Hoàng Thúc

Cuộc Trò Truyện...

2024-11-02 10:05:59

"Đây là ngươi tự chủ động đó nhé!"

Mộ Dung Triệt gầm nhẹ, bế nàng lên, bước nhanh đến long sàng.

Thanh Ly nằm ngửa trên giường, nhìn tấm màn giường màu vàng tươi từ từ buông xuống, thân hình cao lớn cường tráng của Mộ Dung Triệt nhẹ nhàng nâng lên đè lên.

Nụ hôn ẩm ướt rơi xuống phần cổ nhạy cảm, Thanh Ly không khỏi run rẩy, thân thể căng cứng.

"Đừng sợ, thả lỏng..."

Mộ Dung Triệt hôn lên má nàng, nhẹ nhàng an ủi nàng.

Thanh Ly nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng bản thân, nhưng khi cảm giác được bàn tay thô ráp của hắn đang du ngoạn trên cơ thể mình, y phục trên người lần lượt bị cởi bỏ, nàng lại trở nên căng thẳng.

Mộ Dung Triệt vừa hôn nàng, vừa dùng hai tay khơi dậy ngọn lửa dục vọng trong nàng, hi vọng nàng có thể nhanh chóng động tình.

"Lát nữa nếu như đau thì phải nói, không cho phép chịu đựng, phải nói, đã biết chưa?" Hắn vừa nói, vừa dứt khoát lột mảnh vải cuối cùng trên người nàng xuống.

"Ừm."

Thanh Ly gật đầu, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn quét qua cơ thể trần trụi của mình, không khỏi khẽ run lên.

"Đừng nhìn..." Nàng cảm giác như toàn thân đang bốc cháy, không thể che đậy cơ thể trần trụi của mình, ngay cả lời nói cũng trở nên nghẹn ngào.

"Đừng che, chúng rất đẹp."

Mộ Dung Triệt kéo tay nàng ra, nghiêng người hôn lên bộ ngực nhỏ nhắn của nàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thanh Ly vẫn rất sợ hãi, lúc hắn hôn xuống, nàng cảm nhận được xúc cảm tê dại truyền đến, rất kích thích, lại rất trống rỗng, thân thể mềm nhũn không còn chút sức lực nào, giống như cá nằm trên thớt, không cách nào vùng vẫy.

"Ta sợ..." Còn chưa bắt đầu, nàng đã nức nở.

Mộ Dung Triệt tưởng nàng sợ hắn sẽ làm nàng bị thương nàng lần nữa, vì vậy hôn lên môi nàng an ủi: "Đừng sợ, lần này sẽ không làm ngươi bị thương nữa, Triệu ma ma có để lại thuốc đây."

Nói xong, hắn liền lấy một bình sứ xanh từ dưới gối ra.

Thanh Ly nhìn chiếc bình sứ nhỏ màu trắng xanh, vừa thẹn vừa quẫn, cảm giác dở khóc dở cười.

Nàng vừa khóc nói: "Không phải sợ cái này..."

"Vậy ngươi sợ cái gì?" Hắn kiên nhẫn hỏi.

"Trên người ta khó chịu, cảm giác rất lạ, không động đậy nổi, hu hu..."

Mộ Dung Triệt cũng có chút ngơ ngác, đang suy nghĩ xem giờ có nên tiếp tục đụng vào nàng nữa không, nhìn dáng vẻ này của nàng, yếu ớt lại thích nũng nịu, chẳng khác nào một đứa trẻ cả.

"Đừng sợ, cái này không có gì kỳ quái, rất bình thường, lúc nam nữ hoan ái đều sẽ như vậy."

"Có thật không?" Thanh Ly nửa tin nửa ngờ.

Mộ Dung Triệt gật đầu, lại hôn lên trán nàng, sau đó mở nắp bình sứ, đổ một ít bột màu đỏ sậm rồi chấm vào ngón trỏ.

Thanh Ly trông thấy động tác của hắn, xấu hổ đến mức nhắm mắt lại không dám nhìn hắn.

Mộ Dung Triệt nghiêng người định hôn nàng lần nữa, nhưng bàn tay to lớn của hắn lại chạm đến nơi tư mật giữa đùi nàng, ngón trỏ từ từ đẩy vào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Thúc

Số ký tự: 0