Tắm Rửa
2024-11-02 10:05:59
Đáy hồ được lát bằng đá cẩm thạch trắng, hoa sen và lá sen được chạm khắc cẩn thận từ ngọc bích tuyệt đẹp. Những viên ngọc trai phát sáng dưới đáy hồ đều có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu. Một ống tre trải dài từ mép hồ có hình rồng, nước suối ấm áp liên tục đổ xuống. Suối nước nóng tự nhiên này được đưa từ núi Dương Sơn, cách xa Thượng Kinh.
Bể tắm được Văn Xương đế xây dựng cách đây hơn mười năm, nghe đồn chỉ vì sủng phi Thanh phi của hắn thích tắm rửa, Văn Xương đế liền bỏ ra rất nhiều tiền để kiến tạo bể tắm xa hoa này, khiến một đám đại thần liều chết can gián.
Sau này, Thanh phi hương tiêu ngọc vẫn, bể tắm này trở thành nơi để các phi tần tắm trước khi thị tẩm.
Thanh Ly khỏa thân bước vào bồn tắm, ngâm mình trong làn nước suối ấm áp. Những cánh hoa hồng trên mặt nước gợn sóng nhẹ nhàng, tỏa ra hương thơm sảng khoái.
Mười hai cung nữ xếp hàng hai bên, bưng khay quỳ bên bể tắm hầu hạ.
Nếu như là nữ tử bình thường, nhìn thấy khung cảnh như vậy, chắc chắn sẽ thụ sủng nhược kinh, nhưng Thanh Ly vốn là công chúa, có cảnh tượng hoành tráng gì mà chưa từng nhìn thấy, bởi vậy, nàng chỉ yên lặng tựa lưng vào thành bể, để những nha hoàn xung quanh trà rửa cơ thể.
"Ngươi tên là gì?" Thanh Ly chú ý tới người lau thân thể cho nàng chính là cung nữ biết võ công ngày đó.
"Nô tỳ Ngọc Xu."
Vẻ mặt Ngọc Xu lạnh nhạt mà kính cẩn, chợt nhìn lại, thoạt nhìn chỉ là một cung nữ bình thường.
Thanh Ly còn muốn nói thêm gì đó, thì bắt gặp Tịch Nguyệt chậm rãi đi tới.
Tịch Nguyệt thấy nhìn thấy Gia Cát Huyền và Thái Minh rời khỏi Chính Hòa điện, liền biết nghị sự bên kia đã kết thúc, xem chừng Vương gia cũng chuẩn bị đi ngủ, nên nàng ta liền tới đón Thanh Ly.
"Nương nương tắm rửa xong chưa? Nếu đã xong thì thay tẩm y theo nô tỳ đến tẩm cung của Vương gia đi."
Ngọc Xu đỡ Thanh Ly lên bờ, sau đó lấy khăn khô lau người và thoa nước hoa hồng.
Nàng lấy ra bộ tẩm y đã sớm chuẩn bị, đang chuẩn bị vì mặc cho Thanh Ly, thì lại bị Thanh Ly dùng sức đẩy ra.
"Ta không mặc!"
Vẻ mặt Thanh Ly rất phản kháng, ngoan cố quay mặt đi.
Bộ tẩm y kia sao có thể xem như y phục? Rõ ràng là một tấm lụa mỏng, mặc thứ đồ này lên người, không những không che được thứ gì, mà tấm vải mỏng hồng phớt kia còn tôn lên làn da trắng như tuyết, ngược lại gợi lên một tia cám dỗ.
Lấy thân hầu địch đã bất đắc dĩ lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn nàng phải vứt hết mặt mũi để quyến rũ hắn?
Tự tôn của nàng tuyệt đối không cho phép!
Tịch Nguyệt khuyên nhủ: "Nương nương, đây là quy củ thị tẩm."
"Ta mặc kệ quy củ hay không, dù sao ta thà chết cũng sẽ không mặc!" Thanh Ly phẫn nộ nói.
Tịch Nguyệt có chút đau đầu, trước kia còn tưởng Thanh Ly có tính cách ngoan ngoãn, không ngờ nàng lại ngang ngược ương ngạnh như vậy, Tịch Nguyệt dùng mắt ra hiệu với Ngọc Xu, nàng ta lập tức hiểu ý.
"Nô tỳ đắc tội rồi."
Vừa dứt lời, hai ngón tay lạnh lẽo của Ngọc Xu đã ấn vào huyệt đạo trên cổ nàng.
Thanh Ly toàn thân không thể cử động, bất lực nhìn cung nữ mặc bộ tẩm y trong suốt lên người, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận công phu của mình không bằng người khác.
"Xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói trầm và từ tính của Mộ Dung Triệt từ bên ngoài truyền đến.
Bể tắm được Văn Xương đế xây dựng cách đây hơn mười năm, nghe đồn chỉ vì sủng phi Thanh phi của hắn thích tắm rửa, Văn Xương đế liền bỏ ra rất nhiều tiền để kiến tạo bể tắm xa hoa này, khiến một đám đại thần liều chết can gián.
Sau này, Thanh phi hương tiêu ngọc vẫn, bể tắm này trở thành nơi để các phi tần tắm trước khi thị tẩm.
Thanh Ly khỏa thân bước vào bồn tắm, ngâm mình trong làn nước suối ấm áp. Những cánh hoa hồng trên mặt nước gợn sóng nhẹ nhàng, tỏa ra hương thơm sảng khoái.
Mười hai cung nữ xếp hàng hai bên, bưng khay quỳ bên bể tắm hầu hạ.
Nếu như là nữ tử bình thường, nhìn thấy khung cảnh như vậy, chắc chắn sẽ thụ sủng nhược kinh, nhưng Thanh Ly vốn là công chúa, có cảnh tượng hoành tráng gì mà chưa từng nhìn thấy, bởi vậy, nàng chỉ yên lặng tựa lưng vào thành bể, để những nha hoàn xung quanh trà rửa cơ thể.
"Ngươi tên là gì?" Thanh Ly chú ý tới người lau thân thể cho nàng chính là cung nữ biết võ công ngày đó.
"Nô tỳ Ngọc Xu."
Vẻ mặt Ngọc Xu lạnh nhạt mà kính cẩn, chợt nhìn lại, thoạt nhìn chỉ là một cung nữ bình thường.
Thanh Ly còn muốn nói thêm gì đó, thì bắt gặp Tịch Nguyệt chậm rãi đi tới.
Tịch Nguyệt thấy nhìn thấy Gia Cát Huyền và Thái Minh rời khỏi Chính Hòa điện, liền biết nghị sự bên kia đã kết thúc, xem chừng Vương gia cũng chuẩn bị đi ngủ, nên nàng ta liền tới đón Thanh Ly.
"Nương nương tắm rửa xong chưa? Nếu đã xong thì thay tẩm y theo nô tỳ đến tẩm cung của Vương gia đi."
Ngọc Xu đỡ Thanh Ly lên bờ, sau đó lấy khăn khô lau người và thoa nước hoa hồng.
Nàng lấy ra bộ tẩm y đã sớm chuẩn bị, đang chuẩn bị vì mặc cho Thanh Ly, thì lại bị Thanh Ly dùng sức đẩy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta không mặc!"
Vẻ mặt Thanh Ly rất phản kháng, ngoan cố quay mặt đi.
Bộ tẩm y kia sao có thể xem như y phục? Rõ ràng là một tấm lụa mỏng, mặc thứ đồ này lên người, không những không che được thứ gì, mà tấm vải mỏng hồng phớt kia còn tôn lên làn da trắng như tuyết, ngược lại gợi lên một tia cám dỗ.
Lấy thân hầu địch đã bất đắc dĩ lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn nàng phải vứt hết mặt mũi để quyến rũ hắn?
Tự tôn của nàng tuyệt đối không cho phép!
Tịch Nguyệt khuyên nhủ: "Nương nương, đây là quy củ thị tẩm."
"Ta mặc kệ quy củ hay không, dù sao ta thà chết cũng sẽ không mặc!" Thanh Ly phẫn nộ nói.
Tịch Nguyệt có chút đau đầu, trước kia còn tưởng Thanh Ly có tính cách ngoan ngoãn, không ngờ nàng lại ngang ngược ương ngạnh như vậy, Tịch Nguyệt dùng mắt ra hiệu với Ngọc Xu, nàng ta lập tức hiểu ý.
"Nô tỳ đắc tội rồi."
Vừa dứt lời, hai ngón tay lạnh lẽo của Ngọc Xu đã ấn vào huyệt đạo trên cổ nàng.
Thanh Ly toàn thân không thể cử động, bất lực nhìn cung nữ mặc bộ tẩm y trong suốt lên người, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận công phu của mình không bằng người khác.
"Xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói trầm và từ tính của Mộ Dung Triệt từ bên ngoài truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro