Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng
Mỗi Bên Nhường...
2025-01-04 23:29:09
Chuyển dời mâu thuẫn
"Có một số lời ta chỉ nói một lần, hôm nay sau khi rời khỏi đây, nếu còn kẻ nào dám đến nhà chúng ta gây sự, ta sẽ cho hắn biết thế nào là ngoan độc, thủ đoạn độc ác."
Thôi An Như nói xong liền vỗ tay một cái. một nhóm vệ binh lập tức cầm gậy bước ra.
Đan Thanh lúc này mới lớn tiếng quát: "Còn không mau cút? Chờ đến khi vệ binh phủ Quốc Công động thủ sao?"
Đám tộc nhân Tiêu gia lộn xộn kéo nhau rời đi như ong vỡ tổ.
Lúc này, Thôi An Như mới khẽ cười một tiếng.
"Lâm gia, hẳn là sắp có trò hay để xem rồi."
---
Hậu viện Lâm gia.
Lâm Chí Viễn đang phát tiết nỗi bất mãn trong lòng.
"Sáng nay trước giờ thượng triều, Tiêu Nhượng đã đến tìm ta xin lỗi, nói nhất định sẽ cho Lâm gia chúng ta một lời giải thích."
Lâm Tri Âm ngồi phía dưới cúi đầu thấp, dáng vẻ tỏ ra nhu thuận.
Lâm Xuyên hừ lạnh: "Đó chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Hắn ta đáng lẽ phải dẫn cả nhà đến chịu tội mới đúng!"
Ôn thị đang rót trà cho Lâm Chí Viễn, tay không dừng mà miệng cũng không nhàn rỗi:
"Hôm nay đã gặp đại ca chưa? Ông ấy không nói gì với chàng sao?"
Lâm Chí Viễn mặt mày âm trầm: "Còn có thể nói gì? Chỉ bảo chúng ta tự mình chú ý đến danh tiếng, vụ Tri Âm mang thai, rõ ràng là chúng ta đuối lý. Nếu không phải Hoàng thượng ban hôn, chỉ e nó chỉ có thể làm thiếp thôi, nên biết đủ đi."
Đầu Lâm Tri Âm càng cúi thấp hơn, nàng ta nào không hiểu đạo lý này.
"Để cháu gái làm thiếp, ông ấy là Thừa tướng còn muốn thể diện không? Nếu không có ngoại tổ phụ và cữu cữu ruột của nàng ta làm chỗ dựa, ngươi nghĩ ta còn có thể bình an vô sự với chuyện ép Thôi An Như hòa ly vì Tri Âm mang thai sao?"
Ôn thị không cam lòng: "Tiện nhân! Chẳng qua chỉ là mượn cớ cha huynh chết trận mà làm ra vẻ đáng thương, một cô nhi hòa ly, suýt chút nữa hủy hoại đời nữ nhi ta, ta nhất định bắt nàng trả giá đắt!"
Ánh mắt Lâm Xuyên lóe lên vẻ độc ác, nói một câu: "Mẫu thân, đến lúc đó con sẽ miễn cưỡng thu nàng ta làm thiếp. Thường ngày không để ý đến nàng ta, mỗi lần muội muội về nhà mẹ đẻ vừa hay có thể dằn vặt một phen."
Những lời tưởng tượng độc ác của hắn ta lại lần nữa bị người hầu ngắt quãng.
"Lão gia, phu nhân, lại có người đến cổng lớn hô hoán..."
Đầu Lâm Chí Viễn lập tức đau nhói, Ôn thị cũng bày ra vẻ cực kỳ khó chịu.
"Đúng là bọn dân đen vô lại, dám lớn tiếng trước cổng nhà quan triều đình!"
Ngay khi Lâm Chí Viễn sắp tức đến phát điên, Tiêu Nhượng xuất hiện cùng với lễ vật xin lỗi.
Phía sau hắn ta còn có Dương thị đi cùng.
Bọn họ vừa xuất hiện, đám tộc nhân Tiêu gia như tìm được chỗ dựa, vội vàng bu lại:
"Nhượng nhi, con còn không mau nhờ thông gia giúp đỡ chúng ta..."
Lúc này, Lâm Xuyên mới hiểu rõ những người kia đều là tộc nhân Tiêu gia.
"Hầu gia thật đúng là một bước lên trời, gà chó cũng thăng quan, thánh chỉ vừa ban đã khiến tộc nhân mượn danh thông gia đến Lâm gia kiếm sống."
Tiêu Nhượng dù được phong hầu nhưng tự biết bản thân có lỗi, nên không dám mạnh miệng.
"Huynh trưởng hiểu lầm rồi, sao ta có thể như vậy..."
Lâm Xuyên cười lạnh một tiếng, châm biếm: "Chẳng lẽ đám người Tiêu gia đến ăn bám này là nhà chúng ta mời tới ư?"
"Chuyện này, ta nhất định sẽ cho Lâm gia một lời giải thích."
Tiêu Nhượng lúc này đầu đầy mồ hôi, khó khăn lắm mới đuổi hết đám người gây rối đi nhưng vẻ bất mãn của người Lâm gia vẫn không hề giảm bớt.
"Tiêu gia quả nhiên khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác, chẳng qua chỉ mới có một vị hầu gia mà cả tộc đều muốn cưỡi lên đầu lên cổ của Tri Âm nhà chúng ta sao?"
Ôn thị cũng không kìm được tức giận: "Nếu không phải Tiêu Nhượng trên đường trở về trúng độc thì nữ nhi ta sao lại để hắn tiếp cận, còn để đến mức mang thai? Danh tiếng này chẳng phải cũng đã bị hủy rồi sao?"
Đúng lúc này, Lâm Tri Âm từ ngoài bước vào.
Dương thị vội vàng đi đến, nắm lấy tay nàng ta: "Tri Âm, con ngoan, mấy ngày nay con phải chịu ấm ức rồi, tất cả đều do Tiêu gia chúng ta không ngăn cản được Thôi An Như, nếu con muốn trách thì cứ trách ta đi."
Lâm Tri Âm nghe xong, trong lòng bỗng cảm động: "Bá mẫu, chuyện này sao có thể trách người được? Thôi muội muội không còn cha huynh, lại ganh tỵ vì con được Tiêu lang yêu thương nên con sẽ không so đo với nàng ấy đâu."
"Muội muội của ta quả là khoan dung độ lượng, không giống những kẻ cay nghiệt độc ác, bằng không, sao đến ông trời cũng không giúp nàng ta chứ?"
Lâm Xuyên kết luận một câu, không ai phản bác.
Tiêu Nhượng lại càng cảm thấy mình đã cố hết sức để giữ thể diện cho Thôi An Như, là nàng cố tình gây sự, không thể trách hắn ta vô tình được.
"Tri Âm dịu dàng, thấu hiểu, đương nhiên không phải hạng phụ nhân chua ngoa vô tri có thể sánh bằng."
Không khí dần hòa hoãn, Dương thị nhân cơ hội đề xuất:
"Hôm nay ta đến đây, thứ nhất là để xin lỗi, thứ hai cũng muốn bàn bạc với thân gia về hôn kỳ, hoàng thượng đã hạ chỉ tứ hôn, Nhượng nhi lại không cần phải thủ hiếu cho nhà Trấn Quốc Công nữa. Nhân lúc hắn được phong hầu, chi bằng chúng ta tổ chức hôn lễ, lưỡng toàn kỳ mỹ."
Lâm Tri Âm nghe xong nhìn về phía Tiêu Nhượng, không khỏi có chút e thẹn.
Lâm Chí Viễn và Ôn thị liếc nhìn nhau, không tỏ vẻ phản đối.
"Hẳn là nên như vậy... Chỉ có điều..." Ôn thị do dự.
"Nhạc mẫu đại nhân cứ nói đừng ngại." Tiêu Nhượng đáp lời rất kịp thời.
Ôn thị trầm ngâm: "Nghe nói hoàng thượng đã hạ chỉ yêu cầu Tiêu gia trong ba ngày phải trả lại bảy mươi lăm vạn lượng bạc cho Thôi An Như, đến khi đó, lễ sính..."
Quan sát sắc mặt của mẫu tử Dương thị, bà ta đổi giọng nói tiếp:
"Tri Âm nhà ta vốn đã bị Thôi An Như hủy hoại danh tiếng, nếu cứ đơn giản gả đi như vậy, chỉ e thiên hạ sẽ cười chê."
Tiêu Nhượng sớm đã nghĩ kỹ: "Nhạc mẫu đại nhân cứ yên tâm, năm xưa Thôi An Như gả vào Tiêu gia gần như không có sính lễ, mọi việc đều do phủ Trấn Quốc Công lo liệu. Nay tiểu tế nhất định sẽ tổ chức long trọng không để Tri Âm chịu thiệt thòi."
"Con sẽ để mọi người biết rằng, Tri Âm mới là người con thực sự muốn cưới, quý giá hơn Thôi An Như rất nhiều."
Ôn thị tạm thấy hài lòng nhưng vẫn chưa nghe rõ về nguồn trả nợ.
"Còn bảy mươi lăm vạn của Thôi An Như..."
"Nhạc mẫu hôm nay cũng thấy rồi đó, những người thân tộc không hiểu chuyện của Tiêu gia, nhiều năm qua, bọn họ dựa vào danh nghĩa của con cũng tích lũy không ít gia sản, đã đến lúc họ cần cống hiến rồi."
"Có một số lời ta chỉ nói một lần, hôm nay sau khi rời khỏi đây, nếu còn kẻ nào dám đến nhà chúng ta gây sự, ta sẽ cho hắn biết thế nào là ngoan độc, thủ đoạn độc ác."
Thôi An Như nói xong liền vỗ tay một cái. một nhóm vệ binh lập tức cầm gậy bước ra.
Đan Thanh lúc này mới lớn tiếng quát: "Còn không mau cút? Chờ đến khi vệ binh phủ Quốc Công động thủ sao?"
Đám tộc nhân Tiêu gia lộn xộn kéo nhau rời đi như ong vỡ tổ.
Lúc này, Thôi An Như mới khẽ cười một tiếng.
"Lâm gia, hẳn là sắp có trò hay để xem rồi."
---
Hậu viện Lâm gia.
Lâm Chí Viễn đang phát tiết nỗi bất mãn trong lòng.
"Sáng nay trước giờ thượng triều, Tiêu Nhượng đã đến tìm ta xin lỗi, nói nhất định sẽ cho Lâm gia chúng ta một lời giải thích."
Lâm Tri Âm ngồi phía dưới cúi đầu thấp, dáng vẻ tỏ ra nhu thuận.
Lâm Xuyên hừ lạnh: "Đó chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Hắn ta đáng lẽ phải dẫn cả nhà đến chịu tội mới đúng!"
Ôn thị đang rót trà cho Lâm Chí Viễn, tay không dừng mà miệng cũng không nhàn rỗi:
"Hôm nay đã gặp đại ca chưa? Ông ấy không nói gì với chàng sao?"
Lâm Chí Viễn mặt mày âm trầm: "Còn có thể nói gì? Chỉ bảo chúng ta tự mình chú ý đến danh tiếng, vụ Tri Âm mang thai, rõ ràng là chúng ta đuối lý. Nếu không phải Hoàng thượng ban hôn, chỉ e nó chỉ có thể làm thiếp thôi, nên biết đủ đi."
Đầu Lâm Tri Âm càng cúi thấp hơn, nàng ta nào không hiểu đạo lý này.
"Để cháu gái làm thiếp, ông ấy là Thừa tướng còn muốn thể diện không? Nếu không có ngoại tổ phụ và cữu cữu ruột của nàng ta làm chỗ dựa, ngươi nghĩ ta còn có thể bình an vô sự với chuyện ép Thôi An Như hòa ly vì Tri Âm mang thai sao?"
Ôn thị không cam lòng: "Tiện nhân! Chẳng qua chỉ là mượn cớ cha huynh chết trận mà làm ra vẻ đáng thương, một cô nhi hòa ly, suýt chút nữa hủy hoại đời nữ nhi ta, ta nhất định bắt nàng trả giá đắt!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Lâm Xuyên lóe lên vẻ độc ác, nói một câu: "Mẫu thân, đến lúc đó con sẽ miễn cưỡng thu nàng ta làm thiếp. Thường ngày không để ý đến nàng ta, mỗi lần muội muội về nhà mẹ đẻ vừa hay có thể dằn vặt một phen."
Những lời tưởng tượng độc ác của hắn ta lại lần nữa bị người hầu ngắt quãng.
"Lão gia, phu nhân, lại có người đến cổng lớn hô hoán..."
Đầu Lâm Chí Viễn lập tức đau nhói, Ôn thị cũng bày ra vẻ cực kỳ khó chịu.
"Đúng là bọn dân đen vô lại, dám lớn tiếng trước cổng nhà quan triều đình!"
Ngay khi Lâm Chí Viễn sắp tức đến phát điên, Tiêu Nhượng xuất hiện cùng với lễ vật xin lỗi.
Phía sau hắn ta còn có Dương thị đi cùng.
Bọn họ vừa xuất hiện, đám tộc nhân Tiêu gia như tìm được chỗ dựa, vội vàng bu lại:
"Nhượng nhi, con còn không mau nhờ thông gia giúp đỡ chúng ta..."
Lúc này, Lâm Xuyên mới hiểu rõ những người kia đều là tộc nhân Tiêu gia.
"Hầu gia thật đúng là một bước lên trời, gà chó cũng thăng quan, thánh chỉ vừa ban đã khiến tộc nhân mượn danh thông gia đến Lâm gia kiếm sống."
Tiêu Nhượng dù được phong hầu nhưng tự biết bản thân có lỗi, nên không dám mạnh miệng.
"Huynh trưởng hiểu lầm rồi, sao ta có thể như vậy..."
Lâm Xuyên cười lạnh một tiếng, châm biếm: "Chẳng lẽ đám người Tiêu gia đến ăn bám này là nhà chúng ta mời tới ư?"
"Chuyện này, ta nhất định sẽ cho Lâm gia một lời giải thích."
Tiêu Nhượng lúc này đầu đầy mồ hôi, khó khăn lắm mới đuổi hết đám người gây rối đi nhưng vẻ bất mãn của người Lâm gia vẫn không hề giảm bớt.
"Tiêu gia quả nhiên khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác, chẳng qua chỉ mới có một vị hầu gia mà cả tộc đều muốn cưỡi lên đầu lên cổ của Tri Âm nhà chúng ta sao?"
Ôn thị cũng không kìm được tức giận: "Nếu không phải Tiêu Nhượng trên đường trở về trúng độc thì nữ nhi ta sao lại để hắn tiếp cận, còn để đến mức mang thai? Danh tiếng này chẳng phải cũng đã bị hủy rồi sao?"
Đúng lúc này, Lâm Tri Âm từ ngoài bước vào.
Dương thị vội vàng đi đến, nắm lấy tay nàng ta: "Tri Âm, con ngoan, mấy ngày nay con phải chịu ấm ức rồi, tất cả đều do Tiêu gia chúng ta không ngăn cản được Thôi An Như, nếu con muốn trách thì cứ trách ta đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tri Âm nghe xong, trong lòng bỗng cảm động: "Bá mẫu, chuyện này sao có thể trách người được? Thôi muội muội không còn cha huynh, lại ganh tỵ vì con được Tiêu lang yêu thương nên con sẽ không so đo với nàng ấy đâu."
"Muội muội của ta quả là khoan dung độ lượng, không giống những kẻ cay nghiệt độc ác, bằng không, sao đến ông trời cũng không giúp nàng ta chứ?"
Lâm Xuyên kết luận một câu, không ai phản bác.
Tiêu Nhượng lại càng cảm thấy mình đã cố hết sức để giữ thể diện cho Thôi An Như, là nàng cố tình gây sự, không thể trách hắn ta vô tình được.
"Tri Âm dịu dàng, thấu hiểu, đương nhiên không phải hạng phụ nhân chua ngoa vô tri có thể sánh bằng."
Không khí dần hòa hoãn, Dương thị nhân cơ hội đề xuất:
"Hôm nay ta đến đây, thứ nhất là để xin lỗi, thứ hai cũng muốn bàn bạc với thân gia về hôn kỳ, hoàng thượng đã hạ chỉ tứ hôn, Nhượng nhi lại không cần phải thủ hiếu cho nhà Trấn Quốc Công nữa. Nhân lúc hắn được phong hầu, chi bằng chúng ta tổ chức hôn lễ, lưỡng toàn kỳ mỹ."
Lâm Tri Âm nghe xong nhìn về phía Tiêu Nhượng, không khỏi có chút e thẹn.
Lâm Chí Viễn và Ôn thị liếc nhìn nhau, không tỏ vẻ phản đối.
"Hẳn là nên như vậy... Chỉ có điều..." Ôn thị do dự.
"Nhạc mẫu đại nhân cứ nói đừng ngại." Tiêu Nhượng đáp lời rất kịp thời.
Ôn thị trầm ngâm: "Nghe nói hoàng thượng đã hạ chỉ yêu cầu Tiêu gia trong ba ngày phải trả lại bảy mươi lăm vạn lượng bạc cho Thôi An Như, đến khi đó, lễ sính..."
Quan sát sắc mặt của mẫu tử Dương thị, bà ta đổi giọng nói tiếp:
"Tri Âm nhà ta vốn đã bị Thôi An Như hủy hoại danh tiếng, nếu cứ đơn giản gả đi như vậy, chỉ e thiên hạ sẽ cười chê."
Tiêu Nhượng sớm đã nghĩ kỹ: "Nhạc mẫu đại nhân cứ yên tâm, năm xưa Thôi An Như gả vào Tiêu gia gần như không có sính lễ, mọi việc đều do phủ Trấn Quốc Công lo liệu. Nay tiểu tế nhất định sẽ tổ chức long trọng không để Tri Âm chịu thiệt thòi."
"Con sẽ để mọi người biết rằng, Tri Âm mới là người con thực sự muốn cưới, quý giá hơn Thôi An Như rất nhiều."
Ôn thị tạm thấy hài lòng nhưng vẫn chưa nghe rõ về nguồn trả nợ.
"Còn bảy mươi lăm vạn của Thôi An Như..."
"Nhạc mẫu hôm nay cũng thấy rồi đó, những người thân tộc không hiểu chuyện của Tiêu gia, nhiều năm qua, bọn họ dựa vào danh nghĩa của con cũng tích lũy không ít gia sản, đã đến lúc họ cần cống hiến rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro