Sự việc thật đột ngột!
Vi Bảo
2024-07-24 08:45:11
Chu Khanh vẫy tay chào Nguyệt Thanh vài cái rồi thôi, hắn quay người lại. Từ ánh mắt biết cười lại trở thành ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn ngay Dụ mama. Bà ta biết mình phạm sai lầm liền cúi người chẳng nói điều gì. Hắn thay đổi sắc mặc nhẹ vỗ tay, đám gia nhân của hắn từng cặp từng cặp mang vào những chiếc rương tầm trung đặt trước mặt Dụ mama.
Khách quan xung quanh đều trở thành những kẻ hóng hớt bên lề, đám gia nhân kia liền mở sáu chiếc rương kia. Rương đầu tiên là hàng chục cuộn vải vô cùng trân quý, rương thứ hai chứa đầy những chiếc vòng được làm bằng ngọc trai, rương thứ ba chứa những tờ chi phiếu có mệnh giá vô cùng lớn, rương thứ tư chứa đầy những nén bạc và rương cuối cùng dùng để chứa những nén vàng lấp lánh. Có thể nói sự giàu có này khiến người người trố mắt nhìn nhưng đó chỉ là một phần nhỏ tài sản đối với tên Chu Khanh này mà thôi. Hắn liền đứng lên, tiến đến gần chỗ Dụ mama.
- Dụ mama, hôm nay bổn công tử đến đây không phải để gây chuyện, mà là muốn có một cuộc giao dịch với bà!
Dụ mama nhìn thấy tiền liền sáng cả mắt nhưng vẫn bình tỉnh trò chuyện với Chu Khanh.
- Chu công tử muốn giao dịch thứ gì ở chỗ ta???
- Không phải thứ! Mà là một người!
Dụ mama nghe đến đây liền hiểu ra vấn đề, bà nhẹ chỉnh lại hai phần vai áo của mình. Nhẹ xem xét từng chuỗi ngọc trai đang sáng lấp lánh trong
- Công tử muốn chuộc người nào từ chỗ ta?
- Bổn công tử muốn chuộc Thanh Nghi về làm thiếp cho bổn công tử!!!
Nghe đến đây cả tửu lầu đều im bặt, Thanh Nghi ngồi trên lầu cao cũng không khỏi hoang mang lao đến bên khung gỗ. Còn Ngọc Nhi thì ngồi đó, chậm rãi suy nghĩ. Hắn muốn chuộc Thanh Nghi làm thiếp, nhưng Thanh Nghi lại là nam nhân, nàng hít một hơi dài, thì ra Chu Khanh cũng có sở thích đó, nàng nở một nụ cười không thể nào nguy hiểm hơn, chuyện này nàng nhất định phải hóng cho bằng được.
- Chu công tử! Nếu là Thanh Nghi thì số tiền kia chẳng đủ đâu, hôm nay ngài đến vui chơi thì tôi tiếp, còn không thì mời công tử về cho! - Dụ mama liền bày vẻ mặt khó chịu, bà thả ngay sợi dây trên tay cho rơi vào rương rồi quay người rời đi.
Thấy thế, Chu Khanh liền nói lớn.
- Vậy nếu muốn chuộc Thanh Nghi cần bao nhiêu?
- Thanh Nghi đối với tôi là vô giá, không phải món hàng! Với lại Thanh Nghi không phải là bán thân nên không thể mua bằng tiền!
Nghe được những lời kia, Chu Khanh dần trở nên mất bình tĩnh, hắn đập bàn tay khiến cả chiếc bàn lớn vỡ nát thành từng mãnh. Nghiêm giọng nói với Dụ mama.Từ nãy đến giờ, bổn công tử đã cố gắng nói chuyện rất lịch sự với bà rồi. Bổn công tử hỏi lần cuối, có bán hay không? - Hắn đã thay từ chuộc thành từ bán khi tức giận, có lẽ ngay từ đầu hắn thật sự chỉ xem Thanh Nghi như món hàng để mua bán mà thôi.
- Không là không! Công tử đừng tưởng tôi không biết, ngày trước Thanh Nghi thẳng thừng từ chối ngài, giờ ngài quay lại muốn chuộc Thanh Nghi. Người ngoài nhìn vào cũng đủ biết cuộc giao dịch này chắc chắn có vấn đề.Chu Khanh như muốn phát điên khi có người nói trúng tim đen của hắn, hắn che mặt cười một cách điên loạn. Nguyệt Thanh thấy thế liền vội vàng chạy xuống, vì nàng biết mỗi lần hắn cười như vậy thì sẽ có chuyện lớn xảy ra. Ngọc Nhi vội vàng đuổi theo, vừa xuống dưới nàng đã thấy Nguyệt Thanh chắn trước mặt hắn, hai kẻ “Thiếu niên nổi loạn” vậy mà đang đối đầu nhau ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt nhau vậy.
Tự nhận thấy không thể làm khó Dụ mama thêm được nữa, Chu Khanh đặt lại một nén bạc xem như bồi thường rồi quay đi. Hắn quay đầu đã nhìn thấy Ngọc Nhi, nàng biết ánh mắt hắn nhìn đến mình liền nép sang một góc, lòng niệm nam mô mong sao hắn không quan tâm đến nàng. May thay hắn đã bỏ đi, nhờ thế mà nàng mới có thể thở phào chạy đến chỗ Nguyệt Thanh.
- Lý tiểu thư không sao chứ?
- Ta không sao? Hắn giống kẻ điên vậy, làm Lam tiểu thư hoảng sợ rồi!!!
Trong lòng Ngọc Nhi thì chẳng có sợ hãi điều gì. Chỉ vì nàng phải bận tâm sự nghiệp đu cặp đôi tình trai này của nàng nữa, mặc dù Chu Khanh không ổn lắm, nhưng có vẻ vẫn ổn áp. Đang suy nghĩ vu vơ thì một bàn tay từ đây nắm lấy cổ tay nàng, hắn dùng một lực mạnh lôi Ngọc Nhi ra phía ngoài một cách gấp gáp. Minh Tâm nhìn thấy liền ngăn cản hành động của Lý tiểu thư - Người yên tâm.
Đến phía ngoài, Ngọc Nhi vung tay hiến bàn tay kia vội buông ngay. Nàng đưa mắt nhìn.
- Bạch Hoàng Nhật???
- Tiểu thư tránh né ta đến mức đi đến kinh thành mà chẳng nói ta một tiếng sao? - Vẻ mặt Bạch Hoàng Nhật khó chịu vô cùng, nhưng nàng vẫn thờ ơ trước thái độ đó.
- Bạch công tử, ta đã nói rất rõ ràng với nhau rồi, ngài đừng có như vậy nữa có được không?
Đột nhiên, Bạch Hoàng Nhật nắm lấy tay nàng, gương mặt thay đổi, có chút khẩn thiết cũng có chút đa tình.
- Nàng đồng ý làm vợ của ta? Được không?
Ngọc Nhi bị choáng trước câu hỏi đó, ánh mắt dè chừng nhìn hắn, rồi hắn cũng nói tiếp.
- Ta đã xin Hoàng Thái hậu rồi, cô mẫu đã đồng ý, chuyện hôn sự này nàng không tránh né ta được đâu!
- Hoàng thái hậu? Cô mẫu? - Trong trường hợp này ý chí của nàng vẫn rất ổn nhưng lí trí đã nói nhỏ với nàng [Mau ngất đi!], Ngọc Nhi thuận theo, choáng đầu rồi ngã xuống.
Khách quan xung quanh đều trở thành những kẻ hóng hớt bên lề, đám gia nhân kia liền mở sáu chiếc rương kia. Rương đầu tiên là hàng chục cuộn vải vô cùng trân quý, rương thứ hai chứa đầy những chiếc vòng được làm bằng ngọc trai, rương thứ ba chứa những tờ chi phiếu có mệnh giá vô cùng lớn, rương thứ tư chứa đầy những nén bạc và rương cuối cùng dùng để chứa những nén vàng lấp lánh. Có thể nói sự giàu có này khiến người người trố mắt nhìn nhưng đó chỉ là một phần nhỏ tài sản đối với tên Chu Khanh này mà thôi. Hắn liền đứng lên, tiến đến gần chỗ Dụ mama.
- Dụ mama, hôm nay bổn công tử đến đây không phải để gây chuyện, mà là muốn có một cuộc giao dịch với bà!
Dụ mama nhìn thấy tiền liền sáng cả mắt nhưng vẫn bình tỉnh trò chuyện với Chu Khanh.
- Chu công tử muốn giao dịch thứ gì ở chỗ ta???
- Không phải thứ! Mà là một người!
Dụ mama nghe đến đây liền hiểu ra vấn đề, bà nhẹ chỉnh lại hai phần vai áo của mình. Nhẹ xem xét từng chuỗi ngọc trai đang sáng lấp lánh trong
- Công tử muốn chuộc người nào từ chỗ ta?
- Bổn công tử muốn chuộc Thanh Nghi về làm thiếp cho bổn công tử!!!
Nghe đến đây cả tửu lầu đều im bặt, Thanh Nghi ngồi trên lầu cao cũng không khỏi hoang mang lao đến bên khung gỗ. Còn Ngọc Nhi thì ngồi đó, chậm rãi suy nghĩ. Hắn muốn chuộc Thanh Nghi làm thiếp, nhưng Thanh Nghi lại là nam nhân, nàng hít một hơi dài, thì ra Chu Khanh cũng có sở thích đó, nàng nở một nụ cười không thể nào nguy hiểm hơn, chuyện này nàng nhất định phải hóng cho bằng được.
- Chu công tử! Nếu là Thanh Nghi thì số tiền kia chẳng đủ đâu, hôm nay ngài đến vui chơi thì tôi tiếp, còn không thì mời công tử về cho! - Dụ mama liền bày vẻ mặt khó chịu, bà thả ngay sợi dây trên tay cho rơi vào rương rồi quay người rời đi.
Thấy thế, Chu Khanh liền nói lớn.
- Vậy nếu muốn chuộc Thanh Nghi cần bao nhiêu?
- Thanh Nghi đối với tôi là vô giá, không phải món hàng! Với lại Thanh Nghi không phải là bán thân nên không thể mua bằng tiền!
Nghe được những lời kia, Chu Khanh dần trở nên mất bình tĩnh, hắn đập bàn tay khiến cả chiếc bàn lớn vỡ nát thành từng mãnh. Nghiêm giọng nói với Dụ mama.Từ nãy đến giờ, bổn công tử đã cố gắng nói chuyện rất lịch sự với bà rồi. Bổn công tử hỏi lần cuối, có bán hay không? - Hắn đã thay từ chuộc thành từ bán khi tức giận, có lẽ ngay từ đầu hắn thật sự chỉ xem Thanh Nghi như món hàng để mua bán mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không là không! Công tử đừng tưởng tôi không biết, ngày trước Thanh Nghi thẳng thừng từ chối ngài, giờ ngài quay lại muốn chuộc Thanh Nghi. Người ngoài nhìn vào cũng đủ biết cuộc giao dịch này chắc chắn có vấn đề.Chu Khanh như muốn phát điên khi có người nói trúng tim đen của hắn, hắn che mặt cười một cách điên loạn. Nguyệt Thanh thấy thế liền vội vàng chạy xuống, vì nàng biết mỗi lần hắn cười như vậy thì sẽ có chuyện lớn xảy ra. Ngọc Nhi vội vàng đuổi theo, vừa xuống dưới nàng đã thấy Nguyệt Thanh chắn trước mặt hắn, hai kẻ “Thiếu niên nổi loạn” vậy mà đang đối đầu nhau ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt nhau vậy.
Tự nhận thấy không thể làm khó Dụ mama thêm được nữa, Chu Khanh đặt lại một nén bạc xem như bồi thường rồi quay đi. Hắn quay đầu đã nhìn thấy Ngọc Nhi, nàng biết ánh mắt hắn nhìn đến mình liền nép sang một góc, lòng niệm nam mô mong sao hắn không quan tâm đến nàng. May thay hắn đã bỏ đi, nhờ thế mà nàng mới có thể thở phào chạy đến chỗ Nguyệt Thanh.
- Lý tiểu thư không sao chứ?
- Ta không sao? Hắn giống kẻ điên vậy, làm Lam tiểu thư hoảng sợ rồi!!!
Trong lòng Ngọc Nhi thì chẳng có sợ hãi điều gì. Chỉ vì nàng phải bận tâm sự nghiệp đu cặp đôi tình trai này của nàng nữa, mặc dù Chu Khanh không ổn lắm, nhưng có vẻ vẫn ổn áp. Đang suy nghĩ vu vơ thì một bàn tay từ đây nắm lấy cổ tay nàng, hắn dùng một lực mạnh lôi Ngọc Nhi ra phía ngoài một cách gấp gáp. Minh Tâm nhìn thấy liền ngăn cản hành động của Lý tiểu thư - Người yên tâm.
Đến phía ngoài, Ngọc Nhi vung tay hiến bàn tay kia vội buông ngay. Nàng đưa mắt nhìn.
- Bạch Hoàng Nhật???
- Tiểu thư tránh né ta đến mức đi đến kinh thành mà chẳng nói ta một tiếng sao? - Vẻ mặt Bạch Hoàng Nhật khó chịu vô cùng, nhưng nàng vẫn thờ ơ trước thái độ đó.
- Bạch công tử, ta đã nói rất rõ ràng với nhau rồi, ngài đừng có như vậy nữa có được không?
Đột nhiên, Bạch Hoàng Nhật nắm lấy tay nàng, gương mặt thay đổi, có chút khẩn thiết cũng có chút đa tình.
- Nàng đồng ý làm vợ của ta? Được không?
Ngọc Nhi bị choáng trước câu hỏi đó, ánh mắt dè chừng nhìn hắn, rồi hắn cũng nói tiếp.
- Ta đã xin Hoàng Thái hậu rồi, cô mẫu đã đồng ý, chuyện hôn sự này nàng không tránh né ta được đâu!
- Hoàng thái hậu? Cô mẫu? - Trong trường hợp này ý chí của nàng vẫn rất ổn nhưng lí trí đã nói nhỏ với nàng [Mau ngất đi!], Ngọc Nhi thuận theo, choáng đầu rồi ngã xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro