Chương 24
Huyễn Nhất Oản
2024-08-31 14:31:12
Nhưng mà hôm nay, Dao phi lại đến tham dự yến tiệc chiêu đãi của Vân quý phi. Ngày thường Vân quý phi cũng không gặp mặt nàng, mặc dù lần nào nàng cũng không tới nhưng cũng không thể không mời nàng được, mỗi lần phi tử trong kinh gặp nhau đề gửi cho nàng một thiệp mời mang tính tượng trưng, nhưng nàng chưa bao giờ hồi bẩm, vậy mà hôm nay nàng lại hồi bẩm, nói là muốn đến, thực sự rất khó hiểu.
Tin tức Dao phi đến dự tiệc truyền ra ngoài, các phi tần vốn chỉ muốn rửa mặt chải đầu lại thay đổi thái độ, bắt đầu chuẩn bị xiêm y hoa quý, đến thời gian, trong phòng khách nho nhỏ của Vân quý phi đều là xiêm y hoa quý chói mắt của các cung phi tử, hẳn là còn xinh đẹp hơn cả hoa mẫu đơn.
Lô Vãn không ăn mặc quá cầu kỳ, mục đích của nàng không phải là nổi bật trong đám đông, mà là để Lê Nô sắp xếp chút chuyện.
Ngay cả Lý Cảnh Hòa cũng biết Lô Vãn đồng ý tham dự yến tiệc, ngày thường Lô Vãn ở trong cung của mình không thích ra ngoài, khi biết Lô Vãn muốn kết giao với các phi tần khác, ông ta còn thưởng cho nàng một chuỗi trâm kẹp tóc màu đỏ quý giá.
Lô Vãn không nhìn kỹ, để Lê Nô cất vào trong kho. Thứ đồ có dấu ấn của hoàng thất này đến lúc đó rất khó bán, chỉ có lừa Lý Cảnh Hòa đưa chút vàng bạc thật thì về sau mới dễ sử dụng.
Đến giờ, Lê Nô đi trước kiệu, tám kiệu phu khiêng kiệu dệt vàng khảm ngọc vào cung của Vân quý phi.
Vừa mới kiệu một cái, Vân quý phi đã háo hức chào đón.
Lô Vãn thấy các phi tần đã ngồi đầy viện tử, ngay cả Hoàng hậu cũng tới. Lô Vãn nắm chặt tay Vân quý phi, cùng đi tới trước mặt Hoàng hậu hành lễ.
Dư thị thấy nàng không làm bộ làm tịch, hành vi quy củ, cũng không muốn gây phiền toái cho mình, ôn hòa để nàng ngồi xuống.
Mỹ nhân oanh oanh yến yến ngồi đầy vườn, vốn là bởi vì nàng đến còn có chút mất tự nhiên. Nhưng thấy Lô Vãn không ỷ thế hiếp người, mà chỉ an tĩnh ngồi ở một bên uống trà, thỉnh thoảng còn có thể lễ phép chào hỏi các phi tần bên cạnh, mọi người cũng dần thoải mái, vui đùa, không khí trong yến tiệc cũng lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Mắt thấy mặt trời nghiêng về phía tây, cũng sắp đến lúc Hoàng đế lật thẻ bài. Dù sao cũng phải dành ra chút thời gian cho phi tần rửa mặt chải đầu trang điểm, vì vậy yến hội kết thúc. Lô Vãn cáo từ Vân quý phi, vừa mới xoay người thì lại có một người mặc y phục màu đen cầm kiếm nhảy tới.
Trên mặt người nọ bịt khăn đen, thanh kiếm trong tay phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn ta lướt qua các phi tử khác, trực tiếp đánh thẳng về phía Lô Vãn.
“Yêu phi chịu chết đi!” Người tới hét lớn, đi thẳng đến trước mặt Lô Vãn.
Lô Vãn dường như đã sợ tới mức ngây ngốc, nàng nhất thời không di chuyển, vẫn là Vân quý phi to gan kéo nàng một cái mới khó khăn tránh thoát thanh kiếm kia.
“Người đâu! Có thích khách!” Dư thị là người đầu tiên bình tĩnh lại, bà ta không để ý tới các phi tử xung quanh đã bị dọa cho khiếp sợ, cao giọng hô to.
Rất nhanh, thị vệ đã chạy tới. Một kiếm của người áo đen kia không thành, hắn ta lại muốn tấn công lần nữa, nhưng Lê Nô lại lật bàn lên, cầm một cái ghế dài đập vào đầu người mặc đồ đen, người mặc đồ đen tránh thoát, dường như hắn ta không muốn làm những người khác bị thương, mà chỉ một mực tìm góc độ để tấn công Lô Vãn.
Nhưng Lô Vãn được các phi tần bảo vệ ở giữa, không bị thương chút mảy may, phía sau thị vệ đã chạy tới, người mặc áo đen kia trợn mắt nhìn nàng một cái, đánh nhau với thị vệ, sau khi khiến mấy thị vệ bị thương thì hắn ta phát hiện có thêm rất nhiều nhân mã đang chạy tới, vậy nên hắn ta không ham chiến nữa, chỉ để lại một câu: “Yêu phi, chuyện hôm nay không thành, nhưng sớm muộn gì ta cũng lấy cái mạng chó của ngươi.”
Tin tức Dao phi đến dự tiệc truyền ra ngoài, các phi tần vốn chỉ muốn rửa mặt chải đầu lại thay đổi thái độ, bắt đầu chuẩn bị xiêm y hoa quý, đến thời gian, trong phòng khách nho nhỏ của Vân quý phi đều là xiêm y hoa quý chói mắt của các cung phi tử, hẳn là còn xinh đẹp hơn cả hoa mẫu đơn.
Lô Vãn không ăn mặc quá cầu kỳ, mục đích của nàng không phải là nổi bật trong đám đông, mà là để Lê Nô sắp xếp chút chuyện.
Ngay cả Lý Cảnh Hòa cũng biết Lô Vãn đồng ý tham dự yến tiệc, ngày thường Lô Vãn ở trong cung của mình không thích ra ngoài, khi biết Lô Vãn muốn kết giao với các phi tần khác, ông ta còn thưởng cho nàng một chuỗi trâm kẹp tóc màu đỏ quý giá.
Lô Vãn không nhìn kỹ, để Lê Nô cất vào trong kho. Thứ đồ có dấu ấn của hoàng thất này đến lúc đó rất khó bán, chỉ có lừa Lý Cảnh Hòa đưa chút vàng bạc thật thì về sau mới dễ sử dụng.
Đến giờ, Lê Nô đi trước kiệu, tám kiệu phu khiêng kiệu dệt vàng khảm ngọc vào cung của Vân quý phi.
Vừa mới kiệu một cái, Vân quý phi đã háo hức chào đón.
Lô Vãn thấy các phi tần đã ngồi đầy viện tử, ngay cả Hoàng hậu cũng tới. Lô Vãn nắm chặt tay Vân quý phi, cùng đi tới trước mặt Hoàng hậu hành lễ.
Dư thị thấy nàng không làm bộ làm tịch, hành vi quy củ, cũng không muốn gây phiền toái cho mình, ôn hòa để nàng ngồi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỹ nhân oanh oanh yến yến ngồi đầy vườn, vốn là bởi vì nàng đến còn có chút mất tự nhiên. Nhưng thấy Lô Vãn không ỷ thế hiếp người, mà chỉ an tĩnh ngồi ở một bên uống trà, thỉnh thoảng còn có thể lễ phép chào hỏi các phi tần bên cạnh, mọi người cũng dần thoải mái, vui đùa, không khí trong yến tiệc cũng lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Mắt thấy mặt trời nghiêng về phía tây, cũng sắp đến lúc Hoàng đế lật thẻ bài. Dù sao cũng phải dành ra chút thời gian cho phi tần rửa mặt chải đầu trang điểm, vì vậy yến hội kết thúc. Lô Vãn cáo từ Vân quý phi, vừa mới xoay người thì lại có một người mặc y phục màu đen cầm kiếm nhảy tới.
Trên mặt người nọ bịt khăn đen, thanh kiếm trong tay phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn ta lướt qua các phi tử khác, trực tiếp đánh thẳng về phía Lô Vãn.
“Yêu phi chịu chết đi!” Người tới hét lớn, đi thẳng đến trước mặt Lô Vãn.
Lô Vãn dường như đã sợ tới mức ngây ngốc, nàng nhất thời không di chuyển, vẫn là Vân quý phi to gan kéo nàng một cái mới khó khăn tránh thoát thanh kiếm kia.
“Người đâu! Có thích khách!” Dư thị là người đầu tiên bình tĩnh lại, bà ta không để ý tới các phi tử xung quanh đã bị dọa cho khiếp sợ, cao giọng hô to.
Rất nhanh, thị vệ đã chạy tới. Một kiếm của người áo đen kia không thành, hắn ta lại muốn tấn công lần nữa, nhưng Lê Nô lại lật bàn lên, cầm một cái ghế dài đập vào đầu người mặc đồ đen, người mặc đồ đen tránh thoát, dường như hắn ta không muốn làm những người khác bị thương, mà chỉ một mực tìm góc độ để tấn công Lô Vãn.
Nhưng Lô Vãn được các phi tần bảo vệ ở giữa, không bị thương chút mảy may, phía sau thị vệ đã chạy tới, người mặc áo đen kia trợn mắt nhìn nàng một cái, đánh nhau với thị vệ, sau khi khiến mấy thị vệ bị thương thì hắn ta phát hiện có thêm rất nhiều nhân mã đang chạy tới, vậy nên hắn ta không ham chiến nữa, chỉ để lại một câu: “Yêu phi, chuyện hôm nay không thành, nhưng sớm muộn gì ta cũng lấy cái mạng chó của ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro