Hoán Đổi Linh Hồn: Tìm Được Chân Ái
MANG SÍNH LỄ SANG
Hoa Sen Trắng
2024-07-14 22:23:20
Biệt thự Châu gia....
Người con gái trong chiếc váy trắng đắt tiền cúi đầu ôm mặt bật khóc nức nở ngay khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang ngồi trên chiếc xe lăn với nét mặt không cảm xúc, nhịp nhịp đầu ngón trỏ lên tay vịn, bình thản nghe Châu lão gia tuyên bố:
- "Theo như thỏa thuận thì hôn lễ giữa hai nhà sẽ tiến hành vào tuần sau. Về chuyện dự án tìm nhà đầu tư trong việc xây dựng khu nghỉ dưỡng cao cấp của công ty JK thì..."
Châu lão gia chưa kịp dứt lời thì người ngồi trên xe lăn đã giơ tay ra hiệu cắt ngang, anh trầm giọng nói:
- "Người đâu, mang ra sính lễ đến để Châu lão gia kiểm chứng."
Ngay khi anh vừa dứt lời thì thuộc hạ đứng cạnh đã nhanh chóng mang ra một bộ nữ trang đá quý đắt tiền cùng với bốn tờ giấy sở hữu bốn căn biệt thự ven biển và tám chiếc siêu xe sớm đã xếp thành một hàng thẳng tắp phía bên ngoài cổng lớn mà nhếch môi nói tiếp:
- "Sính lễ đã có đủ, chỉ cần Châu lão gia đây hợp tác để tôi kết hôn với con gái của ngài, Châu Kỳ Ngưng thì đôi bên đều sẽ có lợi."
Người đàn ông này là Nhị gia nổi tiếng trong giới thương trường tên là Phó Bắc Ảnh. Ngũ quan tuấn mỹ, trí óc hơn người duy chỉ có điều trong một lần xảy ra tai nạn xe hơi, anh không may bị liệt hai chân mà trở thành người tàn phế. Việc anh đích thân đến nhà dạm hỏi thiên kim của Châu gia cũng là vì muốn trở thành người thừa kế toàn bộ gia sản nếu như anh kết hôn và sinh quý tử trong vòng một năm.
- "Chỉ cần Kỳ Ngưng sinh cho tôi một đứa con trai thì toàn bộ gia sản cũng như quyền nắm giữ tập đoàn Phó thị sẽ thuộc về tôi. Đến lúc đó, tôi sẽ thay ngài giải quyết toàn bộ khoản nợ ngân hàng cũng như thúc đẩy dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng cao cấp của JK để thu về lợi nhuận, phục hồi sau vụ khủng hoảng tài chính."
Phó Bắc Ảnh vừa nói dứt lời thì người con gái ngồi ghế đối diện lập tức đứng bật dậy, cô cương quyết đáp:
- "Cả hai người vì lợi ích riêng mà lấy tôi làm vật hiến tế sao? Phó Bắc Ảnh, tôi sẽ không bao giờ gả cho người đàn ông mưu mô, tàn tật như anh đâu."
Chát...
Cô vừa nói dứt câu liền nhận ngay cái tát như trời giáng từ phía Châu lão gia mà rưng rưng mắt nhìn ông mà nghiến răng ủy khuất. Liền lập tức, Châu lão gia tức giận trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng mắng chửi:
- "Châu Kỳ Ngưng, con bỏ ngay cái thói đại thiên kim của mình đi. Cha làm tất cả chuyện này cũng là vì tương lai sau này của con và của cả Châu gia nữa."
Nghe đến đây khiến Châu Kỳ Ngưng không kiềm lòng được mà bật khóc nức nở, tức giận phản đối gay gắt:
- "Con không chấp nhận cuộc hôn nhân dàn xếp như thế này. Nếu cha một mực cương quyết ép con kết hôn cùng với Phó Bắc Ảnh, con thà tự vẫn còn hơn."
Dứt lời, cô xoay lưng chạy ngược lên trên lầu, bật khóc nức nở. Nhìn bóng lưng người con gái khuất hẳn, lúc này, người ngồi trên xe lăn khẽ nở nụ cười khinh bỉ. Anh hướng mắt nhìn xuống đôi chân vốn bất động của mình mà nhàn nhạt đáp:
- "Cô chê tôi tàn phế, chẳng làm được gì sao? Thiên kim tiểu thư sắp hết thời như cô mà tỏ vẻ thanh cao trước Phó Bắc Ảnh này à?"
Cảm nhận được đối phương đang rất tức giận, ngay lập tức, Châu lão gia nhanh chóng tiến lại gần, hạ giọng thương lượng:
- "Nhị gia, Kỳ Ngưng chẳng qua bướng bỉnh nhất thời. Xin hãy cho tôi thời gian một tuần để thuyết phục con bé, có được không?"
Nghe những lời này, nét mặt Phó Bắc Ảnh không chút biến đổi mà đưa tay điều khiển chiếc xe lăn hướng ra phía cửa, lạnh lùng nói vọng lại:
- "Được thôi. Nể tình Châu gia từng có tiếng tăm trên giới kinh doanh cho nên tôi mới ngỏ ý muốn kết hôn cùng con gái ông, phần nào cũng không làm ảnh hưởng đến sĩ diện của nhà họ Phó. Nhưng nếu cô ta cương quyết từ chối, vậy thì tôi xin phép lấy lại toàn bộ sính lễ cũng như cắt đứt quan hệ hợp tác với JK."
- "Vâng, tôi hiểu mà. Xin Nhị gia nguôi giận. Con gái tôi chẳng qua vì quá bất ngờ cho nên mới biểu hiện như thế. Phải nói rằng tôi có phúc phần lắm mới có được người con rể chững chạc, ưu tú như Nhị gia đây."
Nghe những lời mật ngọt này khiến tâm trạng Phó Bắc Ảnh tốt hơn hẳn mà nhếch môi cười nhạt. Liền lập tức, anh thoăn thoắt di chuyển bánh xe hướng ra phía chiếc xe hơi màu đen sang trọng đang đợi sẵn ở bên ngoài.
Người con gái trong chiếc váy trắng đắt tiền cúi đầu ôm mặt bật khóc nức nở ngay khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang ngồi trên chiếc xe lăn với nét mặt không cảm xúc, nhịp nhịp đầu ngón trỏ lên tay vịn, bình thản nghe Châu lão gia tuyên bố:
- "Theo như thỏa thuận thì hôn lễ giữa hai nhà sẽ tiến hành vào tuần sau. Về chuyện dự án tìm nhà đầu tư trong việc xây dựng khu nghỉ dưỡng cao cấp của công ty JK thì..."
Châu lão gia chưa kịp dứt lời thì người ngồi trên xe lăn đã giơ tay ra hiệu cắt ngang, anh trầm giọng nói:
- "Người đâu, mang ra sính lễ đến để Châu lão gia kiểm chứng."
Ngay khi anh vừa dứt lời thì thuộc hạ đứng cạnh đã nhanh chóng mang ra một bộ nữ trang đá quý đắt tiền cùng với bốn tờ giấy sở hữu bốn căn biệt thự ven biển và tám chiếc siêu xe sớm đã xếp thành một hàng thẳng tắp phía bên ngoài cổng lớn mà nhếch môi nói tiếp:
- "Sính lễ đã có đủ, chỉ cần Châu lão gia đây hợp tác để tôi kết hôn với con gái của ngài, Châu Kỳ Ngưng thì đôi bên đều sẽ có lợi."
Người đàn ông này là Nhị gia nổi tiếng trong giới thương trường tên là Phó Bắc Ảnh. Ngũ quan tuấn mỹ, trí óc hơn người duy chỉ có điều trong một lần xảy ra tai nạn xe hơi, anh không may bị liệt hai chân mà trở thành người tàn phế. Việc anh đích thân đến nhà dạm hỏi thiên kim của Châu gia cũng là vì muốn trở thành người thừa kế toàn bộ gia sản nếu như anh kết hôn và sinh quý tử trong vòng một năm.
- "Chỉ cần Kỳ Ngưng sinh cho tôi một đứa con trai thì toàn bộ gia sản cũng như quyền nắm giữ tập đoàn Phó thị sẽ thuộc về tôi. Đến lúc đó, tôi sẽ thay ngài giải quyết toàn bộ khoản nợ ngân hàng cũng như thúc đẩy dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng cao cấp của JK để thu về lợi nhuận, phục hồi sau vụ khủng hoảng tài chính."
Phó Bắc Ảnh vừa nói dứt lời thì người con gái ngồi ghế đối diện lập tức đứng bật dậy, cô cương quyết đáp:
- "Cả hai người vì lợi ích riêng mà lấy tôi làm vật hiến tế sao? Phó Bắc Ảnh, tôi sẽ không bao giờ gả cho người đàn ông mưu mô, tàn tật như anh đâu."
Chát...
Cô vừa nói dứt câu liền nhận ngay cái tát như trời giáng từ phía Châu lão gia mà rưng rưng mắt nhìn ông mà nghiến răng ủy khuất. Liền lập tức, Châu lão gia tức giận trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng mắng chửi:
- "Châu Kỳ Ngưng, con bỏ ngay cái thói đại thiên kim của mình đi. Cha làm tất cả chuyện này cũng là vì tương lai sau này của con và của cả Châu gia nữa."
Nghe đến đây khiến Châu Kỳ Ngưng không kiềm lòng được mà bật khóc nức nở, tức giận phản đối gay gắt:
- "Con không chấp nhận cuộc hôn nhân dàn xếp như thế này. Nếu cha một mực cương quyết ép con kết hôn cùng với Phó Bắc Ảnh, con thà tự vẫn còn hơn."
Dứt lời, cô xoay lưng chạy ngược lên trên lầu, bật khóc nức nở. Nhìn bóng lưng người con gái khuất hẳn, lúc này, người ngồi trên xe lăn khẽ nở nụ cười khinh bỉ. Anh hướng mắt nhìn xuống đôi chân vốn bất động của mình mà nhàn nhạt đáp:
- "Cô chê tôi tàn phế, chẳng làm được gì sao? Thiên kim tiểu thư sắp hết thời như cô mà tỏ vẻ thanh cao trước Phó Bắc Ảnh này à?"
Cảm nhận được đối phương đang rất tức giận, ngay lập tức, Châu lão gia nhanh chóng tiến lại gần, hạ giọng thương lượng:
- "Nhị gia, Kỳ Ngưng chẳng qua bướng bỉnh nhất thời. Xin hãy cho tôi thời gian một tuần để thuyết phục con bé, có được không?"
Nghe những lời này, nét mặt Phó Bắc Ảnh không chút biến đổi mà đưa tay điều khiển chiếc xe lăn hướng ra phía cửa, lạnh lùng nói vọng lại:
- "Được thôi. Nể tình Châu gia từng có tiếng tăm trên giới kinh doanh cho nên tôi mới ngỏ ý muốn kết hôn cùng con gái ông, phần nào cũng không làm ảnh hưởng đến sĩ diện của nhà họ Phó. Nhưng nếu cô ta cương quyết từ chối, vậy thì tôi xin phép lấy lại toàn bộ sính lễ cũng như cắt đứt quan hệ hợp tác với JK."
- "Vâng, tôi hiểu mà. Xin Nhị gia nguôi giận. Con gái tôi chẳng qua vì quá bất ngờ cho nên mới biểu hiện như thế. Phải nói rằng tôi có phúc phần lắm mới có được người con rể chững chạc, ưu tú như Nhị gia đây."
Nghe những lời mật ngọt này khiến tâm trạng Phó Bắc Ảnh tốt hơn hẳn mà nhếch môi cười nhạt. Liền lập tức, anh thoăn thoắt di chuyển bánh xe hướng ra phía chiếc xe hơi màu đen sang trọng đang đợi sẵn ở bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro