Chương 9
Băng Hồng Trà Bạch Nguyệt Quang
2024-02-29 00:40:40
21.
Lời nói mơ hồ của Trần Từ đã có câu trả lời vào buổi tối.
Trong nhóm lớp, cô chủ nhiệm thông báo cho chúng tôi.
“Bắt đầu từ thứ hai, cô Triệu sẽ tạm thời tiếp quản lớp học của thầy Lý.”
Tiếp theo là một câu hỏi.
“Còn thầy Lý thì sao?”
Cô chủ nhiệm không nói gì nhiều.
“Gần đây thầy ấy không đến trường.”
Một nhóm chat khác không có giáo viên chủ nhiệm đã bùng n///ổ.
"Nghe nói Lý Vĩ Hoa có lẽ sẽ đi tù…”
Người nói là con trai của một giáo viên ở trường.
Thông tin của cậu ta luôn chính xác.
"!!!Tại sao????"
Cậu ta cẩn thận nói.
“Tôi nghe nói có người cáo buộc thầy ấy nhận hối lộ tổng cộng 1,6 triệu nhân dân tệ.” (~ 5,5 tỷ VND)
"Hiện tại cảnh sát đang điều tra, nhưng nghe nói họ có bằng chứng."
Sau khi tôi nói với Kỳ Diên Châu về điều này, quá trình chuyển trường đã bị hoãn lại.
Anh ấy xin nghỉ thêm vài ngày cho tôi, trong lúc chờ tin tức ở nhà, anh ấy đến bù đắp cho sự tiến bộ của tôi.
Ba ngày sau, Lý Vĩ Hoa bị sa thải.
Mấy chàng trai trong nhóm hả hê.
"Còn có thể thấy vụ sa thải này ở đâu nữa? Mẹ tôi đã tận mắt chứng kiến Lý Vĩ Hoa bị trục xuất!"
Mọi chuyện đã ổn định.
Đêm đó tôi không cần Kỳ Diên Châu ngủ cùng.
Cuối cùng, sau một thời gian dài, lần đầu tiên tôi có một giấc ngủ ngon.
22.
Nhưng Kỳ Diên Châu vẫn nhất quyết muốn đưa tôi đến trường.
Khi trở lại trường học, tôi phát hiện ra Lý Vĩ Hoa không phải là người duy nhất biến mất.
Ngoài ra còn có Kiều Vãn Nguyệt, cô chủ nhiệm rất kín tiếng về lý do cậu ta chuyển đi.
Dần dần, danh tiếng của Kỳ Diên Châu lan rộng trong giới nữ sinh.
Chị trực lễ tân quay lại và hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời.
"Khương Đồng, giúp chị hỏi anh trai em thích mẫu con gái như thế nào. Làm ơn đi ~"
Thật khó để tôi từ chối một yêu cầu thế này.
Chiều hôm đó, Kỳ Diên Châu đến đón tôi.
Tôi nhìn thấy anh ấy từ xa, đang đứng ở cổng trường nói chuyện với cô gái mặc đồng phục giống anh.
Để không làm phiền hai người, tôi đợi cô gái đi rồi mới đi tới.
“Hôm nay em ra ngoài muộn thế?”
Kỳ Diên Châu cầm cặp sách của tôi rất nhẹ nhàng.
Tôi lắc đầu, mở nắp cốc giữ nhiệt, đổ nắp vào cốc và uống một ngụm nước.
“Không, anh à, em thấy anh nói chuyện với người khác nên cũng không làm phiền anh.”
Kỳ Diên Châu dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Giọng điệu có chút nghiêm túc khó tả.
"Đó là lớp trưởng của anh. Cô ấy vừa đến để thông báo cho anh về lịch học sắp tới.”
Tôi rên rỉ, lẩm bẩm trong lòng.
Những người không biết còn tưởng rằng anh ấy đang báo cáo, nghiêm túc như vậy mà.
Mãi đến tối tôi mới nghĩ tới vấn đề ở quầy lễ tân.
"Anh ơi, em có thể hỏi anh thích mẫu con gái như thế nào không?"
Kỳ Diên Châu đang ngồi trên sofa chơi game.
Tôi vừa dứt lời thì anh ấy ngừng thao tác.
Ngay sau đó, từ "thất bại" xuất hiện trên màn hình.
Anh ấy thậm chí còn không nhìn tôi, anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của tôi.
"Xinh đẹp."
Không có phạm vi nào rộng hơn thế này.
Trừ khi anh ấy thích người xấu xí.
"Tại sao em lại hỏi vậy?"
Tôi bước tới, ngồi xuống và đưa cho anh ấy một quả dâu tây đã rửa sạch.
"Chị trực lễ tân của trường em nhờ em giúp đỡ."
"Thật ra...chị ấy khá đẹp. Anh có muốn gặp chị ấy không?"
"Hoặc anh chỉ cần đưa thông tin liên lạc thôi."
Mắt anh chàng lướt qua quả dâu nhưng không nhặt nó lên.
Anh cười nhạt, chậm rãi hỏi.
"Đưa anh đến lớp cùng em nhé?"
Bỗng nhiên tôi cảm thấy hơi lạnh, không dám ăn nửa quả dâu còn sót lại trên tay.
Kỳ Diên Châu co một tay, chống khuỷu tay lên ghế sofa một cách tuỳ ý.
Đối mặt với tôi.
Vô hình chung, anh ấy toát ra một cảm giác áp bức.
Tôi cảm thấy bồn chồn.
Kỳ Diên Châu nhìn thấy ý định trốn thoát của tôi, trực tiếp nắm cổ tay tôi.
Kéo tôi đến bên anh ấy.
"Khương Đồng, em đang rảnh rỗi, sao không nhìn anh chút?"
Hơi nóng thoát ra từ lời nói của anh chạm vào gốc tai tôi, khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy.
Dưới bầu không khí mập mờ, nhiệt độ dường như tăng lên rõ rệt.
Nếu không thì tại sao mặt tôi lại nóng bừng thế này?
Tôi chớp mắt thật nhanh, không dám nhìn lại anh.
"Nhìn cái gì cơ... "
Kỳ Diên Châu không cho tôi cơ hội rời đi.
Vẻ hoang dã mà anh thường cố tình kiềm chế vào lúc này đột nhiên xuất hiện.
"Nhìn xem tôi có coi em như em gái không?"
"Nhìn xem tại sao tôi lại cực đoan với Trần Từ như vậy?"
Não tôi ngừng hoạt động, y như khi tôi gặp phải một bài thơ cổ mà tôi chưa thuộc lòng trong bài thi, và câu hỏi đặc biệt yêu cầu tôi điền câu trước thay vì câu sau.
Thế là tôi gật đầu ngơ ngác.
Tôi thấp giọng đáp: “Sau này em sẽ quan sát cẩn thận.”
Kỳ Diên Châu nhanh chóng hiểu được sự bối rối của tôi và mỉm cười trêu chọc.
"Em có biết tại sao anh luôn giữ khoảng cách an toàn với em và chưa bao giờ gần em như vậy không?"
Câu hỏi này là một cái bẫy.
Tôi đã chọn không trả lời.
Nhưng Kỳ Diên Châu trực tiếp kéo tôi xuống gần anh.
“Bởi vì, nó quá gần-”
Tôi mơ hồ cảm nhận được bàn tay đang nắm cổ tay tôi dần nóng lên.
Ánh mắt anh nhìn tôi không còn che giấu được cảm xúc nữa.
"Anh sẽ muốn hôn em."
"Ví dụ như hiện tại, ở khoảng cách này."
Tôi giống như một chiếc bánh bao béo ngậy vừa ra khỏi nồi hấp, hơi nước bốc lên từ đỉnh đầu.
Kỳ Diên Châu cười nhẹ, cuối cùng cũng buông tôi ra.
Tôi lập tức hoảng sợ và nhảy ra xa hai mét.
"Sợ sao?"
Anh chàng đang dựa vào ghế sofa, thản nhiên chơi với máy chơi game.
Tôi gật đầu, lấy lại được chút ý thức.
“Em luôn coi anh như anh trai của mình…”
Kỳ Diên Châu rất bình tĩnh, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ.
“Vậy từ nay đừng gọi anh là anh trai nữa.”
Anh nén cười, quay đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời đêm vô tận.
Một lúc lâu sau, anh nói mà không có cảm xúc.
“Anh chưa bao giờ mong đợi em sẽ thích anh.”
“Nếu không có ngày hôm nay, có lẽ anh sẽ không bao giờ thổ lộ với em.”
Hướng tôi đang đứng khiến tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy lúc này.
Nhưng vào lúc này, bóng dáng im lặng gợi lên một nỗi cô đơn khôn tả.
Tôi chợt nhớ đến một câu được nhiều người dùng làm dấu hiệu.
"Tình yêu bí mật là cuộc chiến và sự hỗn loạn của một người, đó cũng là màn trình diễn của mình họ."
23.
Lời thú nhận của Kỳ Diên Châu quá sốc.
Nó làm tôi choáng ngợp trong một khoảng thời gian.
Thế là ngày hôm sau tôi cố tình dậy sớm một tiếng và một mình bắt xe buýt đến trường.
Tôi định trốn đi một cách trơ tráo.
Tôi bật điện thoại trong giờ nghỉ trưa.
Kỳ Diên Châu: "?"
Kỳ Diên Châu: “Tránh anh sao?”
Tôi hơi xấu hổ khi bị bại lộ nên chỉ tìm cớ cho qua.
Sau một hồi tạm dừng, anh tiếp tục chỉnh sửa.
“Tối nay chủ nhiệm sẽ đến nói chuyện, em có thể tự mình về, anh không cần đến đón em.”
Buổi tối tan học, Kỳ Diên Châu vẫn xuất hiện ở cổng trường.
Anh ấy tự nhiên cầm cặp sách của tôi, lấy cốc giữ nhiệt ra như thường lệ, đổ một nắp nước rồi bỏ vào lòng bàn tay tôi.
Giọng điệu còn nhẹ nhàng.
"Dù em không muốn gặp lại anh, anh cũng không thể để em về nhà một mình khi tối muộn như vậy được."
Khi đầu ngón tay vô tình chạm vào anh, tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Có lẽ vì anh ấy chỉ mặc một chiếc áo len.
Tôi do dự nói: “Anh ăn mặc quá…”
"Yo! Anh Kỳ!"
Một giọng nói ngắt lời tôi.
Tôi nhìn thấy chủ tịch hội sinh viên năm cuối trung học, nghe nói là rất lạnh lùng và nghiêm túc, khoác vai Kỳ Diên Châu một cách thờ ơ.
“Đây là em gái cậu phải không?”
Tôi chào hỏi, nhưng không thừa nhận.
"Đã hai tháng kể từ lần cuối tôi gặp cậu, tâm trạng của cậu tốt hơn rất nhiều, đã thoát ra khỏi bóng tối của tình yêu tan vỡ sao?"
Kỳ Diên Châu kéo tay anh ta ra, cau mày mệt mỏi.
"Im đi và tránh xa nhất có thể."
Chủ tịch hội học sinh không quan tâm, thay vào đó, anh ấy nhận thấy ánh mắt bối rối của tôi và bắt đầu giải thích một cách tầm phào.
“Anh trai em là người cứng mồm cứng miệng, em không biết đâu.”
“Anh ấy từng chơi đùa với người mình yêu một cách rất nhàm chán, nhưng rồi anh ấy nghe tin cô gái đó đã có bạn trai. Chuyện đó xảy ra khoảng hai tháng trước. Anh ấy nghỉ học cả tháng, ước gì mình có thể sống trong quán bar và uống mỗi ngày!"
Cách đây hai tháng······
Chính là cách đây hai tháng, Kỳ Diên Châu phát hiện ra tôi và Trần Từ yêu nhau.
Kỳ Diên Châu không thèm nhìn tôi, cười khúc khích rồi phủi áo cho anh trai kia.
"Nếu con muốn ch//et thì cứ nói với bố. Bố giúp con đầu thai, thế nào?"
Anh ta dường như không chịu nghe lời hăm dọa mà cứ bắt tôi chia sẻ.
"Này em, em có biết crush của anh trai em trông như thế nào không?"
"Người đó xinh đẹp không?"
Trước câu hỏi liên tục của anh ấy, tai tôi đỏ bừng lên.
Tôi lẩm bẩm hai từ.
"Khá đẹp."
Kỳ Diên Châu vốn định xách cổ áo anh ta lên, nhưng sau khi nghe xong, anh ấy đã đặt nó xuống.
Anh ấy nhìn lại tôi.
Thật hàm ý.
Không được coi là tự phụ chứ.
Tôi chỉ đang lặp lại những gì anh ấy nói lúc đó…
Chủ tịch hội học sinh tặc lưỡi, tỏ vẻ hoài nghi.
“Phải hơn vậy chứ, tôi nhìn con ch//ó này buồn muốn ch//et và tưởng rằng đó là Aphrodite, nữ thần sắc đẹp cơ chứ…”
Nhìn thấy sự kiên nhẫn của Kỳ Diên Châu đối với mình thực sự đã đến giới hạn, cuối cùng anh ta cũng tạm biệt rồi rời đi.
Lời nói mơ hồ của Trần Từ đã có câu trả lời vào buổi tối.
Trong nhóm lớp, cô chủ nhiệm thông báo cho chúng tôi.
“Bắt đầu từ thứ hai, cô Triệu sẽ tạm thời tiếp quản lớp học của thầy Lý.”
Tiếp theo là một câu hỏi.
“Còn thầy Lý thì sao?”
Cô chủ nhiệm không nói gì nhiều.
“Gần đây thầy ấy không đến trường.”
Một nhóm chat khác không có giáo viên chủ nhiệm đã bùng n///ổ.
"Nghe nói Lý Vĩ Hoa có lẽ sẽ đi tù…”
Người nói là con trai của một giáo viên ở trường.
Thông tin của cậu ta luôn chính xác.
"!!!Tại sao????"
Cậu ta cẩn thận nói.
“Tôi nghe nói có người cáo buộc thầy ấy nhận hối lộ tổng cộng 1,6 triệu nhân dân tệ.” (~ 5,5 tỷ VND)
"Hiện tại cảnh sát đang điều tra, nhưng nghe nói họ có bằng chứng."
Sau khi tôi nói với Kỳ Diên Châu về điều này, quá trình chuyển trường đã bị hoãn lại.
Anh ấy xin nghỉ thêm vài ngày cho tôi, trong lúc chờ tin tức ở nhà, anh ấy đến bù đắp cho sự tiến bộ của tôi.
Ba ngày sau, Lý Vĩ Hoa bị sa thải.
Mấy chàng trai trong nhóm hả hê.
"Còn có thể thấy vụ sa thải này ở đâu nữa? Mẹ tôi đã tận mắt chứng kiến Lý Vĩ Hoa bị trục xuất!"
Mọi chuyện đã ổn định.
Đêm đó tôi không cần Kỳ Diên Châu ngủ cùng.
Cuối cùng, sau một thời gian dài, lần đầu tiên tôi có một giấc ngủ ngon.
22.
Nhưng Kỳ Diên Châu vẫn nhất quyết muốn đưa tôi đến trường.
Khi trở lại trường học, tôi phát hiện ra Lý Vĩ Hoa không phải là người duy nhất biến mất.
Ngoài ra còn có Kiều Vãn Nguyệt, cô chủ nhiệm rất kín tiếng về lý do cậu ta chuyển đi.
Dần dần, danh tiếng của Kỳ Diên Châu lan rộng trong giới nữ sinh.
Chị trực lễ tân quay lại và hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời.
"Khương Đồng, giúp chị hỏi anh trai em thích mẫu con gái như thế nào. Làm ơn đi ~"
Thật khó để tôi từ chối một yêu cầu thế này.
Chiều hôm đó, Kỳ Diên Châu đến đón tôi.
Tôi nhìn thấy anh ấy từ xa, đang đứng ở cổng trường nói chuyện với cô gái mặc đồng phục giống anh.
Để không làm phiền hai người, tôi đợi cô gái đi rồi mới đi tới.
“Hôm nay em ra ngoài muộn thế?”
Kỳ Diên Châu cầm cặp sách của tôi rất nhẹ nhàng.
Tôi lắc đầu, mở nắp cốc giữ nhiệt, đổ nắp vào cốc và uống một ngụm nước.
“Không, anh à, em thấy anh nói chuyện với người khác nên cũng không làm phiền anh.”
Kỳ Diên Châu dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Giọng điệu có chút nghiêm túc khó tả.
"Đó là lớp trưởng của anh. Cô ấy vừa đến để thông báo cho anh về lịch học sắp tới.”
Tôi rên rỉ, lẩm bẩm trong lòng.
Những người không biết còn tưởng rằng anh ấy đang báo cáo, nghiêm túc như vậy mà.
Mãi đến tối tôi mới nghĩ tới vấn đề ở quầy lễ tân.
"Anh ơi, em có thể hỏi anh thích mẫu con gái như thế nào không?"
Kỳ Diên Châu đang ngồi trên sofa chơi game.
Tôi vừa dứt lời thì anh ấy ngừng thao tác.
Ngay sau đó, từ "thất bại" xuất hiện trên màn hình.
Anh ấy thậm chí còn không nhìn tôi, anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của tôi.
"Xinh đẹp."
Không có phạm vi nào rộng hơn thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trừ khi anh ấy thích người xấu xí.
"Tại sao em lại hỏi vậy?"
Tôi bước tới, ngồi xuống và đưa cho anh ấy một quả dâu tây đã rửa sạch.
"Chị trực lễ tân của trường em nhờ em giúp đỡ."
"Thật ra...chị ấy khá đẹp. Anh có muốn gặp chị ấy không?"
"Hoặc anh chỉ cần đưa thông tin liên lạc thôi."
Mắt anh chàng lướt qua quả dâu nhưng không nhặt nó lên.
Anh cười nhạt, chậm rãi hỏi.
"Đưa anh đến lớp cùng em nhé?"
Bỗng nhiên tôi cảm thấy hơi lạnh, không dám ăn nửa quả dâu còn sót lại trên tay.
Kỳ Diên Châu co một tay, chống khuỷu tay lên ghế sofa một cách tuỳ ý.
Đối mặt với tôi.
Vô hình chung, anh ấy toát ra một cảm giác áp bức.
Tôi cảm thấy bồn chồn.
Kỳ Diên Châu nhìn thấy ý định trốn thoát của tôi, trực tiếp nắm cổ tay tôi.
Kéo tôi đến bên anh ấy.
"Khương Đồng, em đang rảnh rỗi, sao không nhìn anh chút?"
Hơi nóng thoát ra từ lời nói của anh chạm vào gốc tai tôi, khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy.
Dưới bầu không khí mập mờ, nhiệt độ dường như tăng lên rõ rệt.
Nếu không thì tại sao mặt tôi lại nóng bừng thế này?
Tôi chớp mắt thật nhanh, không dám nhìn lại anh.
"Nhìn cái gì cơ... "
Kỳ Diên Châu không cho tôi cơ hội rời đi.
Vẻ hoang dã mà anh thường cố tình kiềm chế vào lúc này đột nhiên xuất hiện.
"Nhìn xem tôi có coi em như em gái không?"
"Nhìn xem tại sao tôi lại cực đoan với Trần Từ như vậy?"
Não tôi ngừng hoạt động, y như khi tôi gặp phải một bài thơ cổ mà tôi chưa thuộc lòng trong bài thi, và câu hỏi đặc biệt yêu cầu tôi điền câu trước thay vì câu sau.
Thế là tôi gật đầu ngơ ngác.
Tôi thấp giọng đáp: “Sau này em sẽ quan sát cẩn thận.”
Kỳ Diên Châu nhanh chóng hiểu được sự bối rối của tôi và mỉm cười trêu chọc.
"Em có biết tại sao anh luôn giữ khoảng cách an toàn với em và chưa bao giờ gần em như vậy không?"
Câu hỏi này là một cái bẫy.
Tôi đã chọn không trả lời.
Nhưng Kỳ Diên Châu trực tiếp kéo tôi xuống gần anh.
“Bởi vì, nó quá gần-”
Tôi mơ hồ cảm nhận được bàn tay đang nắm cổ tay tôi dần nóng lên.
Ánh mắt anh nhìn tôi không còn che giấu được cảm xúc nữa.
"Anh sẽ muốn hôn em."
"Ví dụ như hiện tại, ở khoảng cách này."
Tôi giống như một chiếc bánh bao béo ngậy vừa ra khỏi nồi hấp, hơi nước bốc lên từ đỉnh đầu.
Kỳ Diên Châu cười nhẹ, cuối cùng cũng buông tôi ra.
Tôi lập tức hoảng sợ và nhảy ra xa hai mét.
"Sợ sao?"
Anh chàng đang dựa vào ghế sofa, thản nhiên chơi với máy chơi game.
Tôi gật đầu, lấy lại được chút ý thức.
“Em luôn coi anh như anh trai của mình…”
Kỳ Diên Châu rất bình tĩnh, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ.
“Vậy từ nay đừng gọi anh là anh trai nữa.”
Anh nén cười, quay đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời đêm vô tận.
Một lúc lâu sau, anh nói mà không có cảm xúc.
“Anh chưa bao giờ mong đợi em sẽ thích anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu không có ngày hôm nay, có lẽ anh sẽ không bao giờ thổ lộ với em.”
Hướng tôi đang đứng khiến tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy lúc này.
Nhưng vào lúc này, bóng dáng im lặng gợi lên một nỗi cô đơn khôn tả.
Tôi chợt nhớ đến một câu được nhiều người dùng làm dấu hiệu.
"Tình yêu bí mật là cuộc chiến và sự hỗn loạn của một người, đó cũng là màn trình diễn của mình họ."
23.
Lời thú nhận của Kỳ Diên Châu quá sốc.
Nó làm tôi choáng ngợp trong một khoảng thời gian.
Thế là ngày hôm sau tôi cố tình dậy sớm một tiếng và một mình bắt xe buýt đến trường.
Tôi định trốn đi một cách trơ tráo.
Tôi bật điện thoại trong giờ nghỉ trưa.
Kỳ Diên Châu: "?"
Kỳ Diên Châu: “Tránh anh sao?”
Tôi hơi xấu hổ khi bị bại lộ nên chỉ tìm cớ cho qua.
Sau một hồi tạm dừng, anh tiếp tục chỉnh sửa.
“Tối nay chủ nhiệm sẽ đến nói chuyện, em có thể tự mình về, anh không cần đến đón em.”
Buổi tối tan học, Kỳ Diên Châu vẫn xuất hiện ở cổng trường.
Anh ấy tự nhiên cầm cặp sách của tôi, lấy cốc giữ nhiệt ra như thường lệ, đổ một nắp nước rồi bỏ vào lòng bàn tay tôi.
Giọng điệu còn nhẹ nhàng.
"Dù em không muốn gặp lại anh, anh cũng không thể để em về nhà một mình khi tối muộn như vậy được."
Khi đầu ngón tay vô tình chạm vào anh, tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Có lẽ vì anh ấy chỉ mặc một chiếc áo len.
Tôi do dự nói: “Anh ăn mặc quá…”
"Yo! Anh Kỳ!"
Một giọng nói ngắt lời tôi.
Tôi nhìn thấy chủ tịch hội sinh viên năm cuối trung học, nghe nói là rất lạnh lùng và nghiêm túc, khoác vai Kỳ Diên Châu một cách thờ ơ.
“Đây là em gái cậu phải không?”
Tôi chào hỏi, nhưng không thừa nhận.
"Đã hai tháng kể từ lần cuối tôi gặp cậu, tâm trạng của cậu tốt hơn rất nhiều, đã thoát ra khỏi bóng tối của tình yêu tan vỡ sao?"
Kỳ Diên Châu kéo tay anh ta ra, cau mày mệt mỏi.
"Im đi và tránh xa nhất có thể."
Chủ tịch hội học sinh không quan tâm, thay vào đó, anh ấy nhận thấy ánh mắt bối rối của tôi và bắt đầu giải thích một cách tầm phào.
“Anh trai em là người cứng mồm cứng miệng, em không biết đâu.”
“Anh ấy từng chơi đùa với người mình yêu một cách rất nhàm chán, nhưng rồi anh ấy nghe tin cô gái đó đã có bạn trai. Chuyện đó xảy ra khoảng hai tháng trước. Anh ấy nghỉ học cả tháng, ước gì mình có thể sống trong quán bar và uống mỗi ngày!"
Cách đây hai tháng······
Chính là cách đây hai tháng, Kỳ Diên Châu phát hiện ra tôi và Trần Từ yêu nhau.
Kỳ Diên Châu không thèm nhìn tôi, cười khúc khích rồi phủi áo cho anh trai kia.
"Nếu con muốn ch//et thì cứ nói với bố. Bố giúp con đầu thai, thế nào?"
Anh ta dường như không chịu nghe lời hăm dọa mà cứ bắt tôi chia sẻ.
"Này em, em có biết crush của anh trai em trông như thế nào không?"
"Người đó xinh đẹp không?"
Trước câu hỏi liên tục của anh ấy, tai tôi đỏ bừng lên.
Tôi lẩm bẩm hai từ.
"Khá đẹp."
Kỳ Diên Châu vốn định xách cổ áo anh ta lên, nhưng sau khi nghe xong, anh ấy đã đặt nó xuống.
Anh ấy nhìn lại tôi.
Thật hàm ý.
Không được coi là tự phụ chứ.
Tôi chỉ đang lặp lại những gì anh ấy nói lúc đó…
Chủ tịch hội học sinh tặc lưỡi, tỏ vẻ hoài nghi.
“Phải hơn vậy chứ, tôi nhìn con ch//ó này buồn muốn ch//et và tưởng rằng đó là Aphrodite, nữ thần sắc đẹp cơ chứ…”
Nhìn thấy sự kiên nhẫn của Kỳ Diên Châu đối với mình thực sự đã đến giới hạn, cuối cùng anh ta cũng tạm biệt rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro