Chương 81
Chấp Thông Nhất Căn
2024-04-04 22:50:30
Thẩm Thận bị đánh thức, nhưng còn buồn ngủ, mở miệng liền hỏi, "Tiểu Mạt đâu?"
Thím Chu cảm thấy anh buồn cười, trái lại giống như em bé, toàn là tìm vợ.
Bà nhặt lên quần áo ném loạn trên mặt đất, mặt không đổi tim không đập mà thu dọn, "Ở trong phòng em bé."
Thẩm Thận rửa mặt xong, men theo hành lang đi đến gian phòng hai bảo bảo.
Hứa Mạt quỳ gối ở trên giường nhỏ bên cạnh giường nôi mềm, nghiêm túc nhìn chằm chằm Đại Bảo và Nhị Bảo, sống lưng thẳng tắp, đường cong sườn mặt mềm mại, lông mi đen tuyền rũ thấp xuống. Bên cạnh cô là ổ của hai nắm sữa, không hiểu sao có một loại cảm giác năm tháng yên tĩnh.
Thẩm Thận nhấc chân bước bước vào, "Dậy sớm như thế sao, em ở chỗ này bao lâu vậy?"
Hứa Mạt nghe tiếng ngước mắt lên, mỉm cười, "Một lúc rồi, anh mau tới đây nhìn bảo bảo."
Thẩm Thận cười khẽ, đi lên trước quỳ một gối xuống ở trước giường mềm, ôm cô vào trong ngực, "Đúng nha, anh đến xem Bảo Bảo của anh."
Hứa Mạt cười đập anh một quyền, hai người cùng nhau ngồi xuống giường mềm, đánh giá hai đứa song sinh.
Tóc của em bé xác thực cũng nhú lên rồi, hai đoàn trắng nõn nà, tướng ngủ thoạt nhìn vô cùng vui thích, miệng nhỏ cũng đỏ bừng, yên tĩnh được quấn trong chăn nhỏ hoa nhí mỏng mềm mại, vô cùng đáng yêu.
"Ngủ giống như heo con." Thẩm Thận bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Hứa Mạt nhéo anh một cái, "Sao nói bảo bảo như vậy."
Thẩm Thận lúc này lại đi bóp con trai của mình, hai nhóc trái lại không làm ầm ĩ, ôm lấy tay của ba, tấm tắc có tiếng.
Dù là người tính tình như anh, tuổi trẻ như vậy đã có con, tóm lại là có chút rối loạn với không hiểu phương pháp. Nhưng bây giờ, đứa tay nhỏ của con trai giữ chặt lấy anh, không biết nói chuyện cũng có thể khiến cho lòng anh bị hâm nóng đến ấm áp vô cùng.
Trò chơi của ba và con trai duy trì được một hồi, con trai rốt cục bị làm ầm ĩ đến tỉnh.
Mở mắt ra liền tìm cơm ăn, bởi vì nguyên nhân thân thể của bản thân Hứa Mạt, cô cho ăn cũng không nhiều, cho nên hai cái đứa con dùng sữa bột cho ăn phụ, nhưng Hứa Mạt vẫn một mực kiên trì tự mình ra trận.
Cứ như vậy, hai cách trộn lẫn với nhau. Trẻ con bình thường ít nhiều chút chống cự, nhưng hai đứa bé này ngoan đến không chịu được, mặc dù càng yêu hơi thở của mẹ, nhưng mỗi lần đều ăn đến bụng phình lên, vỗ vỗ còn vang lên tiếng thanh thúy.
Bây giờ nhìn con trai có nhu cầu, Hứa Mạt đương nhiên để Thẩm Thận xoay người sang chỗ khác.
Anh nhướng mày, lúc này hỏi ngược lại, "Anh cũng không phải chưa có xem qua, em để ba của tụi nó xoay qua chỗ khác, em xác định?"
Trên mặt Hứa Mạt hiện lên hai đoàn đỏ ửng, nhỏ giọng phản bác, có chút thẹn thùng, "Anh nhìn như vậy không tốt......."
Dù cho thẳng thắn ở bên nhau lâu như vậy, để anh trực diện nhìn bản thân cho bảo bảo ăn, cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
Thẩm Thận lười không đi, Hứa Mạt không lay chuyển được anh, lúc cho Đại Bảo và Nhị Bảo ăn, toàn bộ quá trình đầu đều cúi thấp.
Trong phòng một mảnh yên lặng, chỉ có tạp âm sột soạt mà hai bảo bảo hút mút, chép miệng tạo nên âm thanh.
Ánh mắt Thẩm Thận nóng như lửa, giống như hỏa tiễn bắn thẳng qua.
Sau khi cho ăn xong, Hứa Mạt dịu dàng dỗ một hồi, hai bảo bảo mới lần lượt thiếp đi.
Thẩm Thận xoay mặt cô qua, hướng mặt về phía mình, sau đó nắm cằm cô hôn qua.
Hôn thẳng đến hai người hơi thở đều bất ổn, Thẩm Thận mới buông lỏng ràng buộc, trán thân thiết chống lên trán cô, "Vợ à, tối đến nên đến lượt anh đi?"
Hứa Mạt hai tay chống đỡ sống lưng gầy gò của anh, "Cái gì chứ......"
Thẩm Thận nắm lấy tay nhỏ của cô, hút từng chỗ cong của đốt ngón tay, trong miệng hàm hồ nói, "Đút anh."
Hứa Mạt nhớ tới anh tối hôm qua không biết thỏa mãn, thậm chí còn một mực chôn đầu vào, không muốn ngẩng đầu.
Cô nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp cho Thẩm Thận một cái tát dịu dàng.
Lúc ăn bữa sáng, vợ chồng trẻ tuổi luôn hài hòa xuất hiện chút rắc rối.
Thím Chu nghi hoặc không thôi, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt không để ý tới Thẩm Thận của Hứa Mạt, quay đầu hỏi Thẩm Thận, "Sao vậy, đây là?"
Hứa Mạt ở dưới bàn hung hăng đạp Thẩm Thận một cước, trên mặt dương lên một nụ cười mỉm nhàn nhạt, "Không có gì thím Chu."
Khóe miệng Thẩm Thận cong lên độ cong xấu xa, rõ ràng là bộ dáng thích thú, theo Hứa Mạt nói câu, "Không có gì thím Chu."
Thím Chu: "......".
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Thật đúng là quá dính nhau, máy theo chân vợ không nói, bây giờ máy lặp lại theo vợ cũng đưa vào chương trình hằng ngày rồi.
·
Hai bé lớn lên vô cùng nhanh, khi một tuổi đã có thể run rẩy tự mình đi đường, ai cũng không cần đỡ.
Thẩm trạch cũng thường muốn đón hai anh em qua, tụ họp mở tiệc gia đình. Trưởng bối không có việc gì, già thì yêu trêu đùa chắt trai, không nói nhóm người nhà họ Thẩm, những thế gia giao hảo với Thẩm gia cũng thường xuyên đến thăm hỏi.
Nói ra con nít cũng giống như có linh tính, tuy nói còn không biết nói quá nhiều, chỉ biết một chút từ ngữ đơn giản, nhưng cũng có thể đủ phân biệt trường hợp mà khoe mẽ.
Ở Thẩm trạch có bao nhiêu nghe lời liền có bao nhiêu nghe lời, về đến nhà mới ầm ĩ, buông thả bản tính. Nằm loạn chạy loạn đầy đất, ôm chân mẹ làm nũng.
Thẩm Thận với Hứa Mạt bởi vì nguyên nhân con cái, đều thích hợp giảm bớt thời gian công việc, buông xuống một chút trọng trách.
Sau khi Hứa Mạt tái xuất, trong một năm này cũng chỉ nhận một bộ phim điện ảnh chế tác lớn, cái khác đều từ chối.
Lúc đầu cô mặc dù ở nhà nghỉ dưỡng sức cả một năm, nhưng trên màn hình TV, bóng dáng của cô có thể thấy được khắp nơi. Những bộ phim với các loại chương trình tạp kỹ trước khi sinh con đã quay xong, đều dồn dập phát sóng, chiếm cứ màn hình TV tròn một năm.
Thế nên, trong một năm này, độ hot của Hứa Mạt không giảm trái lại còn tăng, một đường thẳng lên, vững vàng nằm trong vị trí bốn tiểu hoa đán lưu lượng lớn. Cộng thêm cô sinh con xong khôi phục tốt, tin tức cũng phong kín chặt chẽ, fan hâm mộ một chút cũng không rõ chuyện cô đã lãnh chứng sinh con.
Từ đó về sau, cô hàng năm cố định thời gian làm việc nửa năm đầu, mà nửa năm sau chuyên môn ở bên bảo bảo. Trong thời gian này, sự nghiệp của cô và Thẩm Thận cũng theo đó phát triển không ngừng.
Lúc ba tuổi, Thẩm Ngôn Lễ và Thẩm Ngôn Khai mặt mũi lớn lên, đã lờ mờ có thể nhìn thấy phong thái sau này.
Gương mặt nhỏ của hai bé cùng với Thẩm Thận quả thực chính là một khuôn đúc ra, mặt mày tinh xảo, có đôi mắt đào hoa đuôi mắt hơi xếch lên trời sinh. Nhìn như vậy, khuôn mặt hai anh em không có chút gì tương tự với Hứa Mạt, nhưng mẹ con liền tâm gắn bó, lúc hai bé cười lên, không hiểu sao giống mẹ.
Có điều hai bé tuy là song bào thai, nhưng người hơi thận cận vẫn có thể phân biệt rõ ràng ai là anh trai, ai là em trai.
Lại về sau, theo tuổi tác tăng trưởng, hai bé cũng chia phòng ngủ, còn bị Thẩm Thận cố ý chia đến lầu hai. Hứa Mạt mới đầu có chút do dự, trong nhà lớn, gian phòng cũng nhiều, không gian lầu một dư xài.
Thẩm thận vì để cho Hứa Mạt tin tưởng anh bố trí hợp lý, anh còn chuyên môn tìm tới một chuyên gia sắp xếp, dọn dẹp phòng của con gọn gàng, cuối cùng cố ý vẽ một bản vẽ phối cảnh.
Tính cách của song bào thai cũng có sự định tính ban đầu, Thẩm Ngôn Lễ tính tình giống như Thẩm Thận, tùy ý tản mạn, Thẩm Ngôn Khai tính tình thì theo mẹ, yên tĩnh lạnh nhạt. Dù sao cũng là huyết thống Thẩm thị, hai bé từ nhỏ đã tự hình thành một khí thế, chỉ có điều tuổi tác còn không biểu hiện, trình độ không đủ, ở trong mắt Hứa Mạt, mặc kệ hai bé bao lớn, như cũ vẫn là hai nắm sữa.
Ngày cuối tuần này, Thẩm Thận lái xe mang ba bảo bối nhà mình ra ngoài dã ngoại. Thẩm Ngôn Lễ và Thẩm Ngôn Khai đã lên tiểu học, trường học song ngữ quốc tế quý tộc, trường học có sắp xếp nhiệm vụ cha con.
Hai đứa bé ngồi ở ghế sau, Thẩm Ngôn Lễ vừa lên xe liền ngủ, chỉ có Thẩm Ngôn Khai một mực yên tĩnh nhìn ra bên ngoài, sườn mặt tiểu thiếu niên tuấn tú không thôi, trắng nõn, mặc áo sơ mi nhỏ màu trắng, giống như vương tử nhỏ.
Thẩm Thận hai tay tùy ý khoác lên bánh lái, nâng mắt liếc nhìn kính chiếu hậu, "Thẩm Ngôn Khai, con nhìn gì đấy?"
Thẩm Ngôn Khai thu lại tầm mắt, nhìn về phía Thẩm Thận, nhẹ nhàng nói, "Ba ơi! Đây không phải đường đi đạp thanh."
Vừa đúng lúc này, Thẩm Thận không ngừng thay đổi hướng xe, ngừng lại, ngữ khí vô sỉ, "Dĩ nhiên không phải, có thể mang hai đứa ra đã không tệ rồi."
Hứa Mạt nhìn về phía con trai nhà mình, "Nhị Bảo con đừng để ý tới ba của con, mẹ nói dẫn con đi là dẫn con đi."
Thẩm Ngôn Khai gật gật đầu, sau đó bé nhìn thấy dáng người thon dài của ba xuống xe, đi vào ngõ nhỏ, chờ đợi ở trước một sạp xe đẩy hồi lâu.
Lúc anh trăn trở trở về, trong tay cầm lấy ba xâu kẹo hồ lô đỏ rực, bao quanh bởi tầng nước đường nửa trong suốt kia ở dưới ánh sáng, sợi đường kéo đến sền sệt, mê người cực kỳ.
Thẩm Thận nửa người thò vào trong xe, xâu đầu tiên đưa cho Hứa Mạt trước, "Vợ ơi, tiệm này rất ngọt, em nếm thử."
Hứa Mạt cười mắt cong cong như vành trăng, sau đó hôn một cái ở trên mặt Thẩm Thận, "Cảm ơn chồng."
Cô nhớ lúc mình mang thai, Thẩm Thận không quên buổi thổ lộ tâm tình của hai người ở trên hải đảo, một lòng muốn tìm kẹo hồ lô ngọt nhất cho cô, dùng cái này đến thực hiện lời hứa của mình.
Anh khi đó thỉnh thoảng mang kẹo hồ lô trở về, nhưng bởi vì cô là phụ nữ mang thai, không thể ăn quả sơn tra, cho nên mỗi lần đều liếm vỏ bên ngoài, mặc dù cũng không liếm được mấy ngụm, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Khi đó anh đặc biệt sủng cô, so trước kia càng thêm sâu đậm.
Hứa Mạt còn chìm đắm trong hồi ức, đúng lúc này, chỗ ngồi phía sau đột nhiên truyền đến tiếng "a". Thẩm Ngôn Lễ nghe được động tĩnh, tỉnh lại, thấy cảnh này quay mặt trở về.
Thẩm Thận hai mắt híp lại, "Thẩm Ngôn Lễ, cánh của con cứng cáp rồi?"
Lỗ tai Thẩm Ngôn Lễ giật giật, qua nửa ngày vẫn xoay mặt lại. Bé không sợ trời không sợ đất, duy nhất sợ chính là ba thỉnh thoảng hung dữ.
Thẩm Ngôn Khai ở bên cạnh nhìn vành tai ửng đỏ của anh trai nhà mình, vẻ mặt bình tĩnh thong dong. Ai da, anh của bé thật sự quá ngây thơ, chỉ mức độ này thế mà không chịu nổi.
Hứa Mạt cười lên, lấy hai xâu kẹo còn dư ở chỗ Thẩm Thận, đưa cho hai anh em.
Hứa Mạt ngước mắt nhìn về phía Thẩm Thận, đưa xâu kẹo của mình qua, anh không yêu những thứ này, nhưng là cô vẫn muốn thử.
"Anh không thử sao, chúng ta cùng nhau ăn." Nói xong, cô giơ kẹo hồ lô đến bên miệng Thẩm Thận.
Thẩm Thận rũ mắt, cúi đầu nhìn cô.
Mắt nai trong veo của Hứa Mạt mở có chút lớn, mặt trơn bóng trắng nõn đến giống như có thể bóp ra nước, một chút cũng không giống người đã sinh hai con. Ngược lại so trước kia càng thêm no đủ, cực kỳ giống đào mật hồng nhuận, chín đến nhiều nước.
Thẩm Thận ấn xuống một nụ hôn nóng bỏng ở trên môi cô, "Ừm, nếm xong."
Như vậy sau đó, anh thẳng người, đi vòng qua thân xe mà ngồi vào ghế lái, nói, "Em mau ăn."
Tay đang giơ lên của Hứa Mạt thu về, nghe lời Thẩm Thận, không có chút nào phòng bị cắn một cái, trong miệng bùng nổ đầu tiên chính là vị ngọt mỏng manh, sau đó vị chua nặng nề lan tràn kia nhất thời phân tán ở trong miệng.
"Chỗ nào ngọt chứ!" Hứa Mạt nhai nhai, mày nhíu lại nhìn Thẩm Thận.
Đây quả thực là kẹo hồ lô chua nhất cô nếm qua.
Hai bé ở ghế sau cũng gặp tai ương, chua đến nhe răng trợn mắt.
Thẩm Thận nhìn vợ mình ở bên phải, lại nhìn nhìn hai đứa con trai ngồi ở phía sau mình, tâm tình bỗng dưng vô cùng tốt.
Ngón tay anh hững hờ lên bánh lái gõ gõ, sau đó cười khẽ, "A? Thì ra là chua à."
Thím Chu cảm thấy anh buồn cười, trái lại giống như em bé, toàn là tìm vợ.
Bà nhặt lên quần áo ném loạn trên mặt đất, mặt không đổi tim không đập mà thu dọn, "Ở trong phòng em bé."
Thẩm Thận rửa mặt xong, men theo hành lang đi đến gian phòng hai bảo bảo.
Hứa Mạt quỳ gối ở trên giường nhỏ bên cạnh giường nôi mềm, nghiêm túc nhìn chằm chằm Đại Bảo và Nhị Bảo, sống lưng thẳng tắp, đường cong sườn mặt mềm mại, lông mi đen tuyền rũ thấp xuống. Bên cạnh cô là ổ của hai nắm sữa, không hiểu sao có một loại cảm giác năm tháng yên tĩnh.
Thẩm Thận nhấc chân bước bước vào, "Dậy sớm như thế sao, em ở chỗ này bao lâu vậy?"
Hứa Mạt nghe tiếng ngước mắt lên, mỉm cười, "Một lúc rồi, anh mau tới đây nhìn bảo bảo."
Thẩm Thận cười khẽ, đi lên trước quỳ một gối xuống ở trước giường mềm, ôm cô vào trong ngực, "Đúng nha, anh đến xem Bảo Bảo của anh."
Hứa Mạt cười đập anh một quyền, hai người cùng nhau ngồi xuống giường mềm, đánh giá hai đứa song sinh.
Tóc của em bé xác thực cũng nhú lên rồi, hai đoàn trắng nõn nà, tướng ngủ thoạt nhìn vô cùng vui thích, miệng nhỏ cũng đỏ bừng, yên tĩnh được quấn trong chăn nhỏ hoa nhí mỏng mềm mại, vô cùng đáng yêu.
"Ngủ giống như heo con." Thẩm Thận bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Hứa Mạt nhéo anh một cái, "Sao nói bảo bảo như vậy."
Thẩm Thận lúc này lại đi bóp con trai của mình, hai nhóc trái lại không làm ầm ĩ, ôm lấy tay của ba, tấm tắc có tiếng.
Dù là người tính tình như anh, tuổi trẻ như vậy đã có con, tóm lại là có chút rối loạn với không hiểu phương pháp. Nhưng bây giờ, đứa tay nhỏ của con trai giữ chặt lấy anh, không biết nói chuyện cũng có thể khiến cho lòng anh bị hâm nóng đến ấm áp vô cùng.
Trò chơi của ba và con trai duy trì được một hồi, con trai rốt cục bị làm ầm ĩ đến tỉnh.
Mở mắt ra liền tìm cơm ăn, bởi vì nguyên nhân thân thể của bản thân Hứa Mạt, cô cho ăn cũng không nhiều, cho nên hai cái đứa con dùng sữa bột cho ăn phụ, nhưng Hứa Mạt vẫn một mực kiên trì tự mình ra trận.
Cứ như vậy, hai cách trộn lẫn với nhau. Trẻ con bình thường ít nhiều chút chống cự, nhưng hai đứa bé này ngoan đến không chịu được, mặc dù càng yêu hơi thở của mẹ, nhưng mỗi lần đều ăn đến bụng phình lên, vỗ vỗ còn vang lên tiếng thanh thúy.
Bây giờ nhìn con trai có nhu cầu, Hứa Mạt đương nhiên để Thẩm Thận xoay người sang chỗ khác.
Anh nhướng mày, lúc này hỏi ngược lại, "Anh cũng không phải chưa có xem qua, em để ba của tụi nó xoay qua chỗ khác, em xác định?"
Trên mặt Hứa Mạt hiện lên hai đoàn đỏ ửng, nhỏ giọng phản bác, có chút thẹn thùng, "Anh nhìn như vậy không tốt......."
Dù cho thẳng thắn ở bên nhau lâu như vậy, để anh trực diện nhìn bản thân cho bảo bảo ăn, cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
Thẩm Thận lười không đi, Hứa Mạt không lay chuyển được anh, lúc cho Đại Bảo và Nhị Bảo ăn, toàn bộ quá trình đầu đều cúi thấp.
Trong phòng một mảnh yên lặng, chỉ có tạp âm sột soạt mà hai bảo bảo hút mút, chép miệng tạo nên âm thanh.
Ánh mắt Thẩm Thận nóng như lửa, giống như hỏa tiễn bắn thẳng qua.
Sau khi cho ăn xong, Hứa Mạt dịu dàng dỗ một hồi, hai bảo bảo mới lần lượt thiếp đi.
Thẩm Thận xoay mặt cô qua, hướng mặt về phía mình, sau đó nắm cằm cô hôn qua.
Hôn thẳng đến hai người hơi thở đều bất ổn, Thẩm Thận mới buông lỏng ràng buộc, trán thân thiết chống lên trán cô, "Vợ à, tối đến nên đến lượt anh đi?"
Hứa Mạt hai tay chống đỡ sống lưng gầy gò của anh, "Cái gì chứ......"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Thận nắm lấy tay nhỏ của cô, hút từng chỗ cong của đốt ngón tay, trong miệng hàm hồ nói, "Đút anh."
Hứa Mạt nhớ tới anh tối hôm qua không biết thỏa mãn, thậm chí còn một mực chôn đầu vào, không muốn ngẩng đầu.
Cô nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp cho Thẩm Thận một cái tát dịu dàng.
Lúc ăn bữa sáng, vợ chồng trẻ tuổi luôn hài hòa xuất hiện chút rắc rối.
Thím Chu nghi hoặc không thôi, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt không để ý tới Thẩm Thận của Hứa Mạt, quay đầu hỏi Thẩm Thận, "Sao vậy, đây là?"
Hứa Mạt ở dưới bàn hung hăng đạp Thẩm Thận một cước, trên mặt dương lên một nụ cười mỉm nhàn nhạt, "Không có gì thím Chu."
Khóe miệng Thẩm Thận cong lên độ cong xấu xa, rõ ràng là bộ dáng thích thú, theo Hứa Mạt nói câu, "Không có gì thím Chu."
Thím Chu: "......".
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Thật đúng là quá dính nhau, máy theo chân vợ không nói, bây giờ máy lặp lại theo vợ cũng đưa vào chương trình hằng ngày rồi.
·
Hai bé lớn lên vô cùng nhanh, khi một tuổi đã có thể run rẩy tự mình đi đường, ai cũng không cần đỡ.
Thẩm trạch cũng thường muốn đón hai anh em qua, tụ họp mở tiệc gia đình. Trưởng bối không có việc gì, già thì yêu trêu đùa chắt trai, không nói nhóm người nhà họ Thẩm, những thế gia giao hảo với Thẩm gia cũng thường xuyên đến thăm hỏi.
Nói ra con nít cũng giống như có linh tính, tuy nói còn không biết nói quá nhiều, chỉ biết một chút từ ngữ đơn giản, nhưng cũng có thể đủ phân biệt trường hợp mà khoe mẽ.
Ở Thẩm trạch có bao nhiêu nghe lời liền có bao nhiêu nghe lời, về đến nhà mới ầm ĩ, buông thả bản tính. Nằm loạn chạy loạn đầy đất, ôm chân mẹ làm nũng.
Thẩm Thận với Hứa Mạt bởi vì nguyên nhân con cái, đều thích hợp giảm bớt thời gian công việc, buông xuống một chút trọng trách.
Sau khi Hứa Mạt tái xuất, trong một năm này cũng chỉ nhận một bộ phim điện ảnh chế tác lớn, cái khác đều từ chối.
Lúc đầu cô mặc dù ở nhà nghỉ dưỡng sức cả một năm, nhưng trên màn hình TV, bóng dáng của cô có thể thấy được khắp nơi. Những bộ phim với các loại chương trình tạp kỹ trước khi sinh con đã quay xong, đều dồn dập phát sóng, chiếm cứ màn hình TV tròn một năm.
Thế nên, trong một năm này, độ hot của Hứa Mạt không giảm trái lại còn tăng, một đường thẳng lên, vững vàng nằm trong vị trí bốn tiểu hoa đán lưu lượng lớn. Cộng thêm cô sinh con xong khôi phục tốt, tin tức cũng phong kín chặt chẽ, fan hâm mộ một chút cũng không rõ chuyện cô đã lãnh chứng sinh con.
Từ đó về sau, cô hàng năm cố định thời gian làm việc nửa năm đầu, mà nửa năm sau chuyên môn ở bên bảo bảo. Trong thời gian này, sự nghiệp của cô và Thẩm Thận cũng theo đó phát triển không ngừng.
Lúc ba tuổi, Thẩm Ngôn Lễ và Thẩm Ngôn Khai mặt mũi lớn lên, đã lờ mờ có thể nhìn thấy phong thái sau này.
Gương mặt nhỏ của hai bé cùng với Thẩm Thận quả thực chính là một khuôn đúc ra, mặt mày tinh xảo, có đôi mắt đào hoa đuôi mắt hơi xếch lên trời sinh. Nhìn như vậy, khuôn mặt hai anh em không có chút gì tương tự với Hứa Mạt, nhưng mẹ con liền tâm gắn bó, lúc hai bé cười lên, không hiểu sao giống mẹ.
Có điều hai bé tuy là song bào thai, nhưng người hơi thận cận vẫn có thể phân biệt rõ ràng ai là anh trai, ai là em trai.
Lại về sau, theo tuổi tác tăng trưởng, hai bé cũng chia phòng ngủ, còn bị Thẩm Thận cố ý chia đến lầu hai. Hứa Mạt mới đầu có chút do dự, trong nhà lớn, gian phòng cũng nhiều, không gian lầu một dư xài.
Thẩm thận vì để cho Hứa Mạt tin tưởng anh bố trí hợp lý, anh còn chuyên môn tìm tới một chuyên gia sắp xếp, dọn dẹp phòng của con gọn gàng, cuối cùng cố ý vẽ một bản vẽ phối cảnh.
Tính cách của song bào thai cũng có sự định tính ban đầu, Thẩm Ngôn Lễ tính tình giống như Thẩm Thận, tùy ý tản mạn, Thẩm Ngôn Khai tính tình thì theo mẹ, yên tĩnh lạnh nhạt. Dù sao cũng là huyết thống Thẩm thị, hai bé từ nhỏ đã tự hình thành một khí thế, chỉ có điều tuổi tác còn không biểu hiện, trình độ không đủ, ở trong mắt Hứa Mạt, mặc kệ hai bé bao lớn, như cũ vẫn là hai nắm sữa.
Ngày cuối tuần này, Thẩm Thận lái xe mang ba bảo bối nhà mình ra ngoài dã ngoại. Thẩm Ngôn Lễ và Thẩm Ngôn Khai đã lên tiểu học, trường học song ngữ quốc tế quý tộc, trường học có sắp xếp nhiệm vụ cha con.
Hai đứa bé ngồi ở ghế sau, Thẩm Ngôn Lễ vừa lên xe liền ngủ, chỉ có Thẩm Ngôn Khai một mực yên tĩnh nhìn ra bên ngoài, sườn mặt tiểu thiếu niên tuấn tú không thôi, trắng nõn, mặc áo sơ mi nhỏ màu trắng, giống như vương tử nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Thận hai tay tùy ý khoác lên bánh lái, nâng mắt liếc nhìn kính chiếu hậu, "Thẩm Ngôn Khai, con nhìn gì đấy?"
Thẩm Ngôn Khai thu lại tầm mắt, nhìn về phía Thẩm Thận, nhẹ nhàng nói, "Ba ơi! Đây không phải đường đi đạp thanh."
Vừa đúng lúc này, Thẩm Thận không ngừng thay đổi hướng xe, ngừng lại, ngữ khí vô sỉ, "Dĩ nhiên không phải, có thể mang hai đứa ra đã không tệ rồi."
Hứa Mạt nhìn về phía con trai nhà mình, "Nhị Bảo con đừng để ý tới ba của con, mẹ nói dẫn con đi là dẫn con đi."
Thẩm Ngôn Khai gật gật đầu, sau đó bé nhìn thấy dáng người thon dài của ba xuống xe, đi vào ngõ nhỏ, chờ đợi ở trước một sạp xe đẩy hồi lâu.
Lúc anh trăn trở trở về, trong tay cầm lấy ba xâu kẹo hồ lô đỏ rực, bao quanh bởi tầng nước đường nửa trong suốt kia ở dưới ánh sáng, sợi đường kéo đến sền sệt, mê người cực kỳ.
Thẩm Thận nửa người thò vào trong xe, xâu đầu tiên đưa cho Hứa Mạt trước, "Vợ ơi, tiệm này rất ngọt, em nếm thử."
Hứa Mạt cười mắt cong cong như vành trăng, sau đó hôn một cái ở trên mặt Thẩm Thận, "Cảm ơn chồng."
Cô nhớ lúc mình mang thai, Thẩm Thận không quên buổi thổ lộ tâm tình của hai người ở trên hải đảo, một lòng muốn tìm kẹo hồ lô ngọt nhất cho cô, dùng cái này đến thực hiện lời hứa của mình.
Anh khi đó thỉnh thoảng mang kẹo hồ lô trở về, nhưng bởi vì cô là phụ nữ mang thai, không thể ăn quả sơn tra, cho nên mỗi lần đều liếm vỏ bên ngoài, mặc dù cũng không liếm được mấy ngụm, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Khi đó anh đặc biệt sủng cô, so trước kia càng thêm sâu đậm.
Hứa Mạt còn chìm đắm trong hồi ức, đúng lúc này, chỗ ngồi phía sau đột nhiên truyền đến tiếng "a". Thẩm Ngôn Lễ nghe được động tĩnh, tỉnh lại, thấy cảnh này quay mặt trở về.
Thẩm Thận hai mắt híp lại, "Thẩm Ngôn Lễ, cánh của con cứng cáp rồi?"
Lỗ tai Thẩm Ngôn Lễ giật giật, qua nửa ngày vẫn xoay mặt lại. Bé không sợ trời không sợ đất, duy nhất sợ chính là ba thỉnh thoảng hung dữ.
Thẩm Ngôn Khai ở bên cạnh nhìn vành tai ửng đỏ của anh trai nhà mình, vẻ mặt bình tĩnh thong dong. Ai da, anh của bé thật sự quá ngây thơ, chỉ mức độ này thế mà không chịu nổi.
Hứa Mạt cười lên, lấy hai xâu kẹo còn dư ở chỗ Thẩm Thận, đưa cho hai anh em.
Hứa Mạt ngước mắt nhìn về phía Thẩm Thận, đưa xâu kẹo của mình qua, anh không yêu những thứ này, nhưng là cô vẫn muốn thử.
"Anh không thử sao, chúng ta cùng nhau ăn." Nói xong, cô giơ kẹo hồ lô đến bên miệng Thẩm Thận.
Thẩm Thận rũ mắt, cúi đầu nhìn cô.
Mắt nai trong veo của Hứa Mạt mở có chút lớn, mặt trơn bóng trắng nõn đến giống như có thể bóp ra nước, một chút cũng không giống người đã sinh hai con. Ngược lại so trước kia càng thêm no đủ, cực kỳ giống đào mật hồng nhuận, chín đến nhiều nước.
Thẩm Thận ấn xuống một nụ hôn nóng bỏng ở trên môi cô, "Ừm, nếm xong."
Như vậy sau đó, anh thẳng người, đi vòng qua thân xe mà ngồi vào ghế lái, nói, "Em mau ăn."
Tay đang giơ lên của Hứa Mạt thu về, nghe lời Thẩm Thận, không có chút nào phòng bị cắn một cái, trong miệng bùng nổ đầu tiên chính là vị ngọt mỏng manh, sau đó vị chua nặng nề lan tràn kia nhất thời phân tán ở trong miệng.
"Chỗ nào ngọt chứ!" Hứa Mạt nhai nhai, mày nhíu lại nhìn Thẩm Thận.
Đây quả thực là kẹo hồ lô chua nhất cô nếm qua.
Hai bé ở ghế sau cũng gặp tai ương, chua đến nhe răng trợn mắt.
Thẩm Thận nhìn vợ mình ở bên phải, lại nhìn nhìn hai đứa con trai ngồi ở phía sau mình, tâm tình bỗng dưng vô cùng tốt.
Ngón tay anh hững hờ lên bánh lái gõ gõ, sau đó cười khẽ, "A? Thì ra là chua à."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro