Chương 1
Huyễn Nhất Oản
2024-08-31 14:31:12
Trong bữa tiệc mùa xuân, tiếng nói cười vang khắp vườn Cẩm Lý. Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi bách quan, trong vô số tiếng chúc mừng, vẻ mặt của Thịnh Tuyết Tản lạnh lùng đứng ở phía sau Hoàng đế. Hoàng đế Lý Cảnh Hòa là hoàng đế thứ ba của triều đại đương thời, tuổi đã hơn năm mươi, nhưng vì quanh năm luyện võ cho nên nhìn không hề già. Bên phải là Hoàng hậu Dư thị, đầu bà đội mũ phượng ngọc quấn tơ vàng, trên tóc cài bốn cây trâm khảm nam châu, khuôn mặt dịu dàng, trên cổ đeo chuỗi vòng kim châu, trên người mặc váy dài màu đỏ, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng thêu kim phượng, nhìn vô cùng hào hoa phú quý đoan trang.
Bên trái là một nữ tử có khuôn mặt quyến rũ, ánh mắt đung đưa như tơ câu lấy hồn người khác.
Nàng mặc một chiếc váy phi tử màu xanh nhạt thống nhất theo quy chế trong cung, bên ngoài khoác một chiếc áo nhỏ thêu hoa văn màu vàng, trên đầu chỉ cài một cây trâm hình con bướm bằng ngọc, bên trên có sợi tua vàng rủ xuống, đung đưa trong ánh đèn, giống như yêu tinh hút mất hồn phách con người.
Theo lý thì địa vị của Dao phi chưa đủ cao, chỉ có thể ngồi cùng các phi tử khác. Nhưng nàng được Hoàng đế sủng ái, cho nên được chen hàng Hoàng quý phi Thục phi, ngồi ở bên trái Hoàng đế.
Phía dưới ca múa không ngừng nghỉ, Hoàng đế rất vui cho nên cũng nhiễm chút men say, cơ thể ông ta dần nghiêng về phía bên trái, trong hô hấp đều có thể ngửi được mùi hoa ánh trăng trên người Lô Vãn. Hương hoa quyến rũ như nàng quanh quẩn bên chóp mũi, Lý Cảnh Hòa cảm thấy say lại càng say hơn.
Trên mặt Lô Vãn khéo léo lộ ra nụ cười ngọt ngào, tay trái chống cằm, đầu hơi dựa vào Lý Cảnh Hòa, giống như người yêu đang ôm cổ triền miên, nhưng tay phải nàng lại giấu ở dưới gầm bàn, âm thầm sờ về phía sau, đặt trên đùi Thịnh Tuyết Tản.
Thịnh Tuyết Tản mặc quan phục thái giám, hắn vốn tiếp quản Tây xưởng, chỉ giám sát việc trong triều, không cần theo bên cạnh hầu hạ Hoàng đế nữa. Nhưng dù sao tiệc mùa xuân nhiều người mắt tạp, sợ mấy người không có mắt đụng đến Hoàng đế, cho nên Thịnh Tuyết Tản mới đích thân đến hầu hạ bên cạnh. Trong ánh nến mờ ảo, không thể nhìn rõ trên đài cao đang xảy ra chuyện. Phía dưới là nhóm nữ quan Giáo phường ty đang uyển chuyển nhảy múa, đàn tơ sáo trúc đều bộc lộ niềm vui xa hoa đồi trụy, khiến suy nghĩ của người ta không khỏi bay bổng, đắm chìm trong đó không thoát ra được.
Trừ một mình Thịnh Tuyết Tản.
Lô Vãn càng lúc càng lớn mật, tay nàng không chịu ở yên trên đầu gối Thịnh Tuyết Tản, ngón tay mảnh khảnh trượt lên xuống, vuốt ve đầu gối Thịnh Tuyết Tản, lại tiện thể sờ lên, tay duỗi tới vị trí dài nhất vuốt ve, cuối cùng nhẹ nhàng kéo quần Thịnh Tuyết Tản, ý bảo hắn tới gần nàng hơn.
Thịnh Tuyết Tĩnh không nhúc nhích, vẫn đứng bất động như núi, như thể không cảm nhận được có người đang quấy rối mình. Lô Vãn cũng không tức giận, nàng khẽ cười một tiếng, nàng đến gần Hoàng đế hơn, cả người dựa vào trên người Lý Cảnh Hòa, hơi thở thở ra phả vào cổ Lý Cảnh Hòa, làm cho Lý Cảnh Hòa chết mê chết mệt.
Lần này động tác tác mờ ám của Lô Vãn thuận tiện hơn nhiều, nàng càng bạo dạn tuần tra trên đùi Thịnh Tuyết Mục hơn, thỉnh thoảng còn nhéo nhéo da thịt săn chắc của hắn, hoàn toàn không có ý che giấu ác ý.
Khi Lô Vãn rốt cục cũng không để ý đến cảm nhận của người xung quanh, giơ tay sờ tới dưới háng của Thịnh Tuyết Tản, nàng nghe được phía sau khẽ thở dài, Thịnh Tuyết Tản lặng lẽ di chuyển sang trái một bước, sau đó lại đưa tay gỡ bàn tay làm loạn của nàng xuống.
Bên trái là một nữ tử có khuôn mặt quyến rũ, ánh mắt đung đưa như tơ câu lấy hồn người khác.
Nàng mặc một chiếc váy phi tử màu xanh nhạt thống nhất theo quy chế trong cung, bên ngoài khoác một chiếc áo nhỏ thêu hoa văn màu vàng, trên đầu chỉ cài một cây trâm hình con bướm bằng ngọc, bên trên có sợi tua vàng rủ xuống, đung đưa trong ánh đèn, giống như yêu tinh hút mất hồn phách con người.
Theo lý thì địa vị của Dao phi chưa đủ cao, chỉ có thể ngồi cùng các phi tử khác. Nhưng nàng được Hoàng đế sủng ái, cho nên được chen hàng Hoàng quý phi Thục phi, ngồi ở bên trái Hoàng đế.
Phía dưới ca múa không ngừng nghỉ, Hoàng đế rất vui cho nên cũng nhiễm chút men say, cơ thể ông ta dần nghiêng về phía bên trái, trong hô hấp đều có thể ngửi được mùi hoa ánh trăng trên người Lô Vãn. Hương hoa quyến rũ như nàng quanh quẩn bên chóp mũi, Lý Cảnh Hòa cảm thấy say lại càng say hơn.
Trên mặt Lô Vãn khéo léo lộ ra nụ cười ngọt ngào, tay trái chống cằm, đầu hơi dựa vào Lý Cảnh Hòa, giống như người yêu đang ôm cổ triền miên, nhưng tay phải nàng lại giấu ở dưới gầm bàn, âm thầm sờ về phía sau, đặt trên đùi Thịnh Tuyết Tản.
Thịnh Tuyết Tản mặc quan phục thái giám, hắn vốn tiếp quản Tây xưởng, chỉ giám sát việc trong triều, không cần theo bên cạnh hầu hạ Hoàng đế nữa. Nhưng dù sao tiệc mùa xuân nhiều người mắt tạp, sợ mấy người không có mắt đụng đến Hoàng đế, cho nên Thịnh Tuyết Tản mới đích thân đến hầu hạ bên cạnh. Trong ánh nến mờ ảo, không thể nhìn rõ trên đài cao đang xảy ra chuyện. Phía dưới là nhóm nữ quan Giáo phường ty đang uyển chuyển nhảy múa, đàn tơ sáo trúc đều bộc lộ niềm vui xa hoa đồi trụy, khiến suy nghĩ của người ta không khỏi bay bổng, đắm chìm trong đó không thoát ra được.
Trừ một mình Thịnh Tuyết Tản.
Lô Vãn càng lúc càng lớn mật, tay nàng không chịu ở yên trên đầu gối Thịnh Tuyết Tản, ngón tay mảnh khảnh trượt lên xuống, vuốt ve đầu gối Thịnh Tuyết Tản, lại tiện thể sờ lên, tay duỗi tới vị trí dài nhất vuốt ve, cuối cùng nhẹ nhàng kéo quần Thịnh Tuyết Tản, ý bảo hắn tới gần nàng hơn.
Thịnh Tuyết Tĩnh không nhúc nhích, vẫn đứng bất động như núi, như thể không cảm nhận được có người đang quấy rối mình. Lô Vãn cũng không tức giận, nàng khẽ cười một tiếng, nàng đến gần Hoàng đế hơn, cả người dựa vào trên người Lý Cảnh Hòa, hơi thở thở ra phả vào cổ Lý Cảnh Hòa, làm cho Lý Cảnh Hòa chết mê chết mệt.
Lần này động tác tác mờ ám của Lô Vãn thuận tiện hơn nhiều, nàng càng bạo dạn tuần tra trên đùi Thịnh Tuyết Mục hơn, thỉnh thoảng còn nhéo nhéo da thịt săn chắc của hắn, hoàn toàn không có ý che giấu ác ý.
Khi Lô Vãn rốt cục cũng không để ý đến cảm nhận của người xung quanh, giơ tay sờ tới dưới háng của Thịnh Tuyết Tản, nàng nghe được phía sau khẽ thở dài, Thịnh Tuyết Tản lặng lẽ di chuyển sang trái một bước, sau đó lại đưa tay gỡ bàn tay làm loạn của nàng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro