Chương 15
Huyễn Nhất Oản
2024-08-31 14:31:12
“Cô nương ngốc, cho dù không về Vân Điền, thì cũng tự mình tìm một nơi để sống tốt cũng được mà.” Lô Vãn sờ đầu Lê Nô, Lê Nô đáp lại nụ cười chân thành của nàng.
Lô Vãn lại trở về ngày trước. Mỗi ngày đều lừa gạt Lý Cảnh Hòa, hạ dược dệt mộng đẹp cho ông ta, sau đó lại đợi đến ngày hôm sau chờ được ban thưởng.
Nhưng Lý Cảnh Hòa đã đổi hương hay dùng, mà nàng cũng không dám dùng phấn hoa ánh trăng nữa.
Còn nữa, rõ ràng thời gian nàng nhìn thấy Thịnh Tuyết Tản đã nhiều hơn. Không biết Thịnh Tuyết Tản dùng thủ đoạn gì mà thường xuyên đi cùng Lý Cảnh Hòa ra vào hậu cung. Thịnh Tuyết Tản kiềm chế hơn Lô Vãn nhiều, mấy lần Lô Vãn hạ dược trên người Lý Cảnh Hòa xong, sau đó dựa vào trên người Thịnh Tuyết Tản, đều bị Thịnh Tuyết Tản từ chối.
Lô Vãn bĩu môi, tuy rằng biết không phải là kế tốt, nhưng Lý Cảnh Hòa đã điều trị thân thể, khó mà bất ngờ đột tử được. Dược phấn chỉ làm cho ông ta sinh ra ảo giác, không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng lẽ cả đời nàng đều bị Lý Cảnh Hòa nuôi nhốt trong hậu cung sao?
Nhưng nàng nhận ra tâm tư của mình đã thay đổi. Bị ca ca đưa vào trong cung đồng nghĩa với việc bị vứt bỏ, không còn quê hương nữa. Vốn Lô Vãn cũng không ôm hy vọng, nàng chỉ mong Lý Cảnh Hòa chết sớm, cho dù mình có bị chôn cùng thì nàng cũng có thể chấp nhận.
Nhưng bây giờ, Lô Vãn nghĩ, ngoại trừ Lý Cảnh Hòa chết thì nàng còn muốn ở bên cạnh Thịnh Tuyết Tản. Suy nghĩ cùng chết chung với Lý Cảnh Hòa dấu sâu trong lòng từ lâu đã không còn hiện lên nàng nữa.
Nàng ngước mắt lên nhìn gương mặt vô cảm của Thịnh Tuyết Tản đang ngồi ở một bên, nàng không nhìn thấu suy nghĩ của Thịnh Tuyết Tản, không biết Thịnh Tuyết Tản có cùng suy nghĩ với nàng hay không, hay chỉ coi mình là một rắc rối không thể bỏ qua. Trong lòng nàng luôn nhắc nhở bản thân vậy là sai, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà muốn tới gần hắn.
“Ngày mai tới lượt hoàng hậu thị tẩm.” Lô Vãn thấy Thịnh Tuyết Tản vẫn không nói lời nào thì tiến lên nhẹ giọng nói.
Hơi thở của Lô Vãn phả qua bên tai, Thịnh Tuyết Tản cảm giác nửa người có chút tê dại: “Ngày mai ta sẽ đến.”
Lô Vãn nhận được đáp án mình muốn, nàng áp sát vào Thịnh Tuyết Tản, tựa như hờn dỗi: “Ngươi hôn ta một cái đi, ta phải quay lại rồi, ông ta sắp tỉnh rồi.”
Thịnh Tuyết Tản muốn trách nàng càn quấy, nhưng khi đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của nàng lại nói không nên lời trách cứ. Qua loa hôn một cái, khi nàng đuổi theo tiếp tục đòi hôn thì hắn đứng dậy tránh né.
Ánh mắt Lô Vãn u oán, như đang trách hắn bội tình bạc nghĩa. Nhưng Thịnh Tuyết Tản không dám, hắn sợ mình nhất thời ý loạn tình mê sẽ làm hại đến mạng sống của Lô Vãn.
“Vậy ta quay lại đây.” Lô Vãn nhìn hắn một cái, xoay người trở lại trên giường, bò vào bên trong, hơi kéo vạt áo ra, làm ra tư thế ngủ say.
Thịnh Tuyết Tản nhìn Lý Cảnh Hòa đang ngủ thật sâu, trong lòng chợt sinh ra ý định bóp chết Lý Cảnh Hòa. Nhưng cuối cùng hắn vẫn đi ra ngoài nhìn đồng hồ nước, đúng lúc đến giờ nhắc nhở Hoàng thượng rời giường.
Sau khi Lý Cảnh Hòa thức dậy thì cảm thấy tinh thần sảng khoái, ông ta nhìn Lô Vãn đang ngủ say, đang muốn cúi người hôn lên gò má ửng đỏ của nàng, nhưng Thịnh Tuyết Tản lại như không có mắt, nói: “Bệ hạ, hôm qua Thẩm đại nhân lại dâng tấu xin phế phi.”
Lý Cảnh Hòa tức giận đấm xuống giường, xoay người xuống giường, đá vào người Thịnh Tuyết Tản: “Đồ vô dụng. Về sau đừng lấy mấy loại chuyện này ra làm phiền trẫm.”
“Nô tài tuân chỉ.” Thịnh Tuyết Tản cung kính hành lễ.
Lô Vãn lại trở về ngày trước. Mỗi ngày đều lừa gạt Lý Cảnh Hòa, hạ dược dệt mộng đẹp cho ông ta, sau đó lại đợi đến ngày hôm sau chờ được ban thưởng.
Nhưng Lý Cảnh Hòa đã đổi hương hay dùng, mà nàng cũng không dám dùng phấn hoa ánh trăng nữa.
Còn nữa, rõ ràng thời gian nàng nhìn thấy Thịnh Tuyết Tản đã nhiều hơn. Không biết Thịnh Tuyết Tản dùng thủ đoạn gì mà thường xuyên đi cùng Lý Cảnh Hòa ra vào hậu cung. Thịnh Tuyết Tản kiềm chế hơn Lô Vãn nhiều, mấy lần Lô Vãn hạ dược trên người Lý Cảnh Hòa xong, sau đó dựa vào trên người Thịnh Tuyết Tản, đều bị Thịnh Tuyết Tản từ chối.
Lô Vãn bĩu môi, tuy rằng biết không phải là kế tốt, nhưng Lý Cảnh Hòa đã điều trị thân thể, khó mà bất ngờ đột tử được. Dược phấn chỉ làm cho ông ta sinh ra ảo giác, không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng lẽ cả đời nàng đều bị Lý Cảnh Hòa nuôi nhốt trong hậu cung sao?
Nhưng nàng nhận ra tâm tư của mình đã thay đổi. Bị ca ca đưa vào trong cung đồng nghĩa với việc bị vứt bỏ, không còn quê hương nữa. Vốn Lô Vãn cũng không ôm hy vọng, nàng chỉ mong Lý Cảnh Hòa chết sớm, cho dù mình có bị chôn cùng thì nàng cũng có thể chấp nhận.
Nhưng bây giờ, Lô Vãn nghĩ, ngoại trừ Lý Cảnh Hòa chết thì nàng còn muốn ở bên cạnh Thịnh Tuyết Tản. Suy nghĩ cùng chết chung với Lý Cảnh Hòa dấu sâu trong lòng từ lâu đã không còn hiện lên nàng nữa.
Nàng ngước mắt lên nhìn gương mặt vô cảm của Thịnh Tuyết Tản đang ngồi ở một bên, nàng không nhìn thấu suy nghĩ của Thịnh Tuyết Tản, không biết Thịnh Tuyết Tản có cùng suy nghĩ với nàng hay không, hay chỉ coi mình là một rắc rối không thể bỏ qua. Trong lòng nàng luôn nhắc nhở bản thân vậy là sai, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà muốn tới gần hắn.
“Ngày mai tới lượt hoàng hậu thị tẩm.” Lô Vãn thấy Thịnh Tuyết Tản vẫn không nói lời nào thì tiến lên nhẹ giọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơi thở của Lô Vãn phả qua bên tai, Thịnh Tuyết Tản cảm giác nửa người có chút tê dại: “Ngày mai ta sẽ đến.”
Lô Vãn nhận được đáp án mình muốn, nàng áp sát vào Thịnh Tuyết Tản, tựa như hờn dỗi: “Ngươi hôn ta một cái đi, ta phải quay lại rồi, ông ta sắp tỉnh rồi.”
Thịnh Tuyết Tản muốn trách nàng càn quấy, nhưng khi đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của nàng lại nói không nên lời trách cứ. Qua loa hôn một cái, khi nàng đuổi theo tiếp tục đòi hôn thì hắn đứng dậy tránh né.
Ánh mắt Lô Vãn u oán, như đang trách hắn bội tình bạc nghĩa. Nhưng Thịnh Tuyết Tản không dám, hắn sợ mình nhất thời ý loạn tình mê sẽ làm hại đến mạng sống của Lô Vãn.
“Vậy ta quay lại đây.” Lô Vãn nhìn hắn một cái, xoay người trở lại trên giường, bò vào bên trong, hơi kéo vạt áo ra, làm ra tư thế ngủ say.
Thịnh Tuyết Tản nhìn Lý Cảnh Hòa đang ngủ thật sâu, trong lòng chợt sinh ra ý định bóp chết Lý Cảnh Hòa. Nhưng cuối cùng hắn vẫn đi ra ngoài nhìn đồng hồ nước, đúng lúc đến giờ nhắc nhở Hoàng thượng rời giường.
Sau khi Lý Cảnh Hòa thức dậy thì cảm thấy tinh thần sảng khoái, ông ta nhìn Lô Vãn đang ngủ say, đang muốn cúi người hôn lên gò má ửng đỏ của nàng, nhưng Thịnh Tuyết Tản lại như không có mắt, nói: “Bệ hạ, hôm qua Thẩm đại nhân lại dâng tấu xin phế phi.”
Lý Cảnh Hòa tức giận đấm xuống giường, xoay người xuống giường, đá vào người Thịnh Tuyết Tản: “Đồ vô dụng. Về sau đừng lấy mấy loại chuyện này ra làm phiền trẫm.”
“Nô tài tuân chỉ.” Thịnh Tuyết Tản cung kính hành lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro