Chương 12
Băng Hồng Trà Bạch Nguyệt Quang
2024-02-29 00:40:40
28.
Sau bữa tiệc, tôi giúp Kỳ Diên Châu lên taxi.
Anh ấy ăn rất nhiều, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Kỳ Diên Châu, điện thoại của em sập rồi, lát nữa em sẽ dùng điện thoại của anh thanh toán."
Kỳ Diên Châu không mở mắt, dường như rất mệt mỏi.
Anh ấy đưa cho tôi điện thoại và cho tôi biết mật khẩu.
Tôi bấm vào WeChat và đang định quét mã để chuẩn bị trước.
Đầu ngón tay đột nhiên dừng lại.
Bức ảnh profile được ghim nhìn quen quá.
Nhưng điều tôi không hiểu là những gì Kỳ Diên Châu nói với tôi.
"Artemis"
"Cô ấy là nữ thần mặt trăng."
Kỳ Diên Châu rũ mí mắt xuống, chán nản cười.
"Em có biết tại sao em không phải là nữ thần sắc đẹp như Venus không?"
Có lẽ là do tôi chưa đẹp lắm.
Cuối cùng anh cũng nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm.
"Bởi vì mặt trăng sẽ không bao giờ đến với tôi."
"Em là sự tồn tại nằm ngoài tầm với của tôi."
Kỳ Diên Châu nói rằng anh ấy biết gu của tôi là như Trần Từ.
Và tính cách của anh ấy thì ngược lại.
Vì thế anh tự đánh dấu mình là "không có cơ hội".
Bóng đèn đường bị các tòa nhà cao tầng cắt vào các góc và chiếu vào lông mày của anh, khiến anh trông có vẻ cô đơn.
Chiếc taxi chạy vào khu dân cư.
Đi ngang qua một chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe cứu thương đang bấm còi inh ỏi.
Người lái xe ấn cửa sổ xuống, bên ngoài có người dân đang nói chuyện.
"Cậu trai đó trông còn trẻ. Chắc là học sinh."
“Vũng m///áu lớn quá, A Di Đà Phật!”
Càng đi theo hướng ngược lại, âm thanh càng nhỏ đi.
"Kỳ Diên Châu."
Tôi giơ tay giúp anh ấy che đi ánh sáng chói loà.
Để anh ấy thấy rõ rằng chỉ có anh ấy được phản chiếu trong mắt tôi.
"Mặt trăng có liên quan gì đến em?"
"Em không phải mặt trăng, em là Khương Đồng."
Tôi ôm mặt anh ấy và nói với giọng rất nghiêm túc.
Giống như một lời hứa.
"Em đang đến với anh."
Kỳ Diên Châu có vẻ không hiểu, nắm lấy cổ tay tôi.
Anh ấy mím chặt môi, đó là điều anh làm khi lo lắng.
"Em có ý gì?"
Tôi cong môi đáp lại tình cảm kéo dài ba năm của anh ấy.
"Em nói..."
"Em thích anh, Kỳ Diên Châu."
(Hết)
Sau bữa tiệc, tôi giúp Kỳ Diên Châu lên taxi.
Anh ấy ăn rất nhiều, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Kỳ Diên Châu, điện thoại của em sập rồi, lát nữa em sẽ dùng điện thoại của anh thanh toán."
Kỳ Diên Châu không mở mắt, dường như rất mệt mỏi.
Anh ấy đưa cho tôi điện thoại và cho tôi biết mật khẩu.
Tôi bấm vào WeChat và đang định quét mã để chuẩn bị trước.
Đầu ngón tay đột nhiên dừng lại.
Bức ảnh profile được ghim nhìn quen quá.
Nhưng điều tôi không hiểu là những gì Kỳ Diên Châu nói với tôi.
"Artemis"
"Cô ấy là nữ thần mặt trăng."
Kỳ Diên Châu rũ mí mắt xuống, chán nản cười.
"Em có biết tại sao em không phải là nữ thần sắc đẹp như Venus không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ là do tôi chưa đẹp lắm.
Cuối cùng anh cũng nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm.
"Bởi vì mặt trăng sẽ không bao giờ đến với tôi."
"Em là sự tồn tại nằm ngoài tầm với của tôi."
Kỳ Diên Châu nói rằng anh ấy biết gu của tôi là như Trần Từ.
Và tính cách của anh ấy thì ngược lại.
Vì thế anh tự đánh dấu mình là "không có cơ hội".
Bóng đèn đường bị các tòa nhà cao tầng cắt vào các góc và chiếu vào lông mày của anh, khiến anh trông có vẻ cô đơn.
Chiếc taxi chạy vào khu dân cư.
Đi ngang qua một chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe cứu thương đang bấm còi inh ỏi.
Người lái xe ấn cửa sổ xuống, bên ngoài có người dân đang nói chuyện.
"Cậu trai đó trông còn trẻ. Chắc là học sinh."
“Vũng m///áu lớn quá, A Di Đà Phật!”
Càng đi theo hướng ngược lại, âm thanh càng nhỏ đi.
"Kỳ Diên Châu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi giơ tay giúp anh ấy che đi ánh sáng chói loà.
Để anh ấy thấy rõ rằng chỉ có anh ấy được phản chiếu trong mắt tôi.
"Mặt trăng có liên quan gì đến em?"
"Em không phải mặt trăng, em là Khương Đồng."
Tôi ôm mặt anh ấy và nói với giọng rất nghiêm túc.
Giống như một lời hứa.
"Em đang đến với anh."
Kỳ Diên Châu có vẻ không hiểu, nắm lấy cổ tay tôi.
Anh ấy mím chặt môi, đó là điều anh làm khi lo lắng.
"Em có ý gì?"
Tôi cong môi đáp lại tình cảm kéo dài ba năm của anh ấy.
"Em nói..."
"Em thích anh, Kỳ Diên Châu."
(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro