Hoàng Tử Ở Vườn Hoa

Tiểu bạch hổ

2024-12-23 06:38:03

Fleur tỉnh giấc, bị một vật thể lông mềm ngọ nguậy trên mặt, thật tình là vì khó thở mới tỉnh giấc. Tiểu Hoàng tử bối rối, tràn trề sinh lực mà giãy giụa. Đôi tay vô thức cầm vật lông mềm thuận thế nhấc lên

"Ngao ô"

Nghe tiếng kêu, Fleur vừa thoát khỏi vật thể mềm, lúc này mới nhìn rõ thứ trên tay. Là một con bạch hổ nhỏ

"Nhóc nào đây? Sao em lại nằm trên mặt anh?"

Chú bạch hổ nghiêng đầu, đôi mắt to sáng ngời ngây ngốc nhìn tiểu Hoàng tử, không rõ là không hiểu hay giả vờ.

Fleur không biết làm sao, vừa mở mắt liền bị một con hổ trắng "ám sát' rồi. Còn chưa biết nên xử lí thế nào, ngoài cửa có tiếng gõ

"Mời vào"

Apidae bước vào, trên tay cầm một dĩa súp nóng. Hắn nhìn thấy còn hổ nhỏ trên tay Fleur nhất thời hơi sững người sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh, đi đến đầu giường đặt dĩa súp bên cạnh. Tay thuận tiện nhấc con bạch hổ vứt xuống sàn. Tiểu bạch hổ hoảng loạn kêu mấy tiếng, nó nằm bẹp xuống sàn trừng mắt nhìn hắn

"Tớ cũng đoán là cậu sắp tỉnh nên lấy súp cho cậu ăn, chắc là Fleur đói rồi"

"Cảm ơn Api, Api thật chu đáo"

Nhìn tiểu Hoàng tử nở nụ, hắn cũng cong môi, xem ra đã không còn sợ hãi nữa. Apidae sờ vào gương mặt non mềm của Fleur

"Còn khó chịu ở đâu không?"

"Không sao, tớ ổn rồi. Nhưng mà...sao có con hổ nhỏ ở trong phòng tớ nhỉ?"

Cả hai giương mắt nhìn con hổ con đang ngồi một góc giận dỗi, nó không hiểu gì hết. Nó chỉ muốn đi dạo xung quanh, lại ngửi thấy mùi hoa cỏ nên nhất thời cao hứng đi kiểm, chỉ vô tình vào phòng thôi. Phòng của Fleur mở cửa hờ hờ, hổ nhỏ thân hình có hơi ốm nên dễ dàng chui vào, sau đó tiện móng mà đóng hộ cửa. Lúc đó nó tiến đến gần giường Fleur, mùi hoa nhè nhẹ từ Fleur khiến hổ nhỏ thoải mái, nhất thời buồn ngủ nên nằm đè lên

Nó chỉ kiếm chỗ ngủ thôi, chưa gì bị vứt xuống sàn lạnh rồi, tiểu bạch hổ rất tức giận nha

Dĩ nhiên quá trình đó chẳng ai chứng kiến, tiểu bạch hổ không thể tự giải thích, đành ngậm đắng nuốt cay chịu oan uống

"Có lẽ là đi nhầm vào"

"Anh Tornado có nuôi hổ sao? Tớ không biết đó"

"Đây là thú nhân bị bắt nhốt dưới tầng hầm dinh thự Mistley, tớ đã cứu nó rồi mang về đây"

Fleur hiểu được tình hình, cảm thấy tội nghiệp hổ con, trông mặt nó giận dỗi cũng không đành lòng. Fleur vỗ vỗ nệm giường thu hút sự chú ý của nó, cậu nở nụ cười

"Nè, lại đây, không phải em muốn nằm sao?"

Thật sự hiểu được lời Fleur, gương mặt giận dỗi của nó biến mất, hớn hở leo lên giường nằm. Có điều hổ con còn nhỏ, chân ngắn củn, không sao leo lên thành giường cao vời vợi. Apidae nhìn con hổ chật vật, vừa thấy buồn cười vừa thấy nó ngố. Tiểu Hoàng tử trông nó cố gắng mà cười ha ha

Cũng đáng yêu quá đó!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Apidae nhìn đến mất kiên nhẫn, trực tiếp bế nó lên giường cho nhanh. Hổ con đang tập trung 'leo núi' thị bị nhấc bổng lên, giật mình "ngao" lên một tiếng

Thành công leo lên giường, nó đi đến gần Fleur, kêu lên hai tiếng rồi cuộn mình nằm lên chân cậu. Fleur nào giờ không nuôi động vật, trông thấy hổ con ngoan ngoãn, không biết tại sao lại có tấm lòng người mẹ, vừa xoa đầu vừa cưng nựng hố con

Apidae nhìn cậu vui vẻ với bạch hổ, nhất thời ghen nổ mắt. Hắn chăm sóc cậu từ nhỏ tới lớn còn chưa được cậu xoa đầu mấy lần, tên hổ con này đến chưa tới năm phút đã chiếm mất tình yêu của tiểu Hoàng tử rồi. Giấm ghen đang ủ cả trăm hủ trong người nhưng hắn không dám quẳng con hổ nhỏ đi, dù sao hổ là do người của hắn gọi lên nằm, hắn không làm gì được

"Khụ khụ, Fleur ăn súp kẻo đói. Cậu cứ để nó nằm đó đi"

Nghe tiếng nhắc nhở, Fleur thoát khỏi sự mềm mại mà bộ lông hổ con mang lại, xoay nửa người chuẩn bị cầm dĩa súp. Đương nhiên là bị Apidae ngăn lại, hắn rất tranh thủ, Fleur đang bị hổ nhỏ đề lên chân nên không thể di chuyển, hắn mượn cớ cậu di chuyển không tiện, để hắn đút cậu ăn

Tiểu Hoàng tử nghe mà ngượng đỏ mặt, tuy vẫn còn khá lâu nữa mới đến lễ trưởng thành nhưng cậu cũng không còn nhỏ, Fleur đã 15 tuổi rồi đó!

"Tớ lớn rồi, không cần đút đâu"

"Nhưng nhỡ cậu cầm không cẩn thận, đổ súp lên người hổ nhỏ thì sao? Bộ lông của nó sẽ bẩn, còn nóng nữa"

Fleur suy nghĩ, cảm thấy Apidae nói có lý, cậu nhìn hổ con đang nũng nịu trong lòng rồi nhìn dĩa súp nóng hối.

Cậu cũng tự nhận bản thân khá vụng về, chỉ có chăm hoa, tỉa cành hay lựa thảo dược là tỉ mỉ. Fleur hơi bàng hoàng, cảm thấy bản thân vẫn cứ là vô dụng như ngày nào

Nhìn tiểu Hoàng tử ỉu xìu, Apidae cảm thấy mình hơi cưỡng ép người thương, suy nghĩ có lẽ nên làm theo lời cậu, chỉ có hơi tiếc nuối chút xíu, chỉ một chút xíu thôi

"Nếu cậu không thích thì th-"

"Một bữa ăn thôi, đằng nào cũng vào bụng, ăn thế nào cũng được"

Apidae nói chưa hết câu đã được Fleur đồng ý, có hơi ngỡ ngàng sau đó lại mừng thầm. Trong lòng khen ngợi tiếu

Hoàng tử thật biết chiều lòng hắn, hắn yêu càng yêu hơn. Tuy vậy, ngoài mặt Apidae vẫn tỏ ra ủ rũ, chủ yếu là lấy lòng tiểu Hoàng tử

"Cậu chắc chứ, tớ không ép Fleur đâu"

"Um, tớ vụng về, lỡ không cầm chắc thì nguy hại đến hổ nhỏ mất. Tớ không muốn nó bị thương đâu"

Fleur vừa nói vừa nhìn hổ con, ánh mặt đầy ấp tình mẹ. Hổ con còn nhỏ như vậy, cơ thể nhẹ tênh, gầy nhỏ, lỡ bị bỏng thì cậu xót chết

Được tiểu Hoàng tử đồng ý, Apidae lòng mừng như lễ hội, ngoài mặt ưu nhã, đoan chính múc một muỗng súp đưa đến miệng Fleur. Fleur vừa vuốt ve lông hổ vừa ăn một ngụm súp

Ứ oa súp ngon tuyệt!

"Thế nào?"

"Ngon quá, tớ cũng ăn súp rồi, không hiểu sao súp này ngon lạ miệng"

Apidae được khen, miệng cong cong cười không ngừng

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tốt quá! Tớ lần đầu làm đó, thật vui vì Fleur thích"

Fleur to mắt cười, cậu cảm thấy Apidae quá toàn năng, cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết làm, cậu càng ngày càng hâm mộ hắn. Cậu nhìn hắn cười thật tươi, không ngừng khen ngợi, vỗ tay không ngớt

"Tuyệt quá! Api quả nhiên cái gì cũng giỏi, sau này ai được gả cho cậu thì hạnh phúc biết bao"

"Fleur cũng thấy vậy sao?"

"Đương nhiên rồi"

Hai người nói chuyện vui vẻ, Fleur nói chuyện hăng say đến nỗi quên vuốt ve hổ con. Hổ con nằm hưởng thụ lại không cảm nhận bàn tay nhỏ ấm áp xoa đầu mình liền thấy không đúng. Tay đâu? Sao không xoa nựng nữa rồi?

Mau xoa, mau xoa đầu hổ nhỏ đi!!!

"Ngao ngao ngao ô"

Hổ con cựa quậy đòi nũng làm cắt ngang cuộc trò chuyện, Fleur đang nói dở cũng phải dừng lại, an ủi tiểu bạch hổ. Apidae mặt mũi đen kịt, con hổ không an phận này lại bày trò tranh sủng với hắn rồi, rất muốn vứt cái con lông lá này đi chỗ khác

An ủi hổ nhỏ, Fleur nhìn hổ con tội nghiệp

"Nãy cậu bảo em ấy là thú nhân phải không? Không biết nhà em ấy ở đâu nữa"

"Nghe những người bị giam dưới tầng hầm nói nó là thú nhân quý tộc, không rõ là ở đâu. Tớ chờ nó hóa hình để tiện hỏi nhưng từ sau khi được cứu, nó không hóa hình lần nào nữa. Tớ cũng không biết nên làm sao"

Tiểu Hoàng tử nghiêng đầu, trong mắt đầy chấm hỏi nhìn bạch hổ. Hổ con cũng nghiêng đầu, to mắt nhìn Fleur.

Người này sao nhìn nó thương cảm thế? Sao trông buồn vậy? Nó làm gì sai ư?

"Tớ đã gửi thư hỏi Bệ hạ nên đưa ra giải pháp, Bệ hạ chỉ nói Người sẽ gửi thư đến đất nước khác hỏi thăm xem có nhà nào lạc con không. Trong thời gian đó chỉ đành giữ nhóc con này ở chỗ chúng ta thôi"

Fleur gật đầu, quả nhiên chỉ có cách đó. Cậu lại thắc mắc, sao hổ nhỏ không hóa hình được nữa? Có khi nào có chấn thương gì không?

"Api à, chắc lúc bị giam em ấy chịu nhiều đau đớn lắm phải không?"

"Hình như thế, lúc tớ nhìn thấy nó, toàn thân thương tích, thật tình không có chỗ lành lặng"

"Có lẽ khi ở hình dáng con người em ấy chịu nhiều tổn thương, không dám hóa hình nữa sau đó liền quên mất cách hóa hình rồi. Tội nghiệp hổ nhỏ quá"

Fleur xoa đầu nhỏ của tiểu bạch hổ, hy vọng sớm tìm thấy nhà của hổ con, chắc gia đình nó đang nhớ nó lắm

"Vậy thì từ giờ tới lúc tìm thấy nhà của hổ nhỏ, tớ sẽ chăm sóc nó vậy"

"Cái gì?"

Không ổn rồi, tiểu Công tước nghe được tiếng chuông cảnh báo trong lòng mình. Có kẻ tranh sủng với hắn rồi, cảm thấy bản thân có tình địch rồi. Mà tình địch lại là một con hổ non không rõ lai lịch. Apidae cảm thấy sắp tới hắn bị thất sủng

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tử Ở Vườn Hoa

Số ký tự: 0