Hoàng Thượng! Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy, Còn Một Thai Tam Bảo
A
2024-10-12 06:25:19
"Nàng yên tâm, đây đều là những tình trạng rất bình thường khi mang thai, đừng lo lắng quá. Gữ tâm trạng tốt cũng rất có lợi cho thai nhi, tránh suy nghĩ lung tung." Mạnh Lâm Thanh nói, viết cho nàng ta một phương thuốc an thần.
"Tử Ngọc."
Tử Ngọc lập tức nhận lấy đơn thuốc đi bốc, Mạnh Lâm Thanh vẫn đang dặn dò thai phụ.
"Mỗi ngày một thang, uống bảy ngày là được."
"Vâng, đa tạ Bạch đại phu!" Thai phụ lúc này mới yên tâm.
Vị thai phụ này vừa đi, đã có một người bụng to khác bước vào.
Mạnh Lâm Thanh thì không có phản ứng gì, Tử Ngọc lại cảm thấy rất nghi hoặc.
"Tuỳ Phong, sao toàn là nữ nhân mang thai đến tìm thiếu gia khám bệnh thế, chẳng lẽ cả kinh thành này đều đến chỗ chúng ta rồi sao?" Tử Ngọc nói câu này thật ra không hề khoa trương, mấy ngày nay đều náo nhiệt như vậy.
"Còn không phải là vì mọi người đều nghe nói chuyện thiếu gia cứu phu nhân Định Viễn tướng quân sao." Tuỳ Phong nói.
"Nhưng rõ ràng trước đó thiếu gia còn chữa khỏi bệnh cho một lão nhân mà!" Tử Ngọc không hiểu.
"Chuyện của thường dân bách tính, làm sao truyền nhanh bằng chuyện của phu nhân tướng quân được?" Tuỳ Phong lại cảm thấy tình hình trước mắt rất bình thường.
Mạnh Lâm Thanh biết rõ, những người này nhất định là cho rằng nàng rất giỏi về phụ khoa, mới có thể xuất hiện toàn là phụ nữ mang thai như vậy.
Nàng một chút cũng không vội, dù sao chỉ cần danh tiếng của Bình An y quán truyền ra ngoài, về sau tự nhiên sẽ có càng nhiều bệnh nhân tới.
Không cần thiết phải giải thích gì cả, bệnh nhân chính là bệnh nhân, không phân loại.
Lại qua không lâu, bệnh nhân trong y quán liền trở nên đa dạng hẳn lên.
Qua quan sát, phát hiện là một số bách tính ở gần đây, nếu có đau đầu phát sốt, cũng sẽ đến Bình An y quán xem.
“Ngươi chỉ là phong hàn thông thường, không cần lo lắng. Ta kê vài thang thuốc, ngươi mang về sắc uống, tự nhiên sẽ khỏi bệnh.”
Mạnh Lâm Thanh đối với bệnh nhân đều rất ôn hòa, cho dù gặp phải người lắm lời, nàng đều kiên nhẫn giải thích.
Cũng bởi vậy, những bệnh nhân này đối với Bạch đại phu đánh giá càng ngày càng tốt.
Bệnh nhân nhiều hơn, có tốt cũng có xấu.
Đó chính là Mạnh Lâm Thanh trở nên bận rộn hơn rất nhiều, thường thường chỉ có thể tranh thủ lúc buổi trưa bệnh nhân ít, vội vàng ăn cơm nghỉ ngơi.
“Công tử, để ta treo bảng nghỉ ngơi lên cửa, công tử đi dùng cơm trưa trước đi.” Tử Ngọc nói.
Việc treo bảng nghỉ ngơi này là do Mạnh Lâm Thanh nghĩ ra.
Trương bà tử đã làm xong cơm trưa từ sớm, tới giục mấy lần rồi, Tử Ngọc đợi Mạnh Lâm Thanh xem xong bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng mới qua giục.
“Ừ.” Mạnh Lâm Thanh thu dọn bàn khám bệnh đơn giản một chút, liền đi tới gian nhà phía sau.
Ăn cơm xong, Mạnh Lâm Thanh dự định nghỉ ngơi một lát.
“Xin lỗi, Bạch đại phu nhà chúng ta đang nghỉ trưa, nếu ngài muốn xem bệnh xin hãy đến vào buổi chiều muộn một chút.” Tử Ngọc thấy có người ở cửa, đầu cũng không ngẩng lên mà nói.
Thế nhưng vị phu nhân này lại không dừng bước, vẫn đi vào trong.
“Đã nói là phải đợi chiều rồi, ngươi…” Tử Ngọc ngẩng đầu, nhìn rõ người tới sau, lập tức ngậm miệng.
“Xin hỏi ngài là cảm thấy chỗ nào không khỏe, mời đi theo ta.” Thái độ của Tử Ngọc xoay chuyển 180 độ.
Khiến cho Tuỳ Phong hiếu kỳ, hắn lúc này mới nhìn ra, thì ra vị bệnh nhân này không phải ai khác chính là Bạch Y Nhu sau khi cải trang.
Bạch Y Nhu mượn cớ đến khám bệnh, kỳ thực chính là muốn đến xem con gái và cháu ngoại.
Dù sao thì thời gian gần đây, Bình An y quán ở kinh thành nổi tiếng như vậy.
"Tử Ngọc."
Tử Ngọc lập tức nhận lấy đơn thuốc đi bốc, Mạnh Lâm Thanh vẫn đang dặn dò thai phụ.
"Mỗi ngày một thang, uống bảy ngày là được."
"Vâng, đa tạ Bạch đại phu!" Thai phụ lúc này mới yên tâm.
Vị thai phụ này vừa đi, đã có một người bụng to khác bước vào.
Mạnh Lâm Thanh thì không có phản ứng gì, Tử Ngọc lại cảm thấy rất nghi hoặc.
"Tuỳ Phong, sao toàn là nữ nhân mang thai đến tìm thiếu gia khám bệnh thế, chẳng lẽ cả kinh thành này đều đến chỗ chúng ta rồi sao?" Tử Ngọc nói câu này thật ra không hề khoa trương, mấy ngày nay đều náo nhiệt như vậy.
"Còn không phải là vì mọi người đều nghe nói chuyện thiếu gia cứu phu nhân Định Viễn tướng quân sao." Tuỳ Phong nói.
"Nhưng rõ ràng trước đó thiếu gia còn chữa khỏi bệnh cho một lão nhân mà!" Tử Ngọc không hiểu.
"Chuyện của thường dân bách tính, làm sao truyền nhanh bằng chuyện của phu nhân tướng quân được?" Tuỳ Phong lại cảm thấy tình hình trước mắt rất bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Lâm Thanh biết rõ, những người này nhất định là cho rằng nàng rất giỏi về phụ khoa, mới có thể xuất hiện toàn là phụ nữ mang thai như vậy.
Nàng một chút cũng không vội, dù sao chỉ cần danh tiếng của Bình An y quán truyền ra ngoài, về sau tự nhiên sẽ có càng nhiều bệnh nhân tới.
Không cần thiết phải giải thích gì cả, bệnh nhân chính là bệnh nhân, không phân loại.
Lại qua không lâu, bệnh nhân trong y quán liền trở nên đa dạng hẳn lên.
Qua quan sát, phát hiện là một số bách tính ở gần đây, nếu có đau đầu phát sốt, cũng sẽ đến Bình An y quán xem.
“Ngươi chỉ là phong hàn thông thường, không cần lo lắng. Ta kê vài thang thuốc, ngươi mang về sắc uống, tự nhiên sẽ khỏi bệnh.”
Mạnh Lâm Thanh đối với bệnh nhân đều rất ôn hòa, cho dù gặp phải người lắm lời, nàng đều kiên nhẫn giải thích.
Cũng bởi vậy, những bệnh nhân này đối với Bạch đại phu đánh giá càng ngày càng tốt.
Bệnh nhân nhiều hơn, có tốt cũng có xấu.
Đó chính là Mạnh Lâm Thanh trở nên bận rộn hơn rất nhiều, thường thường chỉ có thể tranh thủ lúc buổi trưa bệnh nhân ít, vội vàng ăn cơm nghỉ ngơi.
“Công tử, để ta treo bảng nghỉ ngơi lên cửa, công tử đi dùng cơm trưa trước đi.” Tử Ngọc nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việc treo bảng nghỉ ngơi này là do Mạnh Lâm Thanh nghĩ ra.
Trương bà tử đã làm xong cơm trưa từ sớm, tới giục mấy lần rồi, Tử Ngọc đợi Mạnh Lâm Thanh xem xong bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng mới qua giục.
“Ừ.” Mạnh Lâm Thanh thu dọn bàn khám bệnh đơn giản một chút, liền đi tới gian nhà phía sau.
Ăn cơm xong, Mạnh Lâm Thanh dự định nghỉ ngơi một lát.
“Xin lỗi, Bạch đại phu nhà chúng ta đang nghỉ trưa, nếu ngài muốn xem bệnh xin hãy đến vào buổi chiều muộn một chút.” Tử Ngọc thấy có người ở cửa, đầu cũng không ngẩng lên mà nói.
Thế nhưng vị phu nhân này lại không dừng bước, vẫn đi vào trong.
“Đã nói là phải đợi chiều rồi, ngươi…” Tử Ngọc ngẩng đầu, nhìn rõ người tới sau, lập tức ngậm miệng.
“Xin hỏi ngài là cảm thấy chỗ nào không khỏe, mời đi theo ta.” Thái độ của Tử Ngọc xoay chuyển 180 độ.
Khiến cho Tuỳ Phong hiếu kỳ, hắn lúc này mới nhìn ra, thì ra vị bệnh nhân này không phải ai khác chính là Bạch Y Nhu sau khi cải trang.
Bạch Y Nhu mượn cớ đến khám bệnh, kỳ thực chính là muốn đến xem con gái và cháu ngoại.
Dù sao thì thời gian gần đây, Bình An y quán ở kinh thành nổi tiếng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro