Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng

Quận Chúa Thì Đ...

2025-01-04 23:29:09

Giang thị cùng nữ nhi thuận lợi hòa ly, mang theo toàn bộ gia sản được cha anh đến đón về.

Cùng một hành vi, chỉ vì địa vị khác biệt, công lao khác biệt mà hình phạt cũng hoàn toàn khác biệt.

Ngô công công sau khi tuyên chỉ còn cố ý đến An Nam Hầu phủ, nói là Hoàng Thượng có lời gửi Tiêu Nhượng, bảo hắn ta hành xử cẩn trọng, cũng phải quản lý thuộc hạ cho nghiêm. Đồng thời thông báo về nội dung thánh chỉ và việc Thôi An Như được phong làm Quận chúa rồi lập tức rời đi.

“Nhượng nhi, Ngô công công có ý gì đây?” Dương thị cảm thấy có gì đó không đơn giản.

“Hoàng Thượng ban ân, muốn con ghi nhớ: Con vẫn có ông ấy làm chỗ dựa, nếu không, giờ đây con cũng chẳng còn gì cả giống tên binh sĩ kia.”

Tâm trạng Tiêu Nhượng phức tạp, những ngày gần đây, ngoài việc trách cứ Thôi An Như, hắn ta còn phải đối phó với sự giám sát của Lâm gia và ánh mắt lạnh nhạt từ Ôn gia.

Về phần những đại thần trong triều vốn ngưỡng mộ phụ tử Trấn Quốc Công, lại càng không muốn cùng hắn ta nói chuyện.

Chỉ e hôn lễ mà họ khổ tâm chuẩn bị, số người đến tham dự sẽ chẳng được bao nhiêu.

“Nghe nói nữ tử kia là do An Như cứu trên đường vào cung hôm đó.” Dương thị nhắc nhở.

Lão phu nhân khinh miệt nói: “Cùng nàng ta dính líu chắc chắn chẳng có chuyện tốt, may mà ngày đó Nhượng nhi chưa cùng nàng ta động phòng đã đi biên thùy, bằng không cũng sẽ nằm trong quan tài mà về giống phụ tử Trấn Quốc Công. Nàng ta trời sinh cô quả, nhất định khắc chết tất cả những người bên cạnh mình!”   

Thôi An Như không để lại bất cứ của hồi môn nào, ép bọn họ hoàn trả toàn bộ chi phí trong hai năm qua, còn ngừng luôn việc cung ứng dược liệu quý giá mà nàng từng sử dụng, mỗi chuyện, mỗi việc đều khiến lão phu nhân đau đớn như cắt.

Nếu lời nguyền có tác dụng, Thôi An Như trong mắt lão phu nhân chắc chắn đã chết trăm ngàn kiểu khác nhau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dương thị thở dài: “Rốt cuộc cũng là duyên phận một hồi, mẫu thân, Tri Âm sắp vào cửa rồi, trong bụng đã mang cốt nhục của Tiêu gia chúng ta, thân thể của mẫu thân so với hai năm trước đã tốt lên rất nhiều, có thể nhìn thấy tứ đại đồng đường, hà tất phải nghĩ đến những chuyện không vui?”

Lão phu nhân lại không chịu buông tha: “Là nàng ta không biết quý trọng, ta muốn xem thử rời khỏi Nhượng nhi, không còn phụ thân và huynh trưởng làm chỗ dựa, tương lai nàng ta sẽ thế nào.”

“Thái Hậu hạ chỉ phong nàng ta làm Quận chúa, cũng chỉ là làm bộ làm dáng thôi, không phải nghĩa nữ cũng không phải thân thích, không ghi danh vào hoàng thất ngọc điệp, cái danh Quận chúa ấy có thể oai phong được bao nhiêu? Chưa biết chừng, chính vì cái tước hiệu Quận chúa này mà tương lai tước vị của tiểu thế tử cũng có thể bị thu hồi.”

Tiêu Nhượng không tiếp lời, trong lòng hắn ta vẫn đầy oán hận với Thôi An Như.

Dựa vào địa vị hiện tại của hắn ta, cớ gì không thể hưởng thụ phúc phận cùng nhiều nữ nhân? Thôi An Như với dáng vẻ cao ngạo ấy thực sự khiến người ta chán ghét.

Quận chúa ư, hừ, thì đã sao?



Trấn Quốc Công phủ.

Trước khi rời đi, Giang thị vẫn dẫn phụ huynh đến quỳ tạ Thôi An Như và Lương Tử Ngọc.

“Nếu không nhờ Quận chúa cứu giúp, lão hán đã không còn được gặp lại nữ nhi mình nữa, không ngờ một lúc hồ đồ năm xưa đã suýt chút nữa khiến nữ nhi mất mạng…”

Giang phụ là một nông phu chất phác, không giỏi ăn nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không phải chỉ nhờ một mình ta, việc các người có thể đến kịp thời, e rằng còn có người khác phi ngựa ngày đêm đưa tin. Thuốc cứu nữ nhi ông, tình giúp nữ nhi ông, ân bảo vệ nữ nhi ông, đều phải ghi nhớ trên người kẻ đó.”

Thôi An Như vừa nhìn thấy phụ tử Giang thị đã biết chắc là Lục Cảnh Thâm ra tay.

Giang phụ đáp: “Quận chúa quả nhiên thông tuệ, nhưng người kia từng nói bất luận ai hỏi đến, đều bảo rằng đó là an bài của Quận chúa, nếu lôi kéo một nam nhân vào, chỉ e làm tổn hại thanh danh Quận chúa, người ấy không cần cảm tạ, cũng chẳng cần danh tiếng.”

Thôi An Như không khăng khăng nhấn mạnh thêm, tôn trọng ý nguyện của Dực Vương.

Người Giang gia nghìn ân vạn tạ rồi mới lên đường hồi hương.

Lương Tử Ngọc cảm thán: “Chỉ tiếc Tiêu Nhượng có quân công trên thân, lại vừa mới phong hầu, nếu không cũng phải lột một lớp da của hắn ta mới hả dạ.”

Thôi An Như vẫn luôn tỉnh táo.

“Tẩu tử, Hoàng Thượng đã nhắc nhở muội: Sấm sét hay mưa móc đều là thiên ân, cùng một tội, hậu quả thế nào đều phụ thuộc vào thái độ của ngài ấy.”

Lương Tử Ngọc nhìn ánh mắt đầy nghiêm túc của Thôi An Như, biết rằng tương lai con đường này định trước sẽ không dễ đi, không khỏi thấy đau lòng.

Lại nghĩ đến mình chỉ là một mệnh phụ có danh phận, không có thủ đoạn, chỉ e sẽ trở thành gánh nặng cho tiểu cô.

Đan Thanh bước vào kéo nàng ấy trở về thực tại.

“Phu nhân, cô nương, Lương phu nhân đã tới…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng

Số ký tự: 0