Trốn Đi
2024-11-02 10:05:59
*Lưu Ý quan trọng để không ảnh hưởng đến tam quan của độc giả: Mặc dù văn án như vậy nhưng hai nhân vật chính KHÔNG có quan hệ huyết thống, không có chuyện LL nha, truyện càng về sau càng hấp dẫn, mong được mn đón nhận. Xin cảm ơn ạ!!!1
Đêm đen, hoàng thành rực rỡ ánh đèn.
Thanh Ly và Mộ Dung Lân thay đổi y phục dạ hành, được một nhóm tử sĩ hộ tống, vội vã hướng về Thừa Thiên Môn ở góc đông nam của hoàng thành.
Những cơn gió lạnh buốt thổi qua tai trộn lẫn với những tiếng hét bi thảm từ xa, như một âm thanh ma quái xuyên qua tâm trí, khiến nàng gần như run rẩy từ trong xương tủy.
Thanh Ly có thể tưởng tượng được hoàng cung lúc này trông như thế nào..
Những mũi tên lửa rơi như mưa, đám cung nữ thái giám hoảng sợ bỏ chạy tìm đường sống, kỵ binh phản loạn xông vào hoàng cung, đi đến đâu người chết như ngả rạ đến đó, máu chảy thành sông,..
Phản quân giống như nhô ra khỏi mặt đất trong đêm đen, lúc toàn bộ thế giới vẫn còn yên giấc, xông vào cung với khí thế áp đảo.
Thanh Ly vội vàng đứng dậy khỏi giường, thay đổi y phục dạ hành, được đội tử sĩ do Tiêu hoàng hậu điều động hộ tống ra khỏi hoàng cung.
"Cửu nhi, một kiếp này, mẫu hậu chạy không thoát, con và Lân nhi nên chạy trốn để thoát thân..." Đôi mắt tuyệt vọng và bất lực của mẫu hậu vẫn ở trước mặt nàng.
Trái tim Thanh Ly đau đớn vô cùng, nàng gần như bật khóc.
Không, nàng không thể khóc! Mẫu hậu đã hy sinh bản thân, liều chết mới đưa bọn họ ra khỏi hoàng cung, nàng nhất định phải sống sót!
Nhìn thấy cửa Thừa Thiên ngay trước mặt, Mộ Dung Lân đột nhiên dừng lại.
"Đi mau!"
Mộ Dung lau nước mắt trên mặt, lắc đầu nhìn Thừa Thiên Môn, nghiến răng nghiến lợi: "Không, ta không thể đi! Phụ hoàng mẫu hậu vẫn còn trong hoàng cung, ta không thể bỏ mặc bọn họ..."
"Thái tử ca ca... ?" Thanh Ly khó tin nhìn hắn.
"Ta muốn trở về cứu phụ hoàng mẫu hậu!" Mộ Dung Lân kiên định nói.
"Thái tử ca ca, mau tỉnh táo một chút đi! Ta không cứu được họ, huynh cũng không thể đâu. Mẫu hậu đã dốc hết toàn lực mới có thể cứu chúng ta ra! Huống chi, hiện tại phản quân đã tiến vào hoàng cung, nói không chừng, hai người cũng sớm đã..."
Cũng sớm đã bị giết từ lâu rồi!
Thanh Ly toàn thân run rẩy, lời đến khóe miệng làm thế nào cũng không thể nói ra. Một khi nghĩ đến phụ hoàng mẫu hậu, những người yêu thương nàng đã gặp nạn, trái tim nàng như bị xé nát!!
"Không, sẽ không!" Mộ Dung Lân lớn tiếng phủ định.
Thanh Ly khóc ròng nói: "Thái tử ca ca, cầu xin huynh đó, mau chạy đi! Huynh là hy vọng cuối cùng Mộ Dung gia chúng ta, nếu có chuyện gì xảy ra với huynh, thì Mộ Dung gia sẽ hoàn toàn diệt vong!"
"Trốn? Ngươi cho rằng, các ngươi còn trốn được sao?"
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ đầu bên kia của Thừa Thiên Môn, như thể nó mang theo sức mạnh bóng tối nuốt chửng tất cả, tràn đầy khinh thường và chế giễu.
Máu trong cơ thể Thanh Ly lập tức lạnh lẽo.
Đêm đen, hoàng thành rực rỡ ánh đèn.
Thanh Ly và Mộ Dung Lân thay đổi y phục dạ hành, được một nhóm tử sĩ hộ tống, vội vã hướng về Thừa Thiên Môn ở góc đông nam của hoàng thành.
Những cơn gió lạnh buốt thổi qua tai trộn lẫn với những tiếng hét bi thảm từ xa, như một âm thanh ma quái xuyên qua tâm trí, khiến nàng gần như run rẩy từ trong xương tủy.
Thanh Ly có thể tưởng tượng được hoàng cung lúc này trông như thế nào..
Những mũi tên lửa rơi như mưa, đám cung nữ thái giám hoảng sợ bỏ chạy tìm đường sống, kỵ binh phản loạn xông vào hoàng cung, đi đến đâu người chết như ngả rạ đến đó, máu chảy thành sông,..
Phản quân giống như nhô ra khỏi mặt đất trong đêm đen, lúc toàn bộ thế giới vẫn còn yên giấc, xông vào cung với khí thế áp đảo.
Thanh Ly vội vàng đứng dậy khỏi giường, thay đổi y phục dạ hành, được đội tử sĩ do Tiêu hoàng hậu điều động hộ tống ra khỏi hoàng cung.
"Cửu nhi, một kiếp này, mẫu hậu chạy không thoát, con và Lân nhi nên chạy trốn để thoát thân..." Đôi mắt tuyệt vọng và bất lực của mẫu hậu vẫn ở trước mặt nàng.
Trái tim Thanh Ly đau đớn vô cùng, nàng gần như bật khóc.
Không, nàng không thể khóc! Mẫu hậu đã hy sinh bản thân, liều chết mới đưa bọn họ ra khỏi hoàng cung, nàng nhất định phải sống sót!
Nhìn thấy cửa Thừa Thiên ngay trước mặt, Mộ Dung Lân đột nhiên dừng lại.
"Đi mau!"
Mộ Dung lau nước mắt trên mặt, lắc đầu nhìn Thừa Thiên Môn, nghiến răng nghiến lợi: "Không, ta không thể đi! Phụ hoàng mẫu hậu vẫn còn trong hoàng cung, ta không thể bỏ mặc bọn họ..."
"Thái tử ca ca... ?" Thanh Ly khó tin nhìn hắn.
"Ta muốn trở về cứu phụ hoàng mẫu hậu!" Mộ Dung Lân kiên định nói.
"Thái tử ca ca, mau tỉnh táo một chút đi! Ta không cứu được họ, huynh cũng không thể đâu. Mẫu hậu đã dốc hết toàn lực mới có thể cứu chúng ta ra! Huống chi, hiện tại phản quân đã tiến vào hoàng cung, nói không chừng, hai người cũng sớm đã..."
Cũng sớm đã bị giết từ lâu rồi!
Thanh Ly toàn thân run rẩy, lời đến khóe miệng làm thế nào cũng không thể nói ra. Một khi nghĩ đến phụ hoàng mẫu hậu, những người yêu thương nàng đã gặp nạn, trái tim nàng như bị xé nát!!
"Không, sẽ không!" Mộ Dung Lân lớn tiếng phủ định.
Thanh Ly khóc ròng nói: "Thái tử ca ca, cầu xin huynh đó, mau chạy đi! Huynh là hy vọng cuối cùng Mộ Dung gia chúng ta, nếu có chuyện gì xảy ra với huynh, thì Mộ Dung gia sẽ hoàn toàn diệt vong!"
"Trốn? Ngươi cho rằng, các ngươi còn trốn được sao?"
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ đầu bên kia của Thừa Thiên Môn, như thể nó mang theo sức mạnh bóng tối nuốt chửng tất cả, tràn đầy khinh thường và chế giễu.
Máu trong cơ thể Thanh Ly lập tức lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro