Hoạn Quan H

Chương 46

Huyễn Nhất Oản

2024-08-31 14:31:12

Quay đầu lại nhìn, Lý Cảnh Hoà đang bị điệu múa vô tư của mỹ nhân bên dưới mê hoặc, tay còn không ngừng đánh nhịp.

Múa xong, Lý Cảnh Hòa mỉm cười vỗ tay: “Hay, hay lắm.”

Mỹ nhân kia nhẹ nhàng khom người hành lễ: “Ða tạ Hoàng thương.”

Lý Cảnh Hòa yêu cầu thị vệ ghi lại tên của nàng ta để chuẩn bị mang nàng ta cùng hồi cung.

Ồn ào cho đến khi đêm càng về khuya, Lý Cảnh Hòa mới say khướt tan cuộc. Ông ta vốn muốn vồ lấy Lô Vãn, nhưng không ngờ Thịnh Tuyết Tản lại là một tên thái giám không có mắt, hắn vươn tay đỡ lấy ông ta, dáng vẻ rất tận tâm sợ ông ta ngã xuống, lời mắng chửi của Lý Cảnh Hòa vòng vo một vòng trong miệng nhưng vẫn không nói ra.

“Ðến biệt viện của Dao phi nương nương.” Lý Cảnh Hòa được Thịnh Tuyết Tản đỡ nói ra những lời này.

“Không.” Thịnh Tuyết Tản đỡ Lý Cảnh Hoà rời đi trong ánh mắt không cam lòng của chúng mỹ nhân.

Lô Vãn đi phía sau, Lê Nô vừa duỗi tay đỡ nàng, nhưng không ngờ một mỹ nhân phía sau đột nhiên lảo đảo về phía trước vài bước, ngã thẳng đến chỗ Lô Vãn. Lô Vãn cau mày, né tránh vài bước sang một bên, mỹ nhân sắp ngã xuống người Lô Vãn không có chỗ dựa, tỳ nữ bên cạnh Lô Vãn cũng không có lòng dạ giúp đỡ, cho nên nàng ta ngã thẳng xuống đất, phát ra một tiếng động rất lớn.

“A.” Mỹ nhân ngã xuống đất, yếu đuối kêu lên: “Hu hu hu.”

Nước mắt trào ra, Lý Cảnh Hoà quay người lại nhìn nàng ta với ánh mắt khó hiểu, nàng ta lại mềm mại như hoa nói: “Hoàng thượng, là nô tỳ không cẩn thận, người đừng trách nương nương.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lô Vãn ở trong cung, không có phi tần nào dám tranh đấu với nàng. Nữ nhân vào hậu cung đều biết xem xét thời thế, không vô cớ gây sự trên đầu nữ nhân để được hoàng đế sủng ái nhất. Nhưng không ngờ, khi nàng đến biệt viện này lại có người vu oan giá hoạ cho nàng.

Lý Cảnh Hòa đột nhiên cảm thấy đau đầu, nữ nhân đó là mĩ cơ vừa mới múa, chỉ cần nàng ta ngốc ở đây mấy ngày nữa là sẽ được hồi cung, thỉnh thoảng còn có thể được sủng hạnh, nhưng bây giờ nàng ta lại không hiểu tình thế, khiến ông ta bực bội không chịu nổi.

“Vu khống hậu phi, kéo nàng ta xuống.” Giọng Lý Cảnh Hòa lạnh lùng.

Mỹ nhân trên mặt nhân như thể không thể tin được, nàng ta nhìn Hoàng thượng, sau đó nhìn Lô Vãn đang im lặng đứng bên cạnh, nàng ta phát hiện Lô Vãn không nhìn mình, khuôn mặt như tiên nữ của nàng lạnh lùng như thể nàng ta không phải là một vật quan trọng, và cả thủ đoạn của nàng ta cũng không đáng khiến nàng để mắt đến.

“Hoàng thượng, nô tỳ bị oan, nô tỳ bị oan mà.” Thị vệ đến kéo nàng ta, nàng ta không ngừng cầu xin tha thứ.

Cuối cùng Lô Vãn cũng lên tiếng, nàng nhẹ giọng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát. Ðừng để liên luỵ đến tâm trạng.”

Lý Cảnh Hòa buông tay: “Dao phi đã cầu tình, vậy chuyện hôm nay coi như đã được giải quyết.” Thấy mình đã thoát khỏi nguy hiểm, nữ nhân kia vội vàng lạy Lô Vãn hai lạy rồi cuống quýt lui xuống.

Dường như Lô Vãn cảm nhận được tâm trạng của Lý Cảnh Hòa đang không tốt, cho nên nàng bước lên phía trước hai bước, đỡ Lý Cảnh Hòa ở bên kia và dịu dàng theo sát nói chuyện với ông ta. Lý Cảnh Hòa cảm nhận được bàn tay mềm như không xương và hương thơm trên người nàng, ông ta ngửi thêm mấy lần đã có chút say mê, say mê hơn cả rượu ông ta vừa uống.

Ði vào sân, Thịnh Tuyết Tản dìu Lý Cảnh Hòa vào nhà, Lê Nô sai hạ nhân khác nhanh chóng đã đặt Lý Cảnh Hòa đang mê man lên giường.

Lô Vãn ném ông ta lên giường như ném vật gì đó xui xẻo, nàng vỗ tay, Lê Nô đi lấy nước cho nàng rửa tay.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoạn Quan H

Số ký tự: 0