Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng
Phải Mạnh Mẽ Đứ...
2025-01-04 23:29:09
“Là quỳ trước cửa lớn sao?”
Thôi An Như không tỏ ra bất ngờ, chỉ muốn hỏi cho rõ ràng.
Đan Thanh lắc đầu: “Không phải, mặt cười nhăn nhở, còn mang theo không ít đồ nữa cơ.”
Thôi An Như liếc nhìn sắc mặt của Lương Tử Ngọc.
“Tẩu tẩu, bà ta đến là để xin lỗi tẩu, tẩu tự mình xử lý đi.”
Lương Tử Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói với Đan Thanh: “Bảo bà ta mang đồ đi thẳng đi, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Lương gia, không cần cái sự giả dối của bà ta.”
Thôi An Như nhắc khẽ một câu: “Tẩu tẩu, để bà ta xin lỗi xong rồi hãy đuổi đi cũng không muộn.”
“Phải, ta suýt nữa thì quên mất điều đó.”
Nhắc đến người Lương gia, Lương Tử Ngọc vẫn còn giận dữ.
Nàng ấy đứng lên, đi được vài bước rồi lại quay đầu lại.
“Ta sợ mình không khống chế được cảm xúc.”
Những năm qua, tuy rằng nàng ấy không có tình cảm gì với người Lương gia, nhưng vì danh tiếng của Quốc công phủ mà nàng ấy vẫn cẩn thận đối xử ôn hòa.
Sự thuận theo đã trở thành thói quen, bây giờ bộc phát lại khiến nàng ấy có phần bối rối.
“Tẩu tẩu, tẩu cứ nghĩ đến việc năm đó nữ nhân kia định dùng nữ nhi của bà ta để thay thế tẩu gả cho ca ca của ta, nếu như vậy thì đã không có Lang nhi rồi.”
Thôi An Như chỉ một câu nói đã làm bùng lên ngọn lửa giận dữ trong lòng Lương Tử Ngọc.
“Đúng, cái… tiện nhân đó…”
Đến cuối câu, Lương Tử Ngọc đã bắt đầu nghiến răng.
“Lại nghĩ đến chuyện làm sao bà ta vào cửa mê hoặc cha tẩu xa lánh nương tẩu, mấy năm nay còn không ngừng gây chia rẽ.”
Thôi An Như rất giỏi khơi dậy sự phẫn nộ, chẳng mấy chốc đã khiến hận ý chôn sâu trong lòng Lương Tử Ngọc bùng phát.
“Tẩu tẩu, ta còn muốn nhắc tẩu một câu, nếu cha tẩu chịu tin tưởng tẩu một lần cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay.”
Lương Tử Ngọc nào không hiểu, đối với cha của mình, nàng ấy thà coi như ông đã chết.
“Cha tẩu không đến, nói đoạn tuyệt quan hệ mà không trước mặt ông ta thì không hiệu nghiệm, vì vậy tạm thời đừng nói.”
Thôi An Như lại nhắc thêm một câu, sau đó im lặng.
Dư thị dẫn theo gia đinh và nha hoàn chờ trước cửa suốt nửa ngày, cười đến mức cơ mặt cứng đờ nhưng bên trong lại không có chút động tĩnh nào.
Hai ngày nay trước cửa Trấn Quốc Công phủ thường xuyên có chuyện náo nhiệt, dân chúng đã quen liền tụ lại xem.
Dư thị cảm thấy nụ cười trên mặt mình đã không giữ được nữa, mặt mày cứng đơ, rốt cuộc cũng thấy cửa lớn mở ra.
“Quận…”
Bà ta định dựa vào Thôi An Như để làm thân, kết quả lại thấy người bước ra là Lương Tử Ngọc mà bình thường bà ta khinh thường nhất.
“Lương phu nhân, hạ nhân không làm phiền nổi ta nên bà đích thân đến hỏi tội sao? Dẫn theo nhiều người như vậy là muốn cưỡng ép xông vào Trấn Quốc Công phủ của chúng ta à?”
Sau khi nghĩ thông suốt, Lương Tử Ngọc không còn băn khoăn gì nữa.
Dư thị ngẩn người, không ngờ lời đồn của bọn hạ nhân là thật, Lương Tử Ngọc thực sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lương gia.
Ngay tại cửa lớn, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà dám hạ thấp thể diện của bà ta, không phải là phát điên rồi sao?
“Tử Ngọc, mẫu thân đến đây là để xin lỗi Quận chúa, ta biết con đang giận bọn hạ nhân không hiểu chuyện, làm hại Quận chúa hiểu lầm cả con. Tất cả đều là lỗi của mấy kẻ tâm địa đen tối này bị mỡ heo che mắt, dám ăn nói bậy bạ, ta đã cho chúng uống thuốc rồi, sau này chúng không thể nói năng bừa bãi được nữa.”
Nói xong, bà ta sai người kéo mấy kẻ trông như cá chết đến.
Lương Tử Ngọc nhìn kỹ, quả nhiên là những kẻ từng kiêu căng hống hách kia.
“Quận chúa cũng ở đây chứ? Hay là chúng ta vào trong nói chuyện đi?”
Dư thị nghĩ rằng mình đã đủ thành khẩn.
“Bà là mẫu thân của ai?”
Một câu nói lạnh lùng của Lương Tử Ngọc khiến Dư thị bất giác cau mày.
Trong lòng bà ta thầm nghĩ, bà đây dĩ nhiên không muốn làm mẫu thân của ngươi, ngươi sớm nên chết cùng với mẫu thân ruột của mình rồi!
“Tử Ngọc, bất kể thế nào thì ta cũng là kế mẫu của con, cũng là người đã nuôi dưỡng con từ nhỏ, hà tất phải vì vài tên hạ nhân mà làm khó trưởng bối? Các con muốn ta đến xin lỗi, ta chẳng phải đã đến rồi sao? Không cho ta vào cửa lại là cớ gì?”
Chiêu trò của Dư thị rất cũ, những năm qua chỉ có cha của Lương Tử Ngọc mới bị mắc lừa mà thôi.
“Dư thị, bà không phải kế thất được cưới vào, mà là thiếp thất được nâng lên làm chính thất, bà lấy tư cách gì bắt ta gọi bà một tiếng mẫu thân? Còn nói đến chuyện nuôi dưỡng ta, ý bà là việc chiếm giữ đồ cưới của mẫu thân ta, khấu trừ phần ăn mặc của ta nhưng lại phóng túng cho con cái của bà hay sao?”
Lương Tử Ngọc ép mình phải mạnh mẽ đứng lên.
Trước kia có Trấn Quốc Công, có Thế tử gia ở đây, chỉ cần dựa vào danh vọng của hai người họ là đủ để trấn áp những kẻ có ý đồ xấu.
Nhưng nay chỉ còn nàng ấy là một góa phụ, phải bảo vệ tốt cho nhi tử và tiểu cô, đối với bất kỳ ai mà yếu mềm thì chỉ làm cho họ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thôi An Như không tỏ ra bất ngờ, chỉ muốn hỏi cho rõ ràng.
Đan Thanh lắc đầu: “Không phải, mặt cười nhăn nhở, còn mang theo không ít đồ nữa cơ.”
Thôi An Như liếc nhìn sắc mặt của Lương Tử Ngọc.
“Tẩu tẩu, bà ta đến là để xin lỗi tẩu, tẩu tự mình xử lý đi.”
Lương Tử Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói với Đan Thanh: “Bảo bà ta mang đồ đi thẳng đi, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Lương gia, không cần cái sự giả dối của bà ta.”
Thôi An Như nhắc khẽ một câu: “Tẩu tẩu, để bà ta xin lỗi xong rồi hãy đuổi đi cũng không muộn.”
“Phải, ta suýt nữa thì quên mất điều đó.”
Nhắc đến người Lương gia, Lương Tử Ngọc vẫn còn giận dữ.
Nàng ấy đứng lên, đi được vài bước rồi lại quay đầu lại.
“Ta sợ mình không khống chế được cảm xúc.”
Những năm qua, tuy rằng nàng ấy không có tình cảm gì với người Lương gia, nhưng vì danh tiếng của Quốc công phủ mà nàng ấy vẫn cẩn thận đối xử ôn hòa.
Sự thuận theo đã trở thành thói quen, bây giờ bộc phát lại khiến nàng ấy có phần bối rối.
“Tẩu tẩu, tẩu cứ nghĩ đến việc năm đó nữ nhân kia định dùng nữ nhi của bà ta để thay thế tẩu gả cho ca ca của ta, nếu như vậy thì đã không có Lang nhi rồi.”
Thôi An Như chỉ một câu nói đã làm bùng lên ngọn lửa giận dữ trong lòng Lương Tử Ngọc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng, cái… tiện nhân đó…”
Đến cuối câu, Lương Tử Ngọc đã bắt đầu nghiến răng.
“Lại nghĩ đến chuyện làm sao bà ta vào cửa mê hoặc cha tẩu xa lánh nương tẩu, mấy năm nay còn không ngừng gây chia rẽ.”
Thôi An Như rất giỏi khơi dậy sự phẫn nộ, chẳng mấy chốc đã khiến hận ý chôn sâu trong lòng Lương Tử Ngọc bùng phát.
“Tẩu tẩu, ta còn muốn nhắc tẩu một câu, nếu cha tẩu chịu tin tưởng tẩu một lần cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay.”
Lương Tử Ngọc nào không hiểu, đối với cha của mình, nàng ấy thà coi như ông đã chết.
“Cha tẩu không đến, nói đoạn tuyệt quan hệ mà không trước mặt ông ta thì không hiệu nghiệm, vì vậy tạm thời đừng nói.”
Thôi An Như lại nhắc thêm một câu, sau đó im lặng.
Dư thị dẫn theo gia đinh và nha hoàn chờ trước cửa suốt nửa ngày, cười đến mức cơ mặt cứng đờ nhưng bên trong lại không có chút động tĩnh nào.
Hai ngày nay trước cửa Trấn Quốc Công phủ thường xuyên có chuyện náo nhiệt, dân chúng đã quen liền tụ lại xem.
Dư thị cảm thấy nụ cười trên mặt mình đã không giữ được nữa, mặt mày cứng đơ, rốt cuộc cũng thấy cửa lớn mở ra.
“Quận…”
Bà ta định dựa vào Thôi An Như để làm thân, kết quả lại thấy người bước ra là Lương Tử Ngọc mà bình thường bà ta khinh thường nhất.
“Lương phu nhân, hạ nhân không làm phiền nổi ta nên bà đích thân đến hỏi tội sao? Dẫn theo nhiều người như vậy là muốn cưỡng ép xông vào Trấn Quốc Công phủ của chúng ta à?”
Sau khi nghĩ thông suốt, Lương Tử Ngọc không còn băn khoăn gì nữa.
Dư thị ngẩn người, không ngờ lời đồn của bọn hạ nhân là thật, Lương Tử Ngọc thực sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lương gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay tại cửa lớn, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà dám hạ thấp thể diện của bà ta, không phải là phát điên rồi sao?
“Tử Ngọc, mẫu thân đến đây là để xin lỗi Quận chúa, ta biết con đang giận bọn hạ nhân không hiểu chuyện, làm hại Quận chúa hiểu lầm cả con. Tất cả đều là lỗi của mấy kẻ tâm địa đen tối này bị mỡ heo che mắt, dám ăn nói bậy bạ, ta đã cho chúng uống thuốc rồi, sau này chúng không thể nói năng bừa bãi được nữa.”
Nói xong, bà ta sai người kéo mấy kẻ trông như cá chết đến.
Lương Tử Ngọc nhìn kỹ, quả nhiên là những kẻ từng kiêu căng hống hách kia.
“Quận chúa cũng ở đây chứ? Hay là chúng ta vào trong nói chuyện đi?”
Dư thị nghĩ rằng mình đã đủ thành khẩn.
“Bà là mẫu thân của ai?”
Một câu nói lạnh lùng của Lương Tử Ngọc khiến Dư thị bất giác cau mày.
Trong lòng bà ta thầm nghĩ, bà đây dĩ nhiên không muốn làm mẫu thân của ngươi, ngươi sớm nên chết cùng với mẫu thân ruột của mình rồi!
“Tử Ngọc, bất kể thế nào thì ta cũng là kế mẫu của con, cũng là người đã nuôi dưỡng con từ nhỏ, hà tất phải vì vài tên hạ nhân mà làm khó trưởng bối? Các con muốn ta đến xin lỗi, ta chẳng phải đã đến rồi sao? Không cho ta vào cửa lại là cớ gì?”
Chiêu trò của Dư thị rất cũ, những năm qua chỉ có cha của Lương Tử Ngọc mới bị mắc lừa mà thôi.
“Dư thị, bà không phải kế thất được cưới vào, mà là thiếp thất được nâng lên làm chính thất, bà lấy tư cách gì bắt ta gọi bà một tiếng mẫu thân? Còn nói đến chuyện nuôi dưỡng ta, ý bà là việc chiếm giữ đồ cưới của mẫu thân ta, khấu trừ phần ăn mặc của ta nhưng lại phóng túng cho con cái của bà hay sao?”
Lương Tử Ngọc ép mình phải mạnh mẽ đứng lên.
Trước kia có Trấn Quốc Công, có Thế tử gia ở đây, chỉ cần dựa vào danh vọng của hai người họ là đủ để trấn áp những kẻ có ý đồ xấu.
Nhưng nay chỉ còn nàng ấy là một góa phụ, phải bảo vệ tốt cho nhi tử và tiểu cô, đối với bất kỳ ai mà yếu mềm thì chỉ làm cho họ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro