Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
CHỜ NGÀY EM LÀM VỢ ANH
Hoa Sen Trắng
2024-07-14 22:23:20
Vốn là thiên kim trước giờ chưa động tay vào bất cứ việc gì cho nên việc ủi đồ này tưởng chừng rất dễ, nhưng đối với Châu Kỳ Ngưng lại khó hơn những gì cô tưởng tượng. Bắt đầu việc ủi với chiếc áo sơmi, Châu Kỳ Ngưng không may khiến nó cháy đen vì giữ yên một chỗ quá lâu mà há hốc miệng trước sự cố này. Liền lập tức, cô đảo mắt nhìn ra phía cửa nhằm xem Lôi Vũ Uy đã quay trở về nhà chưa. May thay, anh vẫn chưa về khiến cô thở phào nhẹ nhõm:
- "Lần đầu ủi đồ không thể tránh những sai sót. Chi bằng ủi lại cái khác. Lôi Vũ Uy có nhiều quần áo nên chắc anh ta không biết bị mất đi một cái đâu."
Lẩm bẩm trấn an bản thân, Châu Kỳ Ngưng nhanh tay ném chiếc áo bị cháy đen một lỗ to vào sọt rác nhằm che đậy sự cố không mong muốn này.
Sau lần đầu thất bại, cô quyết định thay đổi mục tiêu ủi là chiếc áo khoác bằng len dạ yêu thích của Lôi Vũ Uy. Bản thân cô không ngờ rằng mình lại chọn trúng chất liệu vải khó ủi nhất cho nên thoáng chốc, chiếc áo vốn đang mềm mại của anh đã bị cô làm trở nên kì dị, khác thường.
- "Sao lại khó ủi hơn so với mình nghĩ thế?"
Hai cái, ba cái rồi đến tận mấy bộ quần áo của Lôi Vũ Uy đều bị cô làm hỏng đến mức xếp chồng lên cao. Một lúc lâu sau, Châu Kỳ Ngưng há hốc miệng giật mình khi nhận ra rằng mình đang phá hủy số áo quần trong tủ của anh mà tay chân bắt đầu run rẩy.
- "Không xong rồi, mình chẳng ủi được cái nào ra hồn."
Cạch...
Trong lúc đang cuống cuồng với mớ quần áo ủi lỗi, Châu Kỳ Ngưng lập tức hoảng hồn khi nghe tiếng mở cửa của người từ phía ngoài. Lôi Vũ Uy trên tay cầm túi thức ăn, bình thản mở cửa bước vào trong, cất giọng ôn nhu nói:
- "Tiểu Uyển, anh có mua bánh ngọt và trái cây cho em nè."
Nghe anh gọi khiến Châu Kỳ Ngưng giật mình mà hất tay trúng vào số đồ đang xếp chồng lên cao khiến chúng đỗ ngã khắp nơi ra sàn nhà, thu hút sự chú ý của người đang đứng ở phía cửa.
Lôi Vũ Uy tròn xoe mắt nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu mà chậm rãi tiến lại gần khiến người trước mặt đang không ngừng lo sợ, hai tay khẽ đan chặt vào nhau. Một lúc lâu sau, hàng lông mày Lôi Vũ Uy khẽ nhíu lại ngay khi nhìn thấy số áo quần bị hỏng của mình nằm rải rác dưới đất mà chậm rãi cúi người nhặt lấy một cái lên, vẻ mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào Châu Kỳ Ngưng khiến cô toát cả mồ hôi hột. Liền lập tức, cô nhắm mắt lại, giọng nói có phần run run mà lắp bắp cúi đầu thừa nhận nói:
- "Lôi Vũ Uy, tôi...tôi chỉ muốn giúp anh ủi lại số quần áo mà thôi, nhưng không ngờ...lại thành ra thế này."
Lôi Vũ Uy ánh mắt có chút tiếc nuối khi nhìn thấy chiếc áo choàng yêu thích của mình bị cô làm hỏng, khẽ đưa tay sờ nhẹ lên. Anh nhìn thẳng vào mắt người con gái một hồi lâu, sau đó trầm giọng nói:
- "Tiểu Uyển, anh cảm thấy em không còn là em của trước đây."
Chuyện đó là đương nhiên rồi, bởi lẽ cô là Châu Kỳ Ngưng chứ có phải là Hàn Uyển của anh đâu. Mặc dù đã nhiều lần lên tiếng nói rõ, thế nhưng người đàn ông si tình này nào có nghe những gì mà cô nói.
- "Thời gian qua, tôi đã đem đến khá nhiều rắc rối cho anh rồi. Tôi thành thật xin lỗi. Tôi nghĩ rằng mình nên rời khỏi đây để tránh những phiền toái về sau."
Vừa nói, Châu Kỳ Ngưng cuống cuồng cúi người nhặt lấy số áo quần ở dưới đất lên, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt không chút biểu cảm của Lôi Vũ Uy mà trầm giọng nói. Ngay khi cô cúi người thay cho lời xin lỗi, chậm rãi đi lướt qua người của đối phương liền cảm nhận cánh tay bị Lôi Vũ Uy giữ lại. Hai mắt cô trợn tròn ngạc nhiên ngay khi nghe giọng nói rất đỗi ôn nhu, nhẹ nhàng thốt ra từ phía người đàn ông:
- "Đây là nhà của em, còn định đi đâu chứ? Với lại, anh vẫn chưa nói câu gì mà."
Liền lập tức, vẻ mặt đầy tội lỗi của Châu Kỳ Ngưng nhanh chóng lên tiếng cắt ngang:
- "Nhưng tôi làm hỏng gần hết số quần áo của anh. Kể cả chiếc áo choàng mà anh thích."
- "Em không bị bỏng mới là quan trọng. Còn số quần áo, cứ xem như em thay anh bỏ đi vì quá cũ. Mua cái khác là được mà."
Nghe anh nói, người con gái vẫn còn cảm thấy áy náy mà lắc lắc đầu phản bác:
- "Nhưng anh kiếm tiền vất vả, số quần áo này nếu mua lại hết cũng không hề rẻ."
Trước những lời lẽ ngây thơ này của cô khiến Lôi Vũ Uy không nhịn được mà lập tức bật cười, sau đó trầm giọng nói:
- "Anh có nhiều tiền, đang cần em chi tiêu giúp, cho nên đừng ngại về sự cố này."
Vừa nói, Lôi Vũ Uy chậm rãi tiến lại gần phía Châu Kỳ Ngưng khiến cô phút chốc nín thở. Cô tròn xoe mắt nhìn người trước mặt ngay khi bàn tay ấm áp của anh khẽ đặt lên đầu mình mà xoa nhẹ, cất giọng ôn nhu nói:
- "Anh thực sự rất vui khi em đã bắt đầu quan tâm đến cả những trang phục mà anh mặc, khiến anh cảm nhận giống như một gia đình vậy. Anh chỉ chờ ngày em nói lời đồng ý làm vợ anh nữa mà thôi."
- "Hả?"
- "Lần đầu ủi đồ không thể tránh những sai sót. Chi bằng ủi lại cái khác. Lôi Vũ Uy có nhiều quần áo nên chắc anh ta không biết bị mất đi một cái đâu."
Lẩm bẩm trấn an bản thân, Châu Kỳ Ngưng nhanh tay ném chiếc áo bị cháy đen một lỗ to vào sọt rác nhằm che đậy sự cố không mong muốn này.
Sau lần đầu thất bại, cô quyết định thay đổi mục tiêu ủi là chiếc áo khoác bằng len dạ yêu thích của Lôi Vũ Uy. Bản thân cô không ngờ rằng mình lại chọn trúng chất liệu vải khó ủi nhất cho nên thoáng chốc, chiếc áo vốn đang mềm mại của anh đã bị cô làm trở nên kì dị, khác thường.
- "Sao lại khó ủi hơn so với mình nghĩ thế?"
Hai cái, ba cái rồi đến tận mấy bộ quần áo của Lôi Vũ Uy đều bị cô làm hỏng đến mức xếp chồng lên cao. Một lúc lâu sau, Châu Kỳ Ngưng há hốc miệng giật mình khi nhận ra rằng mình đang phá hủy số áo quần trong tủ của anh mà tay chân bắt đầu run rẩy.
- "Không xong rồi, mình chẳng ủi được cái nào ra hồn."
Cạch...
Trong lúc đang cuống cuồng với mớ quần áo ủi lỗi, Châu Kỳ Ngưng lập tức hoảng hồn khi nghe tiếng mở cửa của người từ phía ngoài. Lôi Vũ Uy trên tay cầm túi thức ăn, bình thản mở cửa bước vào trong, cất giọng ôn nhu nói:
- "Tiểu Uyển, anh có mua bánh ngọt và trái cây cho em nè."
Nghe anh gọi khiến Châu Kỳ Ngưng giật mình mà hất tay trúng vào số đồ đang xếp chồng lên cao khiến chúng đỗ ngã khắp nơi ra sàn nhà, thu hút sự chú ý của người đang đứng ở phía cửa.
Lôi Vũ Uy tròn xoe mắt nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu mà chậm rãi tiến lại gần khiến người trước mặt đang không ngừng lo sợ, hai tay khẽ đan chặt vào nhau. Một lúc lâu sau, hàng lông mày Lôi Vũ Uy khẽ nhíu lại ngay khi nhìn thấy số áo quần bị hỏng của mình nằm rải rác dưới đất mà chậm rãi cúi người nhặt lấy một cái lên, vẻ mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào Châu Kỳ Ngưng khiến cô toát cả mồ hôi hột. Liền lập tức, cô nhắm mắt lại, giọng nói có phần run run mà lắp bắp cúi đầu thừa nhận nói:
- "Lôi Vũ Uy, tôi...tôi chỉ muốn giúp anh ủi lại số quần áo mà thôi, nhưng không ngờ...lại thành ra thế này."
Lôi Vũ Uy ánh mắt có chút tiếc nuối khi nhìn thấy chiếc áo choàng yêu thích của mình bị cô làm hỏng, khẽ đưa tay sờ nhẹ lên. Anh nhìn thẳng vào mắt người con gái một hồi lâu, sau đó trầm giọng nói:
- "Tiểu Uyển, anh cảm thấy em không còn là em của trước đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện đó là đương nhiên rồi, bởi lẽ cô là Châu Kỳ Ngưng chứ có phải là Hàn Uyển của anh đâu. Mặc dù đã nhiều lần lên tiếng nói rõ, thế nhưng người đàn ông si tình này nào có nghe những gì mà cô nói.
- "Thời gian qua, tôi đã đem đến khá nhiều rắc rối cho anh rồi. Tôi thành thật xin lỗi. Tôi nghĩ rằng mình nên rời khỏi đây để tránh những phiền toái về sau."
Vừa nói, Châu Kỳ Ngưng cuống cuồng cúi người nhặt lấy số áo quần ở dưới đất lên, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt không chút biểu cảm của Lôi Vũ Uy mà trầm giọng nói. Ngay khi cô cúi người thay cho lời xin lỗi, chậm rãi đi lướt qua người của đối phương liền cảm nhận cánh tay bị Lôi Vũ Uy giữ lại. Hai mắt cô trợn tròn ngạc nhiên ngay khi nghe giọng nói rất đỗi ôn nhu, nhẹ nhàng thốt ra từ phía người đàn ông:
- "Đây là nhà của em, còn định đi đâu chứ? Với lại, anh vẫn chưa nói câu gì mà."
Liền lập tức, vẻ mặt đầy tội lỗi của Châu Kỳ Ngưng nhanh chóng lên tiếng cắt ngang:
- "Nhưng tôi làm hỏng gần hết số quần áo của anh. Kể cả chiếc áo choàng mà anh thích."
- "Em không bị bỏng mới là quan trọng. Còn số quần áo, cứ xem như em thay anh bỏ đi vì quá cũ. Mua cái khác là được mà."
Nghe anh nói, người con gái vẫn còn cảm thấy áy náy mà lắc lắc đầu phản bác:
- "Nhưng anh kiếm tiền vất vả, số quần áo này nếu mua lại hết cũng không hề rẻ."
Trước những lời lẽ ngây thơ này của cô khiến Lôi Vũ Uy không nhịn được mà lập tức bật cười, sau đó trầm giọng nói:
- "Anh có nhiều tiền, đang cần em chi tiêu giúp, cho nên đừng ngại về sự cố này."
Vừa nói, Lôi Vũ Uy chậm rãi tiến lại gần phía Châu Kỳ Ngưng khiến cô phút chốc nín thở. Cô tròn xoe mắt nhìn người trước mặt ngay khi bàn tay ấm áp của anh khẽ đặt lên đầu mình mà xoa nhẹ, cất giọng ôn nhu nói:
- "Anh thực sự rất vui khi em đã bắt đầu quan tâm đến cả những trang phục mà anh mặc, khiến anh cảm nhận giống như một gia đình vậy. Anh chỉ chờ ngày em nói lời đồng ý làm vợ anh nữa mà thôi."
- "Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro