Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng

Tộc Nhân Tiêu T...

2025-01-04 23:29:09

Ngày hôm sau.

Đám tộc nhân của Tiêu gia bị thanh trừng sớm tụ tập lại với nhau.

Người đứng đầu là một lão giả, không chỉ bị Thôi An Như đuổi khỏi cửa tiệm mà ngay cả nhi tử lão cũng bị bắt giam.

“Nàng ta chỉ là một cô nhi, dựa vào đâu mà nói không cho chúng ta làm thì không cho?”

“Đi, tìm nàng ta mà đòi lại công bằng!”

Một đoàn người kéo nhau đi rầm rộ, đến mức ngay cả Tiêu Nhượng ở nhà cũng nghe thấy tin.

Dương thị có chút lo lắng: “Để họ cứ thế đi, liệu có gây phiền phức cho con không?”

Tiêu Nhượng chỉ cười lạnh, muốn nhìn Thôi An Như rơi vào cảnh rối ren: “Nương, họ muốn gây chuyện thì cứ để họ gây, chúng ta đi Lâm gia trước đã, dù đây là hôn sự do Hoàng thượng ban, cũng phải làm cho đối phương vừa lòng mới được.”

Lão thái phu nhân cũng gật đầu: “Đúng thế, mẫu thân của Lâm Tri Âm xuất thân danh môn vọng tộc, ngoại tổ phụ là đương triều Thái sư, cữu cữu ruột lại là Thừa tướng. Con kết thân với Lâm Tri Âm, có hai vị đó làm chỗ dựa thì ai dám cười nhạo con?”

“Hừ, cứ chờ xem, hiện giờ Tiêu Nhượng con đang ở độ tuổi sung mãn, chờ Tri Âm vào cửa, chúng ta kết thân với Ôn gia tất sẽ được nâng đỡ trên triều đường. Khi đó muốn gây áp lực lên Thôi An Như chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

“Đến lúc đó, dù là mang theo sính lễ để làm thiếp cũng là ân điển mà chúng ta ban cho nàng ta.”

Lão thái phu nhân mơ màng vẽ ra một tương lai tươi đẹp, dường như mọi vấn đề trước mắt đều đã được giải quyết.

Còn bên kia, đám tộc nhân Tiêu gia kéo đến Trấn Quốc Công phủ, đứng trước cổng lớn nhưng lại chần chừ không dám vào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Họ không có dũng khí như lần xông vào An Nam Hầu phủ, chỉ có thể đứng ở cửa mà ầm ĩ.

“Bảo Thôi An Như ra đây, cho chúng ta một lời giải thích!”

“Chẳng lẽ người Trấn Quốc Công phủ các ngươi muốn ức hiếp người khác cũng được sao?”

“Thôi An Như! Ra đây!”

“...”

Xuân Lan các, nơi Thôi An Như ở trước khi xuất giá.

Gió Đông rệu rã thổi qua khung cửa sổ, ánh nắng bị song cửa xé vụn, in lên bàn những bóng dáng lộn xộn.

Thôi An Như cầm trên tay chiếc nanh sói mà ca ca gửi về từ biên cương trước lúc hy sinh, mặc dù ngón tay bị cứa chảy máu nhưng nàng cũng không buông tay.

“Tiểu thư, quả nhiên tộc nhân Tiêu gia bị thúc đến rồi...”

Đan Thanh chẳng hề bất ngờ trước việc này.

Nếu không phải Đan Chu ngăn lại, e rằng nàng ấy đã xông ra ngoài mắng nhiếc đám người không biết liêm sỉ đó.

“Ừm, cũng nên chỉ cho họ một con đường sáng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thôi An Như đứng dậy, cẩn thận đặt chiếc nanh sói vào một chiếc hộp nhỏ rồi đơn giản lau sạch tay.

Bên ngoài, đám tộc nhân Tiêu gia vẫn đang cãi vã với dân chúng.

Cửa lớn Quốc Công phủ mở ra, Thôi An Như với gương mặt bình thản bước ra ngoài.

“Thôi An Như, hôm nay ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích, dựa vào đâu mà ngừng công việc của chúng ta?”

Luôn cần một kẻ làm chim đầu đàn, bằng không vở kịch sẽ không thể diễn.

“Đúng thế, còn bắt cả nhi tử ta nữa!”

Nhìn đám người Tiêu gia vẫn không chịu sửa thói cũ, Thôi An Như chỉ có sự khinh bỉ trong mắt.

“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, họ làm giả sổ sách, chẳng lẽ không đáng bị bắt sao?”

Khí thế của đám tộc nhân Tiêu gia lập tức giảm đi phân nửa.

Thôi An Như tiếp tục thừa thắng: “Không trực tiếp dùng gậy lớn đánh đuổi các ngươi đi đã là ta nhân từ lắm rồi.”

Nhìn vẻ mặt không thể tin của bọn họ, Thôi An Như mỉm cười ôn hòa: “Tuy nhiên, nể tình từng là thân thích một thời, ta sẽ nhắc nhở các ngươi một điều cuối cùng.”

“Hoàng thượng đã ban hôn, Tiêu gia sắp có tân nương tử rồi, cô nương Lâm gia tự xưng hiền thục hơn ta, hẳn sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của các ngươi.”

“Còn về mấy người bị bắt kia, có lẽ cữu cữu ruột là Thừa tướng của cô nương Lâm gia có thể giúp một tay.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng

Số ký tự: 0