Học Bá Sợ Giao Tiếp Xuyên Thành Trap Girl
Đây Là Để Làm Quấy Nhiễu
Tần Hoàng
2024-07-16 02:56:14
Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl
Tìm thấy một rào chắn an toàn đặt ở lối vào thang máy có ghi “Thang máy hỏng”, tất nhiên điều này nằm trong dự đoán của mọi người, nếu tìm được thang máy là có thể trực tiếp lên lầu mới không phù hợp phong cách của .
Nhưng đến khi Khương Ngữ dựa theo chỉ thị hỏng mở “hộp mạch điện” ra, tất cả mọi người vẫn không khỏi hít sâu một hơi, chỉ thấy trong chiếc hộp khổ A3, các sợi dây đỏ, xanh, vàng đan xen dày đặc, còn có các loại điện trở, chốt mở rối tinh rối mù, quan trọng nhất là rất nhiều dây đồng đều lòi đầu lên.
Chiếc loa nhỏ bên cạnh lại vang lên quy tắc: “Đường thang máy có trục trặc, sau khi sửa chữa có thể trực tiếp lên tầng 4. Nhiệt tình nhắc nhở, vì để bảo đảm an toàn, nhân viên bảo trì phải là người chuyên nghiệp, sửa chữa mạch điện có hai lần cơ hội thử lỗi, nếu vượt quá hai lần không thể thành công vui lòng thay thế bằng một người bảo trì chuyên nghiệp hơn.”
Khán giả bắt đầu “dịch” luật chơi:
[Ừ, tôi đã hiểu, ý là chỉ có hai cơ hội, không sửa được thì không cho sửa.]
[Có nghĩa là đừng hòng làm mò.]
[Cái này phức tạp quá, đọc xong hoa cả mắt.]
[Đây không phải là bảo trì, đây là lắp đặt lại đúng không, các đầu dây rối nùi, rất nhiều trong số chúng không được kết nối với nhau.]
[Tôi cá là cô ta phải quay về, rất mong chờ biểu cảm của Giản Bảo khi nhìn thấy cô ta...]
[Ha ha ha, tôi đã tưởng tượng ra rồi.]
[Mẹ kiếp, cô ta muốn sửa!]
Trên màn hình, Khương Ngữ khéo léo lấy cây bút thử điện từ trong hộp dụng cụ ra...
Thư Họa nghiêm túc so sánh sơ đồ mạch trên thẻ manh mối: “Đại lão, cô biết sửa?”
Đại lão thản nhiên nói: “Cũng nên thử xem sao.”
Thư Họa: “...”
[Ha ha ha, số 100 có vẻ hài hước khô khan.]
[Cho nên rốt cuộc là cô ta đang nhạo báng số 99 hay là thật sự biết sửa?]
[Tốt nhất không nên lãng phí thời gian, nhanh đi về đi, căn cứ theo cái tính khùm khoằm của , đi đường tắt này sẽ có hại hơn là có lợi, đừng có để đến cuối cùng đầu này không xong, đầu kia cũng bị trễ nải.]
[Đúng thật, cho đến nay cũng chỉ có Dư Thần với Dịch Dịch là thành công, kết quả cuối cùng mấy người khác thử qua đều rất mất mặt.]
[Ví dụ như lần CPU của Giang thư sinh bị cháy lại đi ngâm nước sao?]
[Ha ha ha ha ha ha... Hình tượng lại xuất hiện.]
Trong phòng quan sát phía trên, Giang Minh Tuyền đang bị khán giả chế nhạo nhìn tiếng “Ha ha ha” trên màn hình, chán nản nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, cứ lôi tôi vào làm gì?”
Tất cả những người khác trong phòng quan sát và những người hâm mộ cũ của đang ngồi xổm trong phòng phát sóng trực tiếp đều bật cười.
Ở mùa trước, có một đoạn cần dựa vào lực cánh tay thông qua dây thừng để không rơi xuống nước mới được tính là thắng.
Giang Minh Tuyền yếu đuối cảm thấy mình không làm được, muốn đi đường tắt giải quyết vấn đề, kết quả giải đề giải đến tận khi CPU cháy đen cũng không tiến triển, ngược lại còn làm mất ưu thế dẫn trước của mình, buồn cười hơn là về sau anh ta lại có ý nghĩ lạ kỳ là dựa vào lực cánh tay của mình qua sông cũng không phải rất khó, thế là khi đối thủ cạnh tranh đều sắp qua hết sông, anh ta lại về điểm xuất phát... Sau đó bắt đầu rơi xuống nước hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn là Tần Thời Dư thực sự không nhìn nổi nữa, bọc anh ta thành cái xác ướp, treo lên ròng rọc rồi kéo sang sông như kéo hành lý.
Ngoài việc khiến mọi người nhận ra sức mạnh bạn trai của Tần Thời Dư, sự việc đó còn khiến biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc của Giang Minh Tuyền cũng thành trò cười kinh điển, khi muốn tìm đường tắt, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ đến kết cục của anh ta.
Giang Minh Tuyền giả vờ nói: “Tổ chương trình cũng đúng là khốn nạn, vừa bắt đầu đã làm khó người mới.”
[Mau cất cái vẻ chờ mong trong mắt anh trước đã rồi hãy nói lời này.]
[Chẳng thế thì sao, rõ ràng muốn nhìn người ta gặp xui xẻo, có người có thể thay thế meme của cái mặt anh, còn giả vờ cái gì.]
Giang Minh Tuyền giả vờ không nhìn thấy bão bình luận, hỏi nhân viên công tác: “Đề bài còn gì nữa không? Chúng tôi cũng thử xem.”
Rõ ràng nhân viên đã chuẩn bị từ sớm, đưa thẻ manh mối và đạo cụ mạch điện ra, trông giống y như đúc của nên Khương Ngữ, dù sao thích giải đề khó xem như đặc điểm chung của đám học sinh xuất sắc.
Giang Minh Tuyền nhìn thoáng qua thẻ manh mối, không nhịn được càu nhàu với Tần Thời Dư: “Cậu ra cái đề này cũng điên quá đấy? Tôi mới nhìn màn hình đã cảm thấy rất quá đáng, kết quả thẻ manh mối mới có chút xíu như vậy.” Anh ta cúi đầu nhìn bảng mạch lít nha lít nhít, sau khi nhìn năm giây thì từ bỏ: “Hoa hết cả mắt, nào, cậu vẽ lại cho tôi một bản khác đi.”
Tần Thời Dư trực tiếp cầm lấy bảng mạch, Giang Minh Tuyền kinh ngạc: “Không phải chứ, dù là cậu ra đề, sơ đồ mạch điện này mà cậu còn nhớ kỹ sao?”
Tần Thời Dư lười biếng nói: “Đây là để làm quấy nhiễu.”
“Đây là để làm quấy nhiễu.”
Trong phòng quan sát mọi người đều sửng sốt, không hẹn mà cùng nhìn về phía màn hình trước mặt, vừa rồi từ bên trong truyền ra cùng một giọng nữ, trùng với giọng của Tần Thời Dư.
Thì ra lúc Giang Minh Tuyền ngạc nhiên hỏi Tần Thời Dư, số 99 cũng hỏi số 100 câu hỏi tương tự, mà câu trả lời của số 100 hoàn toàn giống với câu trả lời của Tần Thời Dư.
[Trời đất! Mặc dù thỉnh thoảng đám học sinh xuất sắc của sẽ có trùng suy nghĩ, nhưng chung với Dư thần vẫn là lần đầu tiên đấy nhỉ?]
[Số 100 này đến từ đâu thế?]
[Trap girl họ K khoa biểu diễn Học viện Điện ảnh thành phố B?]
[...]
[Thôi kệ, vẫn nên xem tiếp đi.]
Tìm thấy một rào chắn an toàn đặt ở lối vào thang máy có ghi “Thang máy hỏng”, tất nhiên điều này nằm trong dự đoán của mọi người, nếu tìm được thang máy là có thể trực tiếp lên lầu mới không phù hợp phong cách của .
Nhưng đến khi Khương Ngữ dựa theo chỉ thị hỏng mở “hộp mạch điện” ra, tất cả mọi người vẫn không khỏi hít sâu một hơi, chỉ thấy trong chiếc hộp khổ A3, các sợi dây đỏ, xanh, vàng đan xen dày đặc, còn có các loại điện trở, chốt mở rối tinh rối mù, quan trọng nhất là rất nhiều dây đồng đều lòi đầu lên.
Chiếc loa nhỏ bên cạnh lại vang lên quy tắc: “Đường thang máy có trục trặc, sau khi sửa chữa có thể trực tiếp lên tầng 4. Nhiệt tình nhắc nhở, vì để bảo đảm an toàn, nhân viên bảo trì phải là người chuyên nghiệp, sửa chữa mạch điện có hai lần cơ hội thử lỗi, nếu vượt quá hai lần không thể thành công vui lòng thay thế bằng một người bảo trì chuyên nghiệp hơn.”
Khán giả bắt đầu “dịch” luật chơi:
[Ừ, tôi đã hiểu, ý là chỉ có hai cơ hội, không sửa được thì không cho sửa.]
[Có nghĩa là đừng hòng làm mò.]
[Cái này phức tạp quá, đọc xong hoa cả mắt.]
[Đây không phải là bảo trì, đây là lắp đặt lại đúng không, các đầu dây rối nùi, rất nhiều trong số chúng không được kết nối với nhau.]
[Tôi cá là cô ta phải quay về, rất mong chờ biểu cảm của Giản Bảo khi nhìn thấy cô ta...]
[Ha ha ha, tôi đã tưởng tượng ra rồi.]
[Mẹ kiếp, cô ta muốn sửa!]
Trên màn hình, Khương Ngữ khéo léo lấy cây bút thử điện từ trong hộp dụng cụ ra...
Thư Họa nghiêm túc so sánh sơ đồ mạch trên thẻ manh mối: “Đại lão, cô biết sửa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại lão thản nhiên nói: “Cũng nên thử xem sao.”
Thư Họa: “...”
[Ha ha ha, số 100 có vẻ hài hước khô khan.]
[Cho nên rốt cuộc là cô ta đang nhạo báng số 99 hay là thật sự biết sửa?]
[Tốt nhất không nên lãng phí thời gian, nhanh đi về đi, căn cứ theo cái tính khùm khoằm của , đi đường tắt này sẽ có hại hơn là có lợi, đừng có để đến cuối cùng đầu này không xong, đầu kia cũng bị trễ nải.]
[Đúng thật, cho đến nay cũng chỉ có Dư Thần với Dịch Dịch là thành công, kết quả cuối cùng mấy người khác thử qua đều rất mất mặt.]
[Ví dụ như lần CPU của Giang thư sinh bị cháy lại đi ngâm nước sao?]
[Ha ha ha ha ha ha... Hình tượng lại xuất hiện.]
Trong phòng quan sát phía trên, Giang Minh Tuyền đang bị khán giả chế nhạo nhìn tiếng “Ha ha ha” trên màn hình, chán nản nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, cứ lôi tôi vào làm gì?”
Tất cả những người khác trong phòng quan sát và những người hâm mộ cũ của đang ngồi xổm trong phòng phát sóng trực tiếp đều bật cười.
Ở mùa trước, có một đoạn cần dựa vào lực cánh tay thông qua dây thừng để không rơi xuống nước mới được tính là thắng.
Giang Minh Tuyền yếu đuối cảm thấy mình không làm được, muốn đi đường tắt giải quyết vấn đề, kết quả giải đề giải đến tận khi CPU cháy đen cũng không tiến triển, ngược lại còn làm mất ưu thế dẫn trước của mình, buồn cười hơn là về sau anh ta lại có ý nghĩ lạ kỳ là dựa vào lực cánh tay của mình qua sông cũng không phải rất khó, thế là khi đối thủ cạnh tranh đều sắp qua hết sông, anh ta lại về điểm xuất phát... Sau đó bắt đầu rơi xuống nước hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn là Tần Thời Dư thực sự không nhìn nổi nữa, bọc anh ta thành cái xác ướp, treo lên ròng rọc rồi kéo sang sông như kéo hành lý.
Ngoài việc khiến mọi người nhận ra sức mạnh bạn trai của Tần Thời Dư, sự việc đó còn khiến biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc của Giang Minh Tuyền cũng thành trò cười kinh điển, khi muốn tìm đường tắt, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ đến kết cục của anh ta.
Giang Minh Tuyền giả vờ nói: “Tổ chương trình cũng đúng là khốn nạn, vừa bắt đầu đã làm khó người mới.”
[Mau cất cái vẻ chờ mong trong mắt anh trước đã rồi hãy nói lời này.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Chẳng thế thì sao, rõ ràng muốn nhìn người ta gặp xui xẻo, có người có thể thay thế meme của cái mặt anh, còn giả vờ cái gì.]
Giang Minh Tuyền giả vờ không nhìn thấy bão bình luận, hỏi nhân viên công tác: “Đề bài còn gì nữa không? Chúng tôi cũng thử xem.”
Rõ ràng nhân viên đã chuẩn bị từ sớm, đưa thẻ manh mối và đạo cụ mạch điện ra, trông giống y như đúc của nên Khương Ngữ, dù sao thích giải đề khó xem như đặc điểm chung của đám học sinh xuất sắc.
Giang Minh Tuyền nhìn thoáng qua thẻ manh mối, không nhịn được càu nhàu với Tần Thời Dư: “Cậu ra cái đề này cũng điên quá đấy? Tôi mới nhìn màn hình đã cảm thấy rất quá đáng, kết quả thẻ manh mối mới có chút xíu như vậy.” Anh ta cúi đầu nhìn bảng mạch lít nha lít nhít, sau khi nhìn năm giây thì từ bỏ: “Hoa hết cả mắt, nào, cậu vẽ lại cho tôi một bản khác đi.”
Tần Thời Dư trực tiếp cầm lấy bảng mạch, Giang Minh Tuyền kinh ngạc: “Không phải chứ, dù là cậu ra đề, sơ đồ mạch điện này mà cậu còn nhớ kỹ sao?”
Tần Thời Dư lười biếng nói: “Đây là để làm quấy nhiễu.”
“Đây là để làm quấy nhiễu.”
Trong phòng quan sát mọi người đều sửng sốt, không hẹn mà cùng nhìn về phía màn hình trước mặt, vừa rồi từ bên trong truyền ra cùng một giọng nữ, trùng với giọng của Tần Thời Dư.
Thì ra lúc Giang Minh Tuyền ngạc nhiên hỏi Tần Thời Dư, số 99 cũng hỏi số 100 câu hỏi tương tự, mà câu trả lời của số 100 hoàn toàn giống với câu trả lời của Tần Thời Dư.
[Trời đất! Mặc dù thỉnh thoảng đám học sinh xuất sắc của sẽ có trùng suy nghĩ, nhưng chung với Dư thần vẫn là lần đầu tiên đấy nhỉ?]
[Số 100 này đến từ đâu thế?]
[Trap girl họ K khoa biểu diễn Học viện Điện ảnh thành phố B?]
[...]
[Thôi kệ, vẫn nên xem tiếp đi.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro