Chương 28
Huyễn Nhất Oản
2024-08-31 14:31:12
Những lời này lại rất có lý có căn cứ, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì về tên ác nhân kia, trong lòng Thịnh Tuyết Tản thầm mắng Ngự Lâm Quân vô dụng.
“Ta ở ngoài cửa chờ, nương nương có việc cứ gọi một tiếng là được.” Thịnh Tuyết Tản buông tay ra.
Lô Vãn thừa thắng xông lên: “Đặt một cái bình phong bên ngoài bồn tắm, ngài chờ ta sau bình phong đi.”
Thịnh Tuyết Tản vừa định từ chối nhưng Lô Vãn lại thấm lệ.
Thôi, dù sao mình cũng là thái giám, cũng không có khả năng cùng nàng làm chút chuyện xấu xa được.
Trong cung Lô Vãn có rất nhiều phần thưởng, bình phong chất đống trong kho từng cái một, nhưng không cái nào được sử dụng.
Tuy nhiên, tất cả đều có kiểu dáng hào nhoáng trống rỗng. Lý Cảnh Hòa rất thưởng thức hoa văn chạm khắc rỗng, ông ta nghĩ cách bình phong giống như đang ngắm nhìn mỹ nhân trong sương mù, dáng người mông lung, càng khiến người ta yêu thích hơn. Vốn Lô Vãn rất kinh tởm những tâm tư đê tiện này của Lý Cảnh Hòa, nhưng hiện tại thì tốt rồi, nàng ung dung nhìn Thịnh Tuyết Tản chọn lựa, nhưng chọn tới chọn lui cũng không tìm được cái nào có thể che được hết thảy.
Nhìn Thịnh Tuyết Tản muốn lùi bước, Lô Vãn lập tức dừng lại, nói: “Thịnh đại nhân, kiểu bình phong này, đều dùng để phòng quân tử chứ không đề phòng tiểu nhân.”
Thịnh Tuyết Tản oán thầm trong lòng, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không đủ trình làm quân tử.
Nhưng khó khăn lắm mới ổn định được Lô Vãn, hắn cũng không muốn làm nàng khó xử, cho nên hắn chọn một tấm bình phong hoa chim khắc trên gỗ lê vàng tương đối kín đáo.
Nghe thấy tiếng thoát y sột soạt của Lô Vãn ở phía sau, người vốn đã quen với sóng to gió lớn như Thịnh Tuyết Tản lúc này trong lòng lại thấy có chút căng thẳng, hắn đưa lưng về phía bình phong, không dám nhúc nhích, hai tay dán thẳng vào quần, đứng đoan trang.
Phía sau truyền đến tiếng nước, hẳn là Lô Vãn đã xuống nước. Hắn cố gắng không nghĩ tới phía sau là cảnh tượng kiều diễm như thế nào. Thịnh Tuyết Tản nhớ lại lúc thẩm vấn phạm nhân cả người máu chảy đầm đìa nhưng vẫn kiên cường không chịu nói, cuối cùng, sau khi hắn nhổ từng cái răng và rút móng tay của đối phương, hắn ta mới miệng phun không rõ chữ thừa nhận.
Mình hẳn nên thuốc về thế giới không từ thủ đoạn của Tây xưởng, chứ không phải ở đây vọng tưởng tới phi tần, tuy rằng không biết Dao phi muốn gì, nhưng mình là thái giám, ngoại trừ việc quản lý Tây xưởng theo tâm ý của Hoàng đế thì cũng chẳng có bất kỳ sở trường gì. Chẳng lẽ là người nhà của nàng bị Tây xưởng hại, cho nên nàng tới đòi mạng sao? Miên man suy nghĩ một hồi, hắn đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện phía sau đã rất lâu rồi không có tiếng nước.
“Nương nương, người không sao chứ.” Thịnh Tuyết Tản hỏi một tiếng.
Không trả lời, xung quanh yên tĩnh, như thể chỉ có mình hắn ở đây.
Thịnh Tuyết Tản lại gọi hai tiếng, vẫn không có ai trả lời. Hắn hơi sốt ruột, lập tức không suy nghĩ nhiều, lướt qua bình phong đi qua đây, nhưng vừa đi tới thì lại nhìn thấy Lô Vãn đang ngâm mình trong ao, hai tay vịn mép ao, lộ ra một cái đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút tức giận: “Không ai giúp ta chải tóc.”
Thịnh Tuyết Tản luống cuống tay chân, làm bộ muốn rời đi gọi tỳ nữ vào. Lô Vãn chống tay lên, nâng người lên một chút, đưa tay giữ chặt ống quần của Thịnh Tuyết Tản: “Ta muốn ngài làm.”
Thịnh Tuyết Tản ngay cả đầu cũng không dám quay lại, chỉ nhìn chằm chằm mũi chân mình, trên mặt vạn năm như lạnh lùng như băng bây giờ ửng đỏ: “Nô tài không làm được.”
Lô Vãn không nghe, nàng ẩn nhẫn đã lâu, vậy nên hôm nay tuyệt đối không thể buông tay được.
“Ta ở ngoài cửa chờ, nương nương có việc cứ gọi một tiếng là được.” Thịnh Tuyết Tản buông tay ra.
Lô Vãn thừa thắng xông lên: “Đặt một cái bình phong bên ngoài bồn tắm, ngài chờ ta sau bình phong đi.”
Thịnh Tuyết Tản vừa định từ chối nhưng Lô Vãn lại thấm lệ.
Thôi, dù sao mình cũng là thái giám, cũng không có khả năng cùng nàng làm chút chuyện xấu xa được.
Trong cung Lô Vãn có rất nhiều phần thưởng, bình phong chất đống trong kho từng cái một, nhưng không cái nào được sử dụng.
Tuy nhiên, tất cả đều có kiểu dáng hào nhoáng trống rỗng. Lý Cảnh Hòa rất thưởng thức hoa văn chạm khắc rỗng, ông ta nghĩ cách bình phong giống như đang ngắm nhìn mỹ nhân trong sương mù, dáng người mông lung, càng khiến người ta yêu thích hơn. Vốn Lô Vãn rất kinh tởm những tâm tư đê tiện này của Lý Cảnh Hòa, nhưng hiện tại thì tốt rồi, nàng ung dung nhìn Thịnh Tuyết Tản chọn lựa, nhưng chọn tới chọn lui cũng không tìm được cái nào có thể che được hết thảy.
Nhìn Thịnh Tuyết Tản muốn lùi bước, Lô Vãn lập tức dừng lại, nói: “Thịnh đại nhân, kiểu bình phong này, đều dùng để phòng quân tử chứ không đề phòng tiểu nhân.”
Thịnh Tuyết Tản oán thầm trong lòng, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không đủ trình làm quân tử.
Nhưng khó khăn lắm mới ổn định được Lô Vãn, hắn cũng không muốn làm nàng khó xử, cho nên hắn chọn một tấm bình phong hoa chim khắc trên gỗ lê vàng tương đối kín đáo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy tiếng thoát y sột soạt của Lô Vãn ở phía sau, người vốn đã quen với sóng to gió lớn như Thịnh Tuyết Tản lúc này trong lòng lại thấy có chút căng thẳng, hắn đưa lưng về phía bình phong, không dám nhúc nhích, hai tay dán thẳng vào quần, đứng đoan trang.
Phía sau truyền đến tiếng nước, hẳn là Lô Vãn đã xuống nước. Hắn cố gắng không nghĩ tới phía sau là cảnh tượng kiều diễm như thế nào. Thịnh Tuyết Tản nhớ lại lúc thẩm vấn phạm nhân cả người máu chảy đầm đìa nhưng vẫn kiên cường không chịu nói, cuối cùng, sau khi hắn nhổ từng cái răng và rút móng tay của đối phương, hắn ta mới miệng phun không rõ chữ thừa nhận.
Mình hẳn nên thuốc về thế giới không từ thủ đoạn của Tây xưởng, chứ không phải ở đây vọng tưởng tới phi tần, tuy rằng không biết Dao phi muốn gì, nhưng mình là thái giám, ngoại trừ việc quản lý Tây xưởng theo tâm ý của Hoàng đế thì cũng chẳng có bất kỳ sở trường gì. Chẳng lẽ là người nhà của nàng bị Tây xưởng hại, cho nên nàng tới đòi mạng sao? Miên man suy nghĩ một hồi, hắn đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện phía sau đã rất lâu rồi không có tiếng nước.
“Nương nương, người không sao chứ.” Thịnh Tuyết Tản hỏi một tiếng.
Không trả lời, xung quanh yên tĩnh, như thể chỉ có mình hắn ở đây.
Thịnh Tuyết Tản lại gọi hai tiếng, vẫn không có ai trả lời. Hắn hơi sốt ruột, lập tức không suy nghĩ nhiều, lướt qua bình phong đi qua đây, nhưng vừa đi tới thì lại nhìn thấy Lô Vãn đang ngâm mình trong ao, hai tay vịn mép ao, lộ ra một cái đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút tức giận: “Không ai giúp ta chải tóc.”
Thịnh Tuyết Tản luống cuống tay chân, làm bộ muốn rời đi gọi tỳ nữ vào. Lô Vãn chống tay lên, nâng người lên một chút, đưa tay giữ chặt ống quần của Thịnh Tuyết Tản: “Ta muốn ngài làm.”
Thịnh Tuyết Tản ngay cả đầu cũng không dám quay lại, chỉ nhìn chằm chằm mũi chân mình, trên mặt vạn năm như lạnh lùng như băng bây giờ ửng đỏ: “Nô tài không làm được.”
Lô Vãn không nghe, nàng ẩn nhẫn đã lâu, vậy nên hôm nay tuyệt đối không thể buông tay được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro