"Thiếu niên nổi loạn"
Vi Bảo
2024-07-24 08:45:11
Cũng nhờ Nguyệt Thanh, Ngọc Nhi mới có thể tiếp xúc gần hơn với con người trước mắt này. Từ thái độ, lời nói, cử chỉ của Thanh Nghi, toàn bộ đều toát lên vẻ thanh cao, mĩ miều mà chẳng ai sánh kịp. Ngọc Nhi ban đầu còn có chút không thể hòa nhập, nhưng theo thời gian, nàng thấy được thế giới quan của cả ba đềug rất hòa hợp. Từ lúc đó nàng cùng Nguyệt Thanh và Thanh Nghi trò chuyện từ trên trời xuống dưới đất.
Hai người bọn họ khiến Ngọc Nhi nhớ đến Triết Triết, còn có cả Minh Tường nữa. Ba người cũng đã từng thân thiết ngồi cạnh nhau, uống trà, trò chuyện không quản thời gian. Nàng lại càng thêm nhung nhớ về thế giới của chính mình, nàng lại cảm thấy yếu đuối, lạc lỏng giữa chốn đông người. Nàng cũng đã cố khiến bản thân “tỉnh giấc” nhưng dù bóng tối có chập chờn bao lần, nàng vẫn ở đó, ở Phục Xuân lầu, ở một thế giới xa lạ.
Qua cuộc trò chuyện, Ngọc Nhi mới hiểu rõ hơn về Thanh Nghi, về Phục Xuân lầu, Thanh Nghi ngày trước không phải tự nguyện bán thân, mà là bị chính mẹ ruột của mình lạnh lùng bỏ lại chốn này. Nhưng hắn chỉ kể đến đó, lý do vì sao Thanh Nghi chẳng muốn nói đến, chỉ nhấc nhẹ ly rượu trên bàn mà uống cạn. Thanh Nghi chấp nhận nơi này mà lớn lên, điên cuồng lao vào việc nâng cao giá trị của bản thân mình. Hoa sen còn mọc ra từ bùn cơ mà, thì việc hắn từ một nơi tưởng chừng như ô uế lại có thể trở thành một nhân vật khiến bao con mắt phải ngước nhìn, vì sắc, vì tài, cũng chính là sự cố gắng khôn cùng.
Sau đó, nàng, Nguyệt Thanh cùng Thanh Nghi, chẳng biết lấy cảm hứng từ đâu, cả ba quyết định cùng nhau hòa tấu một khúc nhạc, chẳng phải thách đấu, cũng chẳng tranh đua điều chi. Đó chỉ là niềm vui của họ cho cuộc gặp mặt này. Ngọc Nhi cứ ngỡ chúng ta như định mệnh vậy, họ có thể gặp nhau và trở thành những người bạn thật sự, cứ như Triết Triết và Minh Trường.
Tiếng đàn trang vang lên, trong không gian rộng lớn thanh âm trong trẻo đó khiến toàn bộ khách quan nơi tửu lâu này phải ngoái nhìn. Họ, chẳng biết vô tình hay đã bàn bạc với nhau trước, khách quan cùng nhau nhắm nghiền mắt lại, thưởng thức thứ âm thanh kì diệu này, họ nghe ra bản nhạc mang âm sắc của Thanh Nghi nhưng lại biến đổi khôn lường, có lẽ lúc này họ đã biết được, đây là một khúc hòa tấu của những con người tài năng.
Nhất tâm, nhị ái.
Tâm ái hòa huyện.
Nhất danh, nhị lợi.
Danh lợi vô cầu.
Từ trong lòng mỗi người nghe đều âm vang lên bốn dòng thơ này, nó cứ như dòng chảy cuồn cuộn, nó quét qua một vùng đất rộng rồi để lại một vết hằn trên đất. Cả ba người, chút nhẹ nhàng tiếc núi, chút mạnh mẽ nhiệt huyết, chút vui vẻ dâng tràn, mỗi người một vẻ tạo nên một bản trường ca khiến người người say đắm. Một tác phẩm của riêng ba người.
Ai nấy đều đăng đắm say vào từng giai điệu thì…
/Rầm/ - Một tên nam nhân, thân mặc áo gấm, tay cầm gậy gỗ đập mạnh vào cây cột trước mặt. Âm thanh đó lớn đến mức khiến người người giật mình. Ngọc Nhi sơ xuất khiến dây đàn đứt mất, sợ dây quật nhanh khiến lòng bàn tay nàng chảy ra dòng máu tươi. Nhìn thấy sự việc đáng sợ, Thanh Nghi vội vàng lao dùng khăn tay trong người giúp nàng cầm máu, còn Nguyệt Thanh, nàng ta có chứng sợ máu khi còn rất nhỏ, những giọt máu rơi trên cây đàn làm Nguyệt Thanh hoa mắt chóng mặt rồi ngất đi.
Dụ mama nghe tiếng động lớn liền tức giận chạy ra.
- Tiên sư cha đứa nào dám đến phá???
Lúc này, tên nam nhân khi nãy mới ném phăng cây gậy trong tay, hắn đến bàn tròn ở gian chính, hắn ngồi xuống lấy hai chân đặt trên bàn, vẻ mặt hống hách vô cùng. Phía sau còn có vài ba tên công tử nháo nhào chạy theo.
Nhìn thấy hắn, những khách quan khác đều im lặng đến kì lạ, cứ như nhìn thấy quỷ vậy. Dụ mama khi nãy còn lớn miệng, giờ lại cuối người bước đến.
- Sao đây Dụ mama, đến cả tổ tiên của ta bà cũng chữi rồi sao?
- Không dám! Không dám! Tôi nào biết đó là Chu công tử chứ, thật là tại tôi hết! - Vừa nói tại mình vừa vả vào miệng vài cái, cũng vì hành động kia mà tên nam nhân mới tha cho bà.
Nghe đến hai chữ “Chu công tử” Nguyệt Thanh đang ngất xỉu bỗng chốc bừng tỉnh, nàng ta vội vội vàng vàng nhìn qua khung gỗ.
- Sao lại là hắn?
Ngọc Nhi vừa được băng bó vết thương ngồi một góc, nhìn thấy hành động của Nguyệt Thanh cũng có đôi chút bất ngờ. Còn về phần Thanh Nghi thì thở dài.??? Chuyện gì đang diễn ra vậy? Chu công tử là ai? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu của nàng không ngừng.
Thanh Nghi thấy được vẻ mặt đầy nghi hoặc của nàng liền phì cười.
- Công tử cớ gì cười ta?
- Ba chữ “Không biết gì” hiện rõ cả trên mặt của tiểu thư rồi kìa!
Thanh Nghi lúc này mới giải thích cặn kẻ cho nàng. Ở kinh đô có hai người được gọi là “Thiếu niên nổi loạn” bởi vì danh tiếng quậy phá, ăn chơi của họ vang xa khắp nẻo của nơi đây, còn có thời gian chỉ cần họ xuất hiện ở đâu, nơi đó liền phải đóng của hơn mười ngày nhằm giải quyết thiệt hại. Nghe đến đây Nguyệt Thanh vô thức quay đầu nhìn Thanh Nghi bằng đôi mắt sắc lẹm. Nhưng không vì thế ngăn được hắn kể chuyện.
- Một trong “Thiếu niên nổi loạn” chính là vị đang ngồi trước mặt tiểu thư đó! - Ngọc Nhi bất ngờ nhìn về phía Nguyệt Thanh, nàng ta chỉ biết cười ngượng ngùng rồi vội vàng giải thích thôi.
- Ta cũng đã thay đổi rồi mà! Lam Hương Yến, tiểu thư nói giúp ta một lời đi!
Lúc này Ngọc Nhi mới lên tiếng trêu chọc:
- Còn nhớ lần đầu gặp Lý tiểu thư thì người còn cao lãnh lắm cơ!!!
- Ta thay đổi rồi!!! - Nguyệt Thanh cố gắng bào chữa cho mình.
- Vậy người còn lại là ai?
Thanh Nghi liền cười rồi đáp lời nàng. Người thứ hai trong “Thiếu niên nổi loạn” chính là vị Chu công tử ở phía dưới kia, tên là Chu Khanh, con trai duy nhất của Chu Vương gia khi ông đã ngoài sáu mươi. Thanh Nghi còn nhẹ nhàng giải thích, Chu Vương gia năm xưa là huynh đệ kết nghĩa của tiên đế, vì có công giúp tiên đế thu phục gian sơn mà được phong Vương sống ở đất phong ngoại thành. Vì là con trai ông nên Chu Khanh được gửi vào Kinh đô để học tập, hắn cũng được xem là đệ đệ kết nghĩa của Hoàng đế. Chính vì ỷ gia phụ có công mà sinh ra hống hách, quậy phá khắp nơi. Nhưng chẳng ai dám động hắn vì phía sau còn có Hoàng đế cơ mà.
Nguyệt Thanh đột nhiên nổi giận, nàng chòm người khỏi khung gỗ mà hét lớn.
- Tên Chu Khanh thối tha! Làm ồn vậy đủ chưa?
- Á à, hóa ra bà chằn Nguyệt Thanh à? Ngươi cũng ở đây sao?
Hắn ngoảnh đầu lại, hai người mặt đối mặt, sát khí ngút trời.
Hai người bọn họ khiến Ngọc Nhi nhớ đến Triết Triết, còn có cả Minh Tường nữa. Ba người cũng đã từng thân thiết ngồi cạnh nhau, uống trà, trò chuyện không quản thời gian. Nàng lại càng thêm nhung nhớ về thế giới của chính mình, nàng lại cảm thấy yếu đuối, lạc lỏng giữa chốn đông người. Nàng cũng đã cố khiến bản thân “tỉnh giấc” nhưng dù bóng tối có chập chờn bao lần, nàng vẫn ở đó, ở Phục Xuân lầu, ở một thế giới xa lạ.
Qua cuộc trò chuyện, Ngọc Nhi mới hiểu rõ hơn về Thanh Nghi, về Phục Xuân lầu, Thanh Nghi ngày trước không phải tự nguyện bán thân, mà là bị chính mẹ ruột của mình lạnh lùng bỏ lại chốn này. Nhưng hắn chỉ kể đến đó, lý do vì sao Thanh Nghi chẳng muốn nói đến, chỉ nhấc nhẹ ly rượu trên bàn mà uống cạn. Thanh Nghi chấp nhận nơi này mà lớn lên, điên cuồng lao vào việc nâng cao giá trị của bản thân mình. Hoa sen còn mọc ra từ bùn cơ mà, thì việc hắn từ một nơi tưởng chừng như ô uế lại có thể trở thành một nhân vật khiến bao con mắt phải ngước nhìn, vì sắc, vì tài, cũng chính là sự cố gắng khôn cùng.
Sau đó, nàng, Nguyệt Thanh cùng Thanh Nghi, chẳng biết lấy cảm hứng từ đâu, cả ba quyết định cùng nhau hòa tấu một khúc nhạc, chẳng phải thách đấu, cũng chẳng tranh đua điều chi. Đó chỉ là niềm vui của họ cho cuộc gặp mặt này. Ngọc Nhi cứ ngỡ chúng ta như định mệnh vậy, họ có thể gặp nhau và trở thành những người bạn thật sự, cứ như Triết Triết và Minh Trường.
Tiếng đàn trang vang lên, trong không gian rộng lớn thanh âm trong trẻo đó khiến toàn bộ khách quan nơi tửu lâu này phải ngoái nhìn. Họ, chẳng biết vô tình hay đã bàn bạc với nhau trước, khách quan cùng nhau nhắm nghiền mắt lại, thưởng thức thứ âm thanh kì diệu này, họ nghe ra bản nhạc mang âm sắc của Thanh Nghi nhưng lại biến đổi khôn lường, có lẽ lúc này họ đã biết được, đây là một khúc hòa tấu của những con người tài năng.
Nhất tâm, nhị ái.
Tâm ái hòa huyện.
Nhất danh, nhị lợi.
Danh lợi vô cầu.
Từ trong lòng mỗi người nghe đều âm vang lên bốn dòng thơ này, nó cứ như dòng chảy cuồn cuộn, nó quét qua một vùng đất rộng rồi để lại một vết hằn trên đất. Cả ba người, chút nhẹ nhàng tiếc núi, chút mạnh mẽ nhiệt huyết, chút vui vẻ dâng tràn, mỗi người một vẻ tạo nên một bản trường ca khiến người người say đắm. Một tác phẩm của riêng ba người.
Ai nấy đều đăng đắm say vào từng giai điệu thì…
/Rầm/ - Một tên nam nhân, thân mặc áo gấm, tay cầm gậy gỗ đập mạnh vào cây cột trước mặt. Âm thanh đó lớn đến mức khiến người người giật mình. Ngọc Nhi sơ xuất khiến dây đàn đứt mất, sợ dây quật nhanh khiến lòng bàn tay nàng chảy ra dòng máu tươi. Nhìn thấy sự việc đáng sợ, Thanh Nghi vội vàng lao dùng khăn tay trong người giúp nàng cầm máu, còn Nguyệt Thanh, nàng ta có chứng sợ máu khi còn rất nhỏ, những giọt máu rơi trên cây đàn làm Nguyệt Thanh hoa mắt chóng mặt rồi ngất đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dụ mama nghe tiếng động lớn liền tức giận chạy ra.
- Tiên sư cha đứa nào dám đến phá???
Lúc này, tên nam nhân khi nãy mới ném phăng cây gậy trong tay, hắn đến bàn tròn ở gian chính, hắn ngồi xuống lấy hai chân đặt trên bàn, vẻ mặt hống hách vô cùng. Phía sau còn có vài ba tên công tử nháo nhào chạy theo.
Nhìn thấy hắn, những khách quan khác đều im lặng đến kì lạ, cứ như nhìn thấy quỷ vậy. Dụ mama khi nãy còn lớn miệng, giờ lại cuối người bước đến.
- Sao đây Dụ mama, đến cả tổ tiên của ta bà cũng chữi rồi sao?
- Không dám! Không dám! Tôi nào biết đó là Chu công tử chứ, thật là tại tôi hết! - Vừa nói tại mình vừa vả vào miệng vài cái, cũng vì hành động kia mà tên nam nhân mới tha cho bà.
Nghe đến hai chữ “Chu công tử” Nguyệt Thanh đang ngất xỉu bỗng chốc bừng tỉnh, nàng ta vội vội vàng vàng nhìn qua khung gỗ.
- Sao lại là hắn?
Ngọc Nhi vừa được băng bó vết thương ngồi một góc, nhìn thấy hành động của Nguyệt Thanh cũng có đôi chút bất ngờ. Còn về phần Thanh Nghi thì thở dài.??? Chuyện gì đang diễn ra vậy? Chu công tử là ai? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu của nàng không ngừng.
Thanh Nghi thấy được vẻ mặt đầy nghi hoặc của nàng liền phì cười.
- Công tử cớ gì cười ta?
- Ba chữ “Không biết gì” hiện rõ cả trên mặt của tiểu thư rồi kìa!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Nghi lúc này mới giải thích cặn kẻ cho nàng. Ở kinh đô có hai người được gọi là “Thiếu niên nổi loạn” bởi vì danh tiếng quậy phá, ăn chơi của họ vang xa khắp nẻo của nơi đây, còn có thời gian chỉ cần họ xuất hiện ở đâu, nơi đó liền phải đóng của hơn mười ngày nhằm giải quyết thiệt hại. Nghe đến đây Nguyệt Thanh vô thức quay đầu nhìn Thanh Nghi bằng đôi mắt sắc lẹm. Nhưng không vì thế ngăn được hắn kể chuyện.
- Một trong “Thiếu niên nổi loạn” chính là vị đang ngồi trước mặt tiểu thư đó! - Ngọc Nhi bất ngờ nhìn về phía Nguyệt Thanh, nàng ta chỉ biết cười ngượng ngùng rồi vội vàng giải thích thôi.
- Ta cũng đã thay đổi rồi mà! Lam Hương Yến, tiểu thư nói giúp ta một lời đi!
Lúc này Ngọc Nhi mới lên tiếng trêu chọc:
- Còn nhớ lần đầu gặp Lý tiểu thư thì người còn cao lãnh lắm cơ!!!
- Ta thay đổi rồi!!! - Nguyệt Thanh cố gắng bào chữa cho mình.
- Vậy người còn lại là ai?
Thanh Nghi liền cười rồi đáp lời nàng. Người thứ hai trong “Thiếu niên nổi loạn” chính là vị Chu công tử ở phía dưới kia, tên là Chu Khanh, con trai duy nhất của Chu Vương gia khi ông đã ngoài sáu mươi. Thanh Nghi còn nhẹ nhàng giải thích, Chu Vương gia năm xưa là huynh đệ kết nghĩa của tiên đế, vì có công giúp tiên đế thu phục gian sơn mà được phong Vương sống ở đất phong ngoại thành. Vì là con trai ông nên Chu Khanh được gửi vào Kinh đô để học tập, hắn cũng được xem là đệ đệ kết nghĩa của Hoàng đế. Chính vì ỷ gia phụ có công mà sinh ra hống hách, quậy phá khắp nơi. Nhưng chẳng ai dám động hắn vì phía sau còn có Hoàng đế cơ mà.
Nguyệt Thanh đột nhiên nổi giận, nàng chòm người khỏi khung gỗ mà hét lớn.
- Tên Chu Khanh thối tha! Làm ồn vậy đủ chưa?
- Á à, hóa ra bà chằn Nguyệt Thanh à? Ngươi cũng ở đây sao?
Hắn ngoảnh đầu lại, hai người mặt đối mặt, sát khí ngút trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro