Chủ Động Xuất K...
2024-11-02 10:05:59
Tịch Nguyệt hầu hạ Thanh Ly uống một bát nước đường đỏ, sau đó hầu hạ nàng ngủ rồi mới kéo màn giường xuống và rời đi.
Ngọc Xu tiẽn nàng ra khỏi Thiên điện.
"Đứa trẻ này thật đáng thương, tuổi còn nhỏ mà phải chịu khổ như vậy!" Nhớ tới lời nói của Triệu ma ma, Tịch Nguyệt nhịn không được cảm thán.
Trong mắt Ngọc Xu lộ ra vẻ lo lắng.
Tịch Nguyệt vỗ nhẹ tay nàng, mỉm cười an ủi: "Ngươi đừng lo lắng quá, Vương gia rất để tâm tới nàng, tương lai sau này không sẽ không thiếu vị phần đâu."
Lúc Tịch Nguyệt trở lại chính điện, Mộ Dung Triệt đã nghỉ ngơi rồi.
Một tiểu cung nữ ngoài điện vỗ ngực thở dài: "Hôm nay vương gia thật đáng sợ!"
"Mới có thế mà đã sợ rồi sao?" Giờ trong cung mới chỉ có một vị nương nương thôi đó!" Tịch Nguyệt cười ý vị thâm trường: "Tương lai Vương gia đăng cơ, sẽ lấp đầy hậu cung, lúc đó còn náo nhiệt nữa!"
***
Từ ngày đó trở đi, Thanh Ly không bao giờ gặp lại Mộ Dung Triệt nữa.
Lúc đầu, Thanh Ly có chút vui mừng vì cuối cùng nàng không còn phải thị tẩm với tên cầm thú kia nữa. Dần dần, nàng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Mộ Dung Triệt cai trị bên dưới cực nghiêm, toàn bộ Đại Minh cung được Tịch Nguyệt xử lý vững như thành đồng ngay cả một giọt nước cũng không lọt.
Thanh Ly không thể nhận được bất kỳ thông tin nào từ cung nhân, hơn nữa luôn có Ngọc Xu võ công cao cường kè kè bên cạnh, muốn rời khỏi Đại Minh cung một bước chẳng khác nào khó như lên trời.
Có nên thuận theo dòng chảy và chờ đợi mãi không?
Thanh Ly quyết định chủ động xuất kích.
Hôm nay, Mộ Dung Triệt làm xong việc chuẩn bị về tẩm cung, bỗng từ xa hắn nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang tựa vào cửa.
Nàng một chiếc váy gạc diềm xếp nếp màu trắng như tuyết, một dải duy băng lụa màu xanh lá cây buộc ngang eo thon, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu vàng ngỗng, trên cổ có hai quả cầu nhung nhỏ, toàn thân toát ra vẻ xinh đẹp yêu kiều.
Thực ra, hôm nay Thanh Ly ăn mặc rất đẹp, sáng sớm đã đứng đợi ở cửa cung.
Nàng vẫn tựa vào khung cửa háo hức chờ đợi, nhưng khi nhìn thấy hắn quay lại, nàng vô cớ lại cảm thấy bất an, trong giây lát nàng lại thấy hối hận về hành động ngày hôm nay của mình.
Nàng lo lắng cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên lo lắng nhìn hắn.
Mộ Dung Triệt sải bước đi đến gần nàng, thấy nàng hành động như một đứa trẻ thì cảm thấy khá buồn cười.
Từ sau đêm đó, hắn không gặp nàng, thực ra cũng bởi vì hắn cảm thấy xấu hổ.
Nữ tử Tây Tấn thường sau mười lăm tuổi cập kê mới được tính là trưởng thành, mà nàng mới chỉ có mười bốn tuổi, trước đó còn chưa có kinh nguyệt, lại bị hắn lỗ mãng chiếm lấy thân thể.
Đế vương sủng hạnh nữ tử vốn là chuyện thường, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng khác nào hắn là kẻ bỉ ổi ấu nữ, có đam mê luyến đồng.
Ngẫm lại đã cảm thấy hèn mọn.
Hai ngày nay, hắn đi dạo trong cung điện, đi ngang qua một số cung nữ và thái giám, hắn luôn cảm thấy bọn họ đang nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ. May mắn Gia Cát tiên sinh không ở thượng kinh, nếu không hắn sẽ bị ông ấy chế giễu đến chết.
Ngọc Xu tiẽn nàng ra khỏi Thiên điện.
"Đứa trẻ này thật đáng thương, tuổi còn nhỏ mà phải chịu khổ như vậy!" Nhớ tới lời nói của Triệu ma ma, Tịch Nguyệt nhịn không được cảm thán.
Trong mắt Ngọc Xu lộ ra vẻ lo lắng.
Tịch Nguyệt vỗ nhẹ tay nàng, mỉm cười an ủi: "Ngươi đừng lo lắng quá, Vương gia rất để tâm tới nàng, tương lai sau này không sẽ không thiếu vị phần đâu."
Lúc Tịch Nguyệt trở lại chính điện, Mộ Dung Triệt đã nghỉ ngơi rồi.
Một tiểu cung nữ ngoài điện vỗ ngực thở dài: "Hôm nay vương gia thật đáng sợ!"
"Mới có thế mà đã sợ rồi sao?" Giờ trong cung mới chỉ có một vị nương nương thôi đó!" Tịch Nguyệt cười ý vị thâm trường: "Tương lai Vương gia đăng cơ, sẽ lấp đầy hậu cung, lúc đó còn náo nhiệt nữa!"
***
Từ ngày đó trở đi, Thanh Ly không bao giờ gặp lại Mộ Dung Triệt nữa.
Lúc đầu, Thanh Ly có chút vui mừng vì cuối cùng nàng không còn phải thị tẩm với tên cầm thú kia nữa. Dần dần, nàng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Mộ Dung Triệt cai trị bên dưới cực nghiêm, toàn bộ Đại Minh cung được Tịch Nguyệt xử lý vững như thành đồng ngay cả một giọt nước cũng không lọt.
Thanh Ly không thể nhận được bất kỳ thông tin nào từ cung nhân, hơn nữa luôn có Ngọc Xu võ công cao cường kè kè bên cạnh, muốn rời khỏi Đại Minh cung một bước chẳng khác nào khó như lên trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có nên thuận theo dòng chảy và chờ đợi mãi không?
Thanh Ly quyết định chủ động xuất kích.
Hôm nay, Mộ Dung Triệt làm xong việc chuẩn bị về tẩm cung, bỗng từ xa hắn nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang tựa vào cửa.
Nàng một chiếc váy gạc diềm xếp nếp màu trắng như tuyết, một dải duy băng lụa màu xanh lá cây buộc ngang eo thon, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu vàng ngỗng, trên cổ có hai quả cầu nhung nhỏ, toàn thân toát ra vẻ xinh đẹp yêu kiều.
Thực ra, hôm nay Thanh Ly ăn mặc rất đẹp, sáng sớm đã đứng đợi ở cửa cung.
Nàng vẫn tựa vào khung cửa háo hức chờ đợi, nhưng khi nhìn thấy hắn quay lại, nàng vô cớ lại cảm thấy bất an, trong giây lát nàng lại thấy hối hận về hành động ngày hôm nay của mình.
Nàng lo lắng cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên lo lắng nhìn hắn.
Mộ Dung Triệt sải bước đi đến gần nàng, thấy nàng hành động như một đứa trẻ thì cảm thấy khá buồn cười.
Từ sau đêm đó, hắn không gặp nàng, thực ra cũng bởi vì hắn cảm thấy xấu hổ.
Nữ tử Tây Tấn thường sau mười lăm tuổi cập kê mới được tính là trưởng thành, mà nàng mới chỉ có mười bốn tuổi, trước đó còn chưa có kinh nguyệt, lại bị hắn lỗ mãng chiếm lấy thân thể.
Đế vương sủng hạnh nữ tử vốn là chuyện thường, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng khác nào hắn là kẻ bỉ ổi ấu nữ, có đam mê luyến đồng.
Ngẫm lại đã cảm thấy hèn mọn.
Hai ngày nay, hắn đi dạo trong cung điện, đi ngang qua một số cung nữ và thái giám, hắn luôn cảm thấy bọn họ đang nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ. May mắn Gia Cát tiên sinh không ở thượng kinh, nếu không hắn sẽ bị ông ấy chế giễu đến chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro