Hoạn Quan H

Chương 34

Huyễn Nhất Oản

2024-08-31 14:31:12

Sau khi thị nữ thu dọn xong rồi rời đi, Lê Nô mang theo một cái hộp gỗ tinh xảo, bên trong là một bộ trang sức đội đầu ngọc bích: “Chủ tử, đây là do Vân quý phi đưa tới.”

Lô Vãn nhìn món trang sức kia, vô cùng đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết giá trị cực kỳ xa xỉ.

“Để sang một bên đi, hàng ngày có thể đeo.” Lô Vãn thích kiểu dáng trang sức này, nàng vui vẻ nhận lòng tốt của Vân quý phi. Nàng không hề có ý định tranh giành sủng ái với ai, chứ đừng nói đến việc làm kẻ thù với nữ nhân trong hậu cung, chỉ cần nàng có thể chế thuốc và trồng hoa trong cung là được. Thỉnh thoảng nàng cảm thấy thế giới này thật sự rất nhàm chán, chưa kể những phi tần bị giới luật của nữ tử trói buộc sâu sắc, cả đời ở trong cái lồng này, không có hy vọng trốn thoát.

Không lâu sau, lại có hạ nhân đến bẩm báo, nói Ngự lâm quân tìm kiếm một ngày một đêm nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của tên thích khách.

Vị tiểu quan đến báo tin không vào cửa mà đứng thông báo ở ngoài, vậy nên đương nhiên hắn ta không nhìn thấy Lô Vãn đang ngồi cùng Thịnh Tuyết Tản trong ghế quý phi trong điện, Thịnh Tuyết Tản từ chối không có kết quả, vẫn bị Lô Vãn kiên quyết chen vào giữa hai chân hắn, nàng dựa vào lòng hắn, lật một quyển y thuật ra.

Đó không phải chữ của kinh thành, có lẽ là chữ của quê hương nàng.

“Đồ vô dụng.” Lô Vãn biết, hắn đang mắng Ngự lâm quân.

Tiểu quan viên ngoài cửa nhanh chóng rời đi, Lô Vãn xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Thịnh Tuyết Tản, mỉm cười nói: “Bọn họ không tìm được đâu.”

Thịnh Tuyết Tản nhìn Lô Vãn, Lô Vãn không né tránh tầm mắt của hắn, nàng hào phóng thừa nhận: “Ta vốn tưởng rằng mình phải gặp chuyện nhiều lần nữa ông ta mới cam lòng giao Đề đốc đến bên ta, nhưng không ngờ hôm qua ta lại gặp ngươi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hồ đồ, lỡ như thật sự làm tổn thương đến người thì phải làm sao đây.” Thịnh Tuyết Tản có chút bực bội.

Lô Vãn bĩu môi, vươn tay mò mẫm dưới gầm bàn nhỏ bên cạnh hồi lâu, nghe thấy một tiếng lách cách, Lô Vãn lấy một chai sứ màu đen ra: “Kiến huyết phong hầu*, không lừa dối già trẻ.”

(*)Kiến huyết phong hầu (⻅血封喉): Mô tả một loại chất độc kịch độc, con người nếu trúng phải lập tức nghẹt thở và tử vong.

Đã ba ngày liên tiếp Lý Cảnh Hoà chưa đến. Lúc Thịnh Tuyết Tản đi báo cáo nhiệm vụ, thì thấy thống lĩnh Ngự lâm quân đang bị mắng, Lý Cảnh Hoà đứng trước án thư gõ bang bang đồ chặn giấy, miệng tức giận mắng: “Đồ vô dụng, có một tên thích khách thôi mà mất nhiều thời gian tìm như vậy, cho dù đào sâu ba thước đất cũng phải tìm được hắn tới đây cho ta.”

Thịnh Tuyết Tản lẳng lặng đứng ở một bên, chờ đến lượt bị mắng, bởi vì người trong Tây Xưởng cũng không điều tra ra. Lô Vãn làm việc không để lại dấu vết, theo như nàng nói thì người đó là kiếm khách giang hồ, nàng đã cho hắn ta một số tiền lớn, bây giờ có lẽ hắn ta đã chạy đến Mạc Bắc rồi.

Cũng may dường như Lý Cảnh Hoà đã mắng mệt rồi, ông ta ngồi xuống hít một hơi, tiểu thái giám bên cạnh vội vàng hầu hạ trà, Lý Cảnh Hoà nhấp một ngụm, thậm chí còn ném chén trà đi, chén trà làm bằng bạch ngọc lăn đến chân Thịnh Tuyết Tản, cả đám người vội vàng quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng bớt giận.

Trước mắt Hoàng thượng có quầng thâm mắt, đã mấy ngày nay ông ta đều ngủ không ngon, ông ta luôn nghĩ đến các phi tử xinh đẹp trong cung, hằng đêm ngủ lại trong cung của các phi tần khác, nhưng ông ta luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, làm cho tim gan mấy ngày này cảm thấy rất ngứa ngáy.

Nhưng ông ta không dám đến cung của Dao phi nương nương, chuyện thích khách vẫn chưa có kết quả, nếu bây giờ đi gặp Dao phi thì thật sự rất nguy hiểm. Lô Vãn cũng không muốn rời khỏi cung, Lý Cảnh Hoà sai người đi gọi nàng đến tẩm điện của mình, nhưng cái ông ta nhận được chính là Lô Vãn vừa khóc vừa ầm ĩ, nói lỡ như mình liên lụy đến Hoàng thượng thì chết cũng không đáng tiếc, nói xong còn đập đầu vào tường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoạn Quan H

Số ký tự: 0