Hoàng Tử Ở Vườn Hoa

Ngày hành quyết

2024-12-23 06:38:03

Tiếng còi vang lên, một tiếng còi vang dội vô cùng dài. Dân chúng đang hỗn loạn xì xào bắt đầu yên lặng, đồng loạt nhìn về hướng khán đài, nơi máy chém lạnh lùng ở yên đó

Lính gác cung điện giải tội phạm lên khán đài, đa số các quý tộc bị áp giải lên thường là những quý tộc không hay giao lưu với người dân nên có những kẻ mà người dân không biết. Tuy nhiên hai kẻ một người là Đại Vương tử một người là Thừa tướng thì không ai xa lạ gì

Vừa nhìn thấy Đại Vương tử và Thừa tướng, dân chúng đồng loạt phẫn nộ, người ném cà chua, người ném trứng um, người ném bắp cãi, còn có cả người ném đá nhỏ. Họ vừa ném đồ vừa mắng chửi, hệt như bao nhiêu uất huận, tủi nhục dồn nén nhiều năm bộc phát

"Lũ bất lương! Mau chết đi!"

"Đáng đời! Ăn uống trên mạng dân, đáng chết!"

"Tiểu Vương tử Điện hạ anh minh! Tiểu Vương tử Điện hạ anh minh!"

Nghe dân chúng hò reo, những vị khách được chứng kiến cảnh hành hình cũng nói vài câu. Iris nhìn tội phạm bên dưới

"Cuối cùng cũng đến hôm nay, xem ra buổi hành hình hôm nay rất vừa lòng người dân"

"Tam Công chúa Điện hạ, lời này của Người một lát đừng để Tứ Điện hạ nghe thấy"

Apidae nhìn thẳng, miệng lên tiếng nhắc nhở, Iris mặc dù là Công chúa nhưng cũng không câu nệ lễ nghi gì, huống hồ cũng sáng tối gặp nhau coi như chỗ thân thiết. Mặc kệ Apidae nhắc nhở, cô chỉ bĩu môi không nói gì

Một lúc sau Juhi và Fleur đến, nhìn theo thứ tự ngồi từ trái sang phải lần lượt là Juhi, Iris, Fleur và Apidae. Đương nhiên sự sắp xếp này là do Tornado xếp, anh ta rất hiểu tâm tư của bằng hữu, hiển nhiên xếp Apidae ngồi cạnh

Fleur, anh ta sẽ bắt hắn mời một bữa cho sự giúp đỡ nho nhỏ này

"Nhưng để Fleur xem cảnh máu me, tàn nhẫn này liệu có phải ý hay không?"

"Hoàng huynh! Đệ lớn rồi, đệ không phải trẻ con"

Fleur hậm hực phản bác, cậu cảm thấy các Hoàng huynh, Hoàng tỷ quá bao bọc cậu, đến cả Apidae đêm trước cũng cứ hỏi đi hỏi lại xem Fleur liệu có thật sự muốn đến đây xem hành hình hay không. Ai ai cũng lo lắng cho tiểu Hoàng tử một cách thái quá

Bốn người trò chuyện vui vẻ, một lát sau liền thấy Tornado bước lên nơi cao, dân chúng vừa nhìn thấy Tornado liền hò reo phấn khích, hết thẩy những lời ca tụng, hoàn mĩ đều gắn theo tên của anh ta. Có thể thấy người dân

Autumn yêu quý vị tiểu Vương tử này

"Tiểu Vương tử - Tornado Capro Autumn Điện hạ đến!"

"Điện hạ! Điện hạ ra rồi!"

"Điện hạ anh minh, Điện hạ thần võ"

Tornado nở nụ cười nhạt, vẫy tay chào dân chúng. Anh ta chào xong liền giơ tay ra dấu giữ im lặng, người dân rất phối hợp, đồng loạt im thin thít

"Ta là Tornado Capro Autumn, cảm ơn mọi người đã có mặt ngày hôm nay. Ta thay mặt người dân, những con dân chịu uất ức dưới sự thống trị của cựu Đại Vương trừng phạt những kẻ phạm tội làm tổn thương người dân

Autumn"

Tornado hít lấy một ngụm khí liền tiếp tục

"Cựu Đại Vương tử không xứng làm Vương, an ninh trị quốc vô năng, nghe xúi giục của tội thần, thu thuế sai luật, ép bức dân nữ, khiến dân chúng lầm than, phật lòng dân ý. Nay xử tội...chết"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dân chúng hò reo, ai nấy đều vui mừng, chỉ có bốn người trên hậu đài có chút chạnh lòng

"Ai ai cũng vui mừng, chỉ có anh Tornado nghẹn lòng. Đệ cảm thấy thương anh ấy quá"

"Để có thể phát biểu những lời này, chẳng biết tên tiểu Vương tử này đã thu lấy bao nhiêu dũng khí rồi"

Hòà chung không khí hò reo lại là cảm xúc nghẹn ngào, thương cảm. Tự chính mình tuyên bố ban chết cho người thân, thật không điều gì khó khăn hơn nữa. Không biết trong lòng Tornado có bao nhiêu vết thương nhưng có lẽ sau hôm nay, anh ta sẽ im lặng tự thấu đau đớn này một thời gian

"Cựu Thừa tướng Mistley, tham ô ngân khố, gán nợ dân lành, điều khiển triều chính, buôn bán nô lệ, mưu sát

Hoàng tộc, phạm đại ky theo luật Vương quốc Autumn, tội lỗi khó dung thứ. Nay xử tội chết"

Sau đó, Tornado đọc từng tội và phán quyết, có người xử chết vì đồng loã, có người bị tước phong hiệu, tịch thu tài sản trở thành dân thường, cũng có người trở thành tù nhân

Người dân vô cùng hài lòng trước phán quyết công bằng của Tornado. Cũng có người tỉnh táo, thầm nghĩ đến cảm xúc của tiểu Vương tử Autumn. Không nói đến tội trạng, có những người là Hoàng thân quốc thích, hơn hết còn có phụ vương của tiểu Vương tử Điện hạ của họ, Điện hạ sẽ không sao chứ?

"Mấy kẻ này đúng là đáng chết...nhưng..có cả người thân của Điện hạ...chuyện này..."

"Ông nói nghe có lý, Điện hạ của chúng ta giờ chẳng còn thân thích phụ mẫu...chỉ còn mỗi Điện hạ cô đơn..."

"Điện hạ trẻ tuổi anh dũng, nhưng có người hùng nào không thống khổ trước người thân ra đi"

"Đừng nói là anh hùng, thần tiên còn đau chứ đừng nói là người thường. Huống hồ đây là xử chết người thân ruột thịt... tôi bỗng có chút không nỡ"

Đã không nói thì thôi, một người nói bàn dân đều nói ra nói vào. Ai nấy đều tiếc thương cho vị Điện hạ trẻ tuổi, can đảm của họ. Cả Autumn này đều biết Điện hạ Tornado của họ từ bé mất mẹ, lớn chút thì nhìn Trưởng Công chúa bị gả đi, nhiều năm bị người thân ngầm tìm cách ám sát, còn bây giờ thì hạ lệnh giết người thân. Điện hạ của bọn họ sống cũng không dễ dàng gì

Tornado dĩ nhiên nghe được những lời này, thật tình cảm động khôn tả, có lẽ từ khi còn bé đến giờ anh ta đều bất hạnh nhưng giờ phút này đây, Tornado cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Nhìn con dân Autumn, những người tưởng chừng xa lạ lại là những con dân của thần Capro, cũng là những anh chị em được sinh ra từ vị thần cao quý mà họ tôn thờ. Có lẽ Tornado không thật sự cô đơn như bản thân anh ta nghĩ

"Tiến hành hành hình"

Người dân Autumn nghe liền nín thở, đồng loạt nhìn vào khán đài. Theo hiệu lệnh của tiểu Vương tử, người lính nâng đao sắt bén, nặng nề hạ xuống

Phanh!

Một cái đầu rơi xuống, máu tươi nhuộm đỏ khán đài, người dân hít ngụm khí lạnh, sống lưng thật tình là lạnh đến đổ mồ hôi

Lại một tiếng phanh, hai vị từng là lãnh đạo cấp cao của Vương quốc rơi đầu, vết máu loang lỗ đến gần người chuẩn bị rơi đầu kế tiếp. Kẻ phạm tội kế tiếp sợ đến trắng bệch, nước mắt khóc lóc giàn giụa, dáng vẻ thanh cao của quý tộc giờ đây mất sạch, trông vừa hèn hạ vừa dơ bấn, tên tội phạm gào khóc van xin đến đau đầu

Phanh! Thêm một cái đầu lìa cổ

Fleur nhìn đến đờ người, chớp mắt đã rơi ba cái đầu, Fleur sợ đến toát mồ hôi lạnh. Tiểu Hoàng tử muốn nhắm mắt nhưng cậu sợ đến nổi không nhắm mắt được, bàn tay mồ hôi đầm đìa, miệng mấp mấy không nói nên lời

Cảnh tượng chết chóc này thật tình là quá sức so với Fleur, cậu có chút khó thở vô cùng

Apidae cũng nhận ra tình trạng bất ổn của Fleur, hắn nhanh chóng đưa tay che mắt của tiểu Hoàng tử, tay còn lại nắm lấy đôi bàn tay đã run rẩy lạnh toát của cậu. Juhi và lris cũng phát hiện sự bất thường của Fleur, hai người quay sang xem tình hình. Iris vừa vỗ lưng Fleur vừa nắm tay còn lại của cậu, Juhi nhanh chóng tiến đến sau lưng cậu bịt tai lại

"Fleur, hít thở! Từ từ, bọn ta ở đây, không sao đâu"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đệ đệ ngoan, bình tĩnh thôi, không sao hết, không có chuyện gì đâu"

Nét lo lắng hiện ngày một đậm, biết cậu sẽ thành ra thế này bọn họ nên nhốt tiểu Hoàng tử trong phòng mặc kệ van xin

"Juhi Điện hạ, Iris Điện hạ, để thần đưa Fleur Điện hạ đi nghỉ ngơi"

"Ữ ừ mau đưa đệ ấy vào trong đi, ta sợ đệ ấy còn ở đây nữa thì sợ đến ngất mất"

Apidae gật đầu, cởi áo khoác ngoài của mình đắp lên người Fleur, che phủ kín toàn thân. Hắn bồng cậu như em bé, đôi chân dài sải bước rời đi

Trên đường trở về phòng nghỉ, Fleur vẫn còn run rẩy nhưng đã có thể nói chuyện được một chút

"Api. Api à.tớ sợ quá.."

"Ngoan đừng sợ, tớ ở đây, tớ ở đây với cậu"

Đặt tiểu Hoàng tử trên giường, hắn dùng khăn tay lau mồ hôi lạnh cho cậu, rót nước đưa cho Fleur uống. Fleur uống ngụm rõ to, uống xong lại nằm phịch xuống, đắp chăn chùm kín, Apidae chỉ có thể thấy một cục bông mềm trên giường

"Fleur, cậu ổn chứ?"

"Cảnh tượng đó...đáng sợ quá..tớ không nên gượng ép... tự đi xem"

"Không sao, sẽ không có lần nào tớ để cậu thấy những cảnh tượng dơ bẩn này nữa. Nghỉ ngơi đi"

"Api à..cậu không sợ hả?"

Apidae định im lặng dỗ Fleur ngủ, không ngờ còn chưa dỗ đã nhận được một câu hỏi

"Không sợ"

"Cũng phải, Api vừa mạnh vừa giỏi, làm sao sợ mấy cái này được, cậu còn ra tiền tuyến nữa mà. Là tớ ngốc!"

Apidae im lặng, hắn vẫn chưa biết nên nói thế nào. Hắn cũng đã từng là đứa trẻ, hắn cũng từng sợ hãi những cảnh tượng gớm ghiếc kia. Chỉ là cuộc sống của hắn không cho phép hắn sợ hãi, Apidae buộc phải mạnh mẽ, gan da để sinh tồn

"Api ơi, tớ nghe thấy tiếng khóc tha..n tớ nghe thấy tiếng ...chém, tới ngửi thấy mùi máu.... Tớ tớ...sợ.. tớ sợ lắm"

Apidae xoa đầu cậu thông qua chăn mềm, càng nhịn không được nằm xuống bên cạnh, ôm cục bông mềm vào lòng, vừa ôm vừa vỗ về

"Ngoan, ngủ đi, sẽ không có gì đáng sợ doạ cậu nữa. Nếu có, tớ sẽ bảo vệ cậu, đánh đuổi thứ tà ác, xấu xa đã doạ

Fleur của tớ. Fleur ngủ ngoan nào"

"Ừm"

Fleur ở trong chăn bông cũng cảm nhận được hơi thở của Apidae, lồng ngực ấm áp của hắn. Fleur không tự chủ mà chui rúc vào người hắn, cậu cảm thấy an tâm hơn khi được Apidae ôm lấy. Fleu hơi mệt rồi, đôi mắt tiểu

Hoàng tử nặng trĩu, khẽ khàng nhắm mắt, hơi thở dần đều đều

"Fleur, ngủ ngon!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tử Ở Vườn Hoa

Số ký tự: 0