Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng
Nữ Nhi Tốt Của...
2025-01-04 23:29:09
Dư thị sững người, chưa bao giờ thấy một Lương Tử Ngọc như vậy, chỉ biết khóc lóc sụt sùi: “Tử Ngọc, con nói vậy, chẳng phải làm cho cha con rơi vào tình cảnh bất nghĩa sao? Đồ cưới của tỷ tỷ con là do ông ấy giao cho ta giữ, việc ăn mặc của con cũng là theo ý ông ấy, tránh để lãng phí, tập cho con thói quen cần kiệm quản gia! Tất cả đều là vì tốt cho con cả mà!”
“Nếu không phải vì con có danh tiếng bên ngoài, làm sao có thể được Trấn Quốc Công phủ để mắt đến, trở thành Thế tử phu nhân chứ? Huống hồ, sau khi con thành thân, đồ cưới của mẫu thân con chẳng phải đã trả lại cho con rồi sao?”
Lương Tử Ngọc không để bà ta đánh lừa, chỉ cười lạnh một tiếng: “Trấn Quốc Công phủ cầu thân ta là vì mẫu thân ta sinh thời có giao tình với bà nội của Thế tử gia, cơ mà bà lại muốn dùng nữ nhi của bà thay thế ta! Còn về đồ cưới, đó là nhờ phu quân ta giúp đòi lại, các bà mới miễn cưỡng trả lại.”
“Những ngày này, các bà mượn danh nghĩa thông gia, lại lén lút dò hỏi Quốc Công phủ có bao nhiêu tài sản riêng, xem các bà có thể chuyển vào đây và tiếp quản mọi thứ của Quốc Công phủ hay không, các bà còn trách ta đón tiểu cô về nhà, thậm chí lấy con ta để uy hiếp, muốn ta đem mọi thứ của nhà tướng công cung phụng cha bà! Đây chẳng phải đều là mưu kế hay ho của bà sao? Nếu không phải nghe nói An Như được phong làm Quận chúa, liệu bà có đến đây xin lỗi?”
Dư thị bị một tràng chất vấn khiến mặt mũi không còn, trong lòng cũng như bị lột trần trước mặt bao người.
Khi Thôi An Như bước ra, bà ta còn tưởng mình hoa mắt.
“Tẩu tẩu bớt giận, nay tẩu đã có hàm vị cáo mệnh, còn bà ta chỉ là một kẻ đến quấy nhiễu, đuổi đi là được, hà tất phải hao tổn tinh thần như thế.”
Dư thị chợt nhận ra, hóa ra thật sự là Thôi An Như bước ra.
“Quận chúa, chúng ta thực sự đến để xin lỗi rất chân thành.”
Thôi An Như nhếch mép cười khinh bỉ: “Không đánh bà trước mặt mọi người, không để cha bà bị bãi quan về làm thứ dân đã là tẩu tẩu ta nể tình cũ rồi. Vậy mà bà còn không biết xấu hổ, ngang nhiên gọi tên tẩu ta, lại dùng hiếu đạo để ép buộc nàng, bà là cái thứ gì?”
Lương Tử Ngọc không phí lời thêm, trực tiếp sai người đóng cửa lớn.
“Về nói với Lương đại nhân, ta không có người cha như ông ta, cút.”
Nói xong, nàng ấy mới chợt hỏi một câu: “An Như, nay Trấn Quốc Công phủ đã mất đi trụ cột, mấy ngày nay chúng ta liên tục gây thù chuốc oán, liệu con đường phía trước có khó hơn không?”
Thôi An Như ngước nhìn trời với vẻ mặt điềm tĩnh.
“Những kẻ chọn lúc này để trở thành địch nhân của chúng ta vốn đã sẵn ý định coi chúng ta như miếng thịt để xâu xé, chỉ là muội không muốn cho họ cơ hội này, ngày mai nên vào cung tạ ơn rồi.”
Lương Tử Ngọc như hiểu mà không hiểu, những ngày tháng quấy nhiễu này đã khiến tâm thần nàng ấy đều mỏi mệt.
Người nhà mẹ đẻ không ngừng gây chuyện, nàng ấy từng có lúc quyết ý lấy cái chết để giải thoát.
“Trước đây, phụ thân và phu quân tuy quyền cao chức trọng nhưng chưa từng khinh nhờn người khác, lại càng không lấy quyền thế để mưu lợi riêng. Giao hảo với các đại thần triều đình cũng chỉ là giao tình quân tử, nay họ vừa mới qua đời, những người này đã không chờ nổi mà đẩy ta xuống vực thẳm sao?” Lương Tử Ngọc không thể hiểu nổi.
Thôi An Như dùng một ví dụ rất đơn giản để giải thích cho nàng ấy.
“Tẩu tẩu, thân mẫu của tẩu khi còn sống đã làm gì có lỗi với Dư thị chưa? Không phải bà ta vẫn giành lấy phụ thân của tẩu, sau khi thân mẫu mất lại sợ tẩu sống tốt, chỉ có đạp tẩu xuống, bà ta mới cảm thấy toàn thắng hay sao?”
Lương Tử Ngọc dường như bừng tỉnh, nhưng vẫn cảm thấy những kẻ này không xứng đáng.
Thôi An Như gật đầu: “Chuyện của sói mắt trắng thì đừng dùng tiêu chuẩn của người mà đo lường, không có ai quy định sói mắt trắng sẽ ngay lập tức gặp báo ứng cả, dẫu sao tình thế hiện tại của Đại Hạ chúng ta cũng dung túng cho sự tồn tại của sói mắt trắng.”
Lương Tử Ngọc thoáng mơ hồ, nàng ấy có chút không theo kịp với tư duy của Thôi An Như.
Thấy biểu cảm của nàng ấy, Thôi An Như cười nhạt nói: “Dẫu sao, vị đang ngồi trên long ỷ kia chẳng phải chính là con sói mắt trắng lớn nhất sao? Xử lý nhẹ tay một kẻ thôi, ông ta liền cảm thấy tâm an ổn thêm một phần.”
Lương Tử Ngọc hoảng hốt, gần đây Thôi An Như quả thực lời gì cũng dám nói.
Nàng ấy cố hạ thấp giọng, nhưng vẫn muốn bày tỏ rõ ràng:
“Sau này những lời như vậy nữa, để thối rữa trong lòng là được rồi, cẩn thận tai vách mạch rừng đấy.”
Thôi An Như gật đầu, vẫn giữ nụ cười hòa nhã.
Bên ngoài cổng lớn, Dư thị không chịu nổi cơn tức, thêm vào đó là ánh mắt của bách tính như dao cứa, quả thực là tra tấn đến tận xương tủy.
“Đi, về nói với lão gia rằng nữ nhi tốt của ông ta có được cáo mệnh rồi, đã không coi trọng nhà mẹ đẻ nữa rồi.”
“Phu nhân, mấy người này xử trí thế nào?”
Hạ nhân chỉ vào mấy kẻ bị trói đưa đến.
“Đắc tội với phu nhân Hộ Quốc Tướng quân và An Quốc Quận chúa, gây họa lớn như vậy cho Lương gia, chúng ta còn giữ nổi hay sao? Đem bán, càng rẻ càng tốt.”
Dư thị không hề để lại chút tình nghĩa cũ, quay đầu rời đi không chút lưu luyến.
Về phần sau khi Dư thị trở về nhà, bà ta làm sao thêm mắm dặm muối để tố cáo trước mặt Lương đại nhân thì đã chẳng còn liên quan gì đến Quốc Công phủ nữa.
“Nếu không phải vì con có danh tiếng bên ngoài, làm sao có thể được Trấn Quốc Công phủ để mắt đến, trở thành Thế tử phu nhân chứ? Huống hồ, sau khi con thành thân, đồ cưới của mẫu thân con chẳng phải đã trả lại cho con rồi sao?”
Lương Tử Ngọc không để bà ta đánh lừa, chỉ cười lạnh một tiếng: “Trấn Quốc Công phủ cầu thân ta là vì mẫu thân ta sinh thời có giao tình với bà nội của Thế tử gia, cơ mà bà lại muốn dùng nữ nhi của bà thay thế ta! Còn về đồ cưới, đó là nhờ phu quân ta giúp đòi lại, các bà mới miễn cưỡng trả lại.”
“Những ngày này, các bà mượn danh nghĩa thông gia, lại lén lút dò hỏi Quốc Công phủ có bao nhiêu tài sản riêng, xem các bà có thể chuyển vào đây và tiếp quản mọi thứ của Quốc Công phủ hay không, các bà còn trách ta đón tiểu cô về nhà, thậm chí lấy con ta để uy hiếp, muốn ta đem mọi thứ của nhà tướng công cung phụng cha bà! Đây chẳng phải đều là mưu kế hay ho của bà sao? Nếu không phải nghe nói An Như được phong làm Quận chúa, liệu bà có đến đây xin lỗi?”
Dư thị bị một tràng chất vấn khiến mặt mũi không còn, trong lòng cũng như bị lột trần trước mặt bao người.
Khi Thôi An Như bước ra, bà ta còn tưởng mình hoa mắt.
“Tẩu tẩu bớt giận, nay tẩu đã có hàm vị cáo mệnh, còn bà ta chỉ là một kẻ đến quấy nhiễu, đuổi đi là được, hà tất phải hao tổn tinh thần như thế.”
Dư thị chợt nhận ra, hóa ra thật sự là Thôi An Như bước ra.
“Quận chúa, chúng ta thực sự đến để xin lỗi rất chân thành.”
Thôi An Như nhếch mép cười khinh bỉ: “Không đánh bà trước mặt mọi người, không để cha bà bị bãi quan về làm thứ dân đã là tẩu tẩu ta nể tình cũ rồi. Vậy mà bà còn không biết xấu hổ, ngang nhiên gọi tên tẩu ta, lại dùng hiếu đạo để ép buộc nàng, bà là cái thứ gì?”
Lương Tử Ngọc không phí lời thêm, trực tiếp sai người đóng cửa lớn.
“Về nói với Lương đại nhân, ta không có người cha như ông ta, cút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, nàng ấy mới chợt hỏi một câu: “An Như, nay Trấn Quốc Công phủ đã mất đi trụ cột, mấy ngày nay chúng ta liên tục gây thù chuốc oán, liệu con đường phía trước có khó hơn không?”
Thôi An Như ngước nhìn trời với vẻ mặt điềm tĩnh.
“Những kẻ chọn lúc này để trở thành địch nhân của chúng ta vốn đã sẵn ý định coi chúng ta như miếng thịt để xâu xé, chỉ là muội không muốn cho họ cơ hội này, ngày mai nên vào cung tạ ơn rồi.”
Lương Tử Ngọc như hiểu mà không hiểu, những ngày tháng quấy nhiễu này đã khiến tâm thần nàng ấy đều mỏi mệt.
Người nhà mẹ đẻ không ngừng gây chuyện, nàng ấy từng có lúc quyết ý lấy cái chết để giải thoát.
“Trước đây, phụ thân và phu quân tuy quyền cao chức trọng nhưng chưa từng khinh nhờn người khác, lại càng không lấy quyền thế để mưu lợi riêng. Giao hảo với các đại thần triều đình cũng chỉ là giao tình quân tử, nay họ vừa mới qua đời, những người này đã không chờ nổi mà đẩy ta xuống vực thẳm sao?” Lương Tử Ngọc không thể hiểu nổi.
Thôi An Như dùng một ví dụ rất đơn giản để giải thích cho nàng ấy.
“Tẩu tẩu, thân mẫu của tẩu khi còn sống đã làm gì có lỗi với Dư thị chưa? Không phải bà ta vẫn giành lấy phụ thân của tẩu, sau khi thân mẫu mất lại sợ tẩu sống tốt, chỉ có đạp tẩu xuống, bà ta mới cảm thấy toàn thắng hay sao?”
Lương Tử Ngọc dường như bừng tỉnh, nhưng vẫn cảm thấy những kẻ này không xứng đáng.
Thôi An Như gật đầu: “Chuyện của sói mắt trắng thì đừng dùng tiêu chuẩn của người mà đo lường, không có ai quy định sói mắt trắng sẽ ngay lập tức gặp báo ứng cả, dẫu sao tình thế hiện tại của Đại Hạ chúng ta cũng dung túng cho sự tồn tại của sói mắt trắng.”
Lương Tử Ngọc thoáng mơ hồ, nàng ấy có chút không theo kịp với tư duy của Thôi An Như.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy biểu cảm của nàng ấy, Thôi An Như cười nhạt nói: “Dẫu sao, vị đang ngồi trên long ỷ kia chẳng phải chính là con sói mắt trắng lớn nhất sao? Xử lý nhẹ tay một kẻ thôi, ông ta liền cảm thấy tâm an ổn thêm một phần.”
Lương Tử Ngọc hoảng hốt, gần đây Thôi An Như quả thực lời gì cũng dám nói.
Nàng ấy cố hạ thấp giọng, nhưng vẫn muốn bày tỏ rõ ràng:
“Sau này những lời như vậy nữa, để thối rữa trong lòng là được rồi, cẩn thận tai vách mạch rừng đấy.”
Thôi An Như gật đầu, vẫn giữ nụ cười hòa nhã.
Bên ngoài cổng lớn, Dư thị không chịu nổi cơn tức, thêm vào đó là ánh mắt của bách tính như dao cứa, quả thực là tra tấn đến tận xương tủy.
“Đi, về nói với lão gia rằng nữ nhi tốt của ông ta có được cáo mệnh rồi, đã không coi trọng nhà mẹ đẻ nữa rồi.”
“Phu nhân, mấy người này xử trí thế nào?”
Hạ nhân chỉ vào mấy kẻ bị trói đưa đến.
“Đắc tội với phu nhân Hộ Quốc Tướng quân và An Quốc Quận chúa, gây họa lớn như vậy cho Lương gia, chúng ta còn giữ nổi hay sao? Đem bán, càng rẻ càng tốt.”
Dư thị không hề để lại chút tình nghĩa cũ, quay đầu rời đi không chút lưu luyến.
Về phần sau khi Dư thị trở về nhà, bà ta làm sao thêm mắm dặm muối để tố cáo trước mặt Lương đại nhân thì đã chẳng còn liên quan gì đến Quốc Công phủ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro