên đặt cánh tay lên bàn, không nói một lời.
Dù mới chỉ gặp nhau ba lần nhưng Thôi An Như đã rất ăn ý, yên vị ngồi xuống mà chẳng phí thêm lời thừa, trực tiếp bắt mạch cho hắn.
“Bệnh tình kéo dài quá lâu, kinh mạch và nội tạng cũng bị tổn hại nghiêm trọng, tuy rằng thang thuốc trước đây đã giảm bớt triệu chứng nhưng không thể chữa khỏi hoàn toàn. Dựa vào tình trạng của Vương gia ngày ấy, rõ ràng những năm qua ngài đã không ít lần trúng độc.”
“Hôm nay ngoài việc kê đơn, ta sẽ tặng thêm hai viên giải độc hoàn, còn hộ tâm đan mà lần trước Vương gia lấy ra, thần nữ nhận được ân tình nên xin tặng lại Vương gia hai viên.”
Đan Thanh đã nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra hai lọ sứ, trực tiếp đưa cho Nhược Cốc.
Lúc này Lục Cảnh Thâm mới lên tiếng: “Hóa ra ngươi không chỉ biết nhớ thù, mà còn nhớ ơn.”
Thôi An Như rút tay về, ung dung đáp: “So với nhớ ơn, thời gian này nhớ thù lại khó hơn nhiều, dẫu sao tình cảnh của Trấn Quốc công phủ hiện tại, kẻ đổ dầu vào lửa vô số kể, những người cần ta ghi thù sẽ ngày càng nhiều, may mà ta vốn thích thử thách những việc khó khăn.”
Nụ cười của Lục Cảnh Thâm thêm phần thú vị, trải qua những năm tháng khó khăn giành giật sự sống, Thôi An Như quả thực là nữ tử đặc biệt nhất hắn từng gặp.
“Khi ngươi còn ở trong cung, người Lâm gia đã sai người lan truyền tin tức rằng vào ngày xuất giá của Lâm Tri Âm, Ôn Thừa Tướng sẽ đích thân đến dự lễ và tiễn tân nương.”
Thôi An Như không lấy làm ngạc nhiên: “Ngày lành đã gần kề, nếu cửa phủ lạnh lẽo quá chẳng phải sẽ rất mất mặt sao? Họ truyền tin của họ, ta truyền tin của ta, chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục.”
Lục Cảnh Thâm tỏ vẻ hứng thú, nhìn dáng vẻ thong dong của Thôi An Như lại hỏi thêm một câu: “Sao bổn vương chưa nghe ai nhắc đến, hai ngày nay Quận chúa lại có hành động gì?”
Thôi An Như không trả lời ngay, mà cẩn thận viết xong đơn thuốc.
Khi đưa đơn thuốc cho Hư Hoài, nàng mới trả lời: “Thần nữ không có thời gian bận tâm đến mấy chuyện của bọn họ. Việc họ thành thân không ảnh hưởng đến việc ta mở cửa buôn bán, ngày hôm đó, toàn bộ cửa hàng của ta sẽ giảm giá một nửa, tin tức này chỉ truyền trong dân chúng, người như Vương gia không thiếu tiền nên tự nhiên không cần quan tâm.”
Lục Cảnh Thâm thấu hiểu: “Ngày đó chắc chắn sẽ rất náo nhiệt đây…”
Thấy không còn trò vui nào để xem ở đây, bà ta định rời đi kiếm nơi khác trút giận.
Đáng tiếc, vừa đứng dậy thì đã bị Thái hậu nương nương giữ lại.
“Hoàng hậu lâu rồi chưa đến, ở lại bồi Ai gia nói chuyện một lát.”
“…Vâng.”
Thái hậu nương nương rất chu đáo, đặc biệt chuẩn bị sẵn một cỗ xe ngựa khác ở cửa cung dành cho Lương Tử Ngọc, bởi Thôi An Như còn phải đi gặp Lục Cảnh Thâm để chẩn bệnh.
“Tẩu tử, tẩu về phủ trước đi, muội còn có việc khác.”
“Được, muội nhớ cẩn thận đấy.”
Lương Tử Ngọc kỳ thực cũng lo lắng, nếu nàng ấy và Thôi An Như đều không có mặt, một khi người Lương gia lại đến gây sự, e rằng đám hạ nhân sẽ không thể chống đỡ nổi.
Thôi An Như ngồi trong cỗ xe ngựa tiến đến tửu lâu Thái hậu nương nương từng nhắc tới là Lãm Bí Các.
Nơi này có phong cảnh thanh nhã, đối với khách khứa cũng có chút kén chọn, những kẻ cục súc, phóng đãng căn bản không có cơ hội bước chân lên lầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Cảnh Thâm đang ngồi trong nhã gian trên tầng cao nhất, mắt dõi theo phong cảnh bên dưới, không hề tỏ ra vội vàng.
Hư Hoài và Nhược Cốc thì lại có chút thấp thỏm, tận mắt chứng kiến Lục Cảnh Thâm uống thuốc của Thôi An Như rồi bệnh tình chuyển biến tốt, hôm nay hai người bọn họ không kìm được sự nôn nóng, muốn nàng mau chóng giúp gia vương gia chữa trị thêm.
“Vương gia chờ lâu rồi.”
Khi nhìn thấy Thôi An Như bước từ cầu thang lên, ánh mắt của Hư Hoài và Nhược Cốc lập tức sáng lên.
Đan Thanh và Đan Chu vội bước ra chắn hai người lại, trông họ chẳng có chút ổn trọng nào.
“Tham kiến Quận chúa... Chúng ta... Chúng ta không phải…” Hư Hoài cuống quýt giải thích.
“Không sao, vốn là ta đến muộn, nếu không phải hôm nay vào cung tạ ân gặp phải vài kẻ kỳ lạ cũng sẽ không trễ thế này.”
Lục Cảnh Thâm rất tự nhiên đặt cánh tay lên bàn, không nói một lời.
Dù mới chỉ gặp nhau ba lần nhưng Thôi An Như đã rất ăn ý, yên vị ngồi xuống mà chẳng phí thêm lời thừa, trực tiếp bắt mạch cho hắn.
“Bệnh tình kéo dài quá lâu, kinh mạch và nội tạng cũng bị tổn hại nghiêm trọng, tuy rằng thang thuốc trước đây đã giảm bớt triệu chứng nhưng không thể chữa khỏi hoàn toàn. Dựa vào tình trạng của Vương gia ngày ấy, rõ ràng những năm qua ngài đã không ít lần trúng độc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hôm nay ngoài việc kê đơn, ta sẽ tặng thêm hai viên giải độc hoàn, còn hộ tâm đan mà lần trước Vương gia lấy ra, thần nữ nhận được ân tình nên xin tặng lại Vương gia hai viên.”
Đan Thanh đã nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra hai lọ sứ, trực tiếp đưa cho Nhược Cốc.
Lúc này Lục Cảnh Thâm mới lên tiếng: “Hóa ra ngươi không chỉ biết nhớ thù, mà còn nhớ ơn.”
Thôi An Như rút tay về, ung dung đáp: “So với nhớ ơn, thời gian này nhớ thù lại khó hơn nhiều, dẫu sao tình cảnh của Trấn Quốc công phủ hiện tại, kẻ đổ dầu vào lửa vô số kể, những người cần ta ghi thù sẽ ngày càng nhiều, may mà ta vốn thích thử thách những việc khó khăn.”
Nụ cười của Lục Cảnh Thâm thêm phần thú vị, trải qua những năm tháng khó khăn giành giật sự sống, Thôi An Như quả thực là nữ tử đặc biệt nhất hắn từng gặp.
“Khi ngươi còn ở trong cung, người Lâm gia đã sai người lan truyền tin tức rằng vào ngày xuất giá của Lâm Tri Âm, Ôn Thừa Tướng sẽ đích thân đến dự lễ và tiễn tân nương.”
Thôi An Như không lấy làm ngạc nhiên: “Ngày lành đã gần kề, nếu cửa phủ lạnh lẽo quá chẳng phải sẽ rất mất mặt sao? Họ truyền tin của họ, ta truyền tin của ta, chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục.”
Lục Cảnh Thâm tỏ vẻ hứng thú, nhìn dáng vẻ thong dong của Thôi An Như lại hỏi thêm một câu: “Sao bổn vương chưa nghe ai nhắc đến, hai ngày nay Quận chúa lại có hành động gì?”
Thôi An Như không trả lời ngay, mà cẩn thận viết xong đơn thuốc.
Khi đưa đơn thuốc cho Hư Hoài, nàng mới trả lời: “Thần nữ không có thời gian bận tâm đến mấy chuyện của bọn họ. Việc họ thành thân không ảnh hưởng đến việc ta mở cửa buôn bán, ngày hôm đó, toàn bộ cửa hàng của ta sẽ giảm giá một nửa, tin tức này chỉ truyền trong dân chúng, người như Vương gia không thiếu tiền nên tự nhiên không cần quan tâm.”
Lục Cảnh Thâm thấu hiểu: “Ngày đó chắc chắn sẽ rất náo nhiệt đây…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro