Học Bá Sợ Giao Tiếp Xuyên Thành Trap Girl
Kiến Thức Cấp 2 Thôi Mà
Tần Hoàng
2024-07-16 02:56:14
Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl
Tần Thời Dư nhìn người trên màn hình rồi từ từ nheo mắt lại. Nữ sinh kia vẫn đội mũ lưỡi trai, lại vì đang cúi đầu mà chỉ để lộ một đoạn cằm xinh xắn. Cô đang dùng bút điện thử dòng điện, trông có vẻ như đã tính toán trước trong lòng rồi.
Giang Minh Tuyền cũng rất ngạc nhiên: "Dư Thần à, thế mà lại có người có cùng suy nghĩ với cậu kìa! Mau nhìn đi, chắc chắn cô ấy có thể thu hút sự chú ý của cậu!"
Tần Thời Dư lười biếng dựa vào lưng ghế, khôi phục lại dáng vẻ không hứng thú với bất cứ thứ gì trước đó.
Khương Ngữ vẫn chưa biết có người xúi Tần Thời Dư để ý đến mình. Giờ phút này cô đang cẩn thận nhìn chằm chằm vào bảng mạch điện.
Thư Hoạ đứng bên cạnh hỏi: "Chúng ta nên làm gì đây? Bây giờ ngay cả một cái bản đồ đường điện chúng ta cũng không có thì sửa kiểu gì?"
Khương Ngữ giải thích: "Thang máy có bị hỏng thật đâu? Thứ mà chúng ta cần giải quyết là cái lồng đang chắn mất nút bấm này nè."
Bây giờ mọi người mới để ý thấy phần nút ấn của thang máy đã bị bọc bởi một cái lồng kính acrylic trong suốt. Thư Hoạ tiến lại gần quan sát: "Chẳng phải ở đây có viết là lồng bảo vệ sao?"
Khương Ngữ giơ bút điện lên chọt chọt bảng mạch in, không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: "Trên đó viết cái gì?"
"Lồng bảo vệ không chịu được nhiệt độ cao, xin đừng chiếu thẳng đèn pha vào đây." Thư Hoạ đọc xong bèn ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, lại thấy được một cái khung sân khấu ở cách đó không xa. Cô ta phân tích: "Có lẽ đây là địa điểm được các trung tâm thương mại sử dụng để tổ chức sự kiện. Lúc dựng sân khấu thường sẽ cần dùng đèn pha mà. Nhưng nhiệt độ đèn pha sẽ tăng dần lên theo thời gian. Nghe nói có thể đạt tới 60 - 70℃ lận."
"Ừ, vậy nên chúng ta chỉ cần làm thêm một thiết bị tăng nhiệt làm tan cái lồng ra là được."
Thư Hoạ: ...???
[Ha ha ha nội tâm số 99 OS: Chị gái tàn bạo vậy sao?]
[Số 100 cũng là thí sinh của mà, sao có thể người ta bảo làm gì là làm đó được.]
[Cho nên nhiệm vụ không phải là gỡ rối đường dây gì cả mà là phải làm thêm một thiết bị tăng nhiệt ư?]
[Sau khi được đại lão giải thích, tôi đột nhiên cảm thấy đúng là không khó thật. Nhưng rốt cuộc cô ấy đã đơn giản hoá thứ phức tạp như này bằng cách nào vậy?]
[Dù có đơn giản hoá rồi thì tôi vẫn luống cuống như cũ. Chế tạo thiết bị tăng nhiệt kiểu gì bây giờ?]
Trong lúc khán giả đang sôi nổi thảo luận, Thư Hoạ cũng lại gần Khương Ngữ tò mò hỏi: "Đại lão, cô muốn làm thế nào?"
"Làm một mạch điện xoay chiều có điện trở thuần là được rồi." Khương Ngữ ngẩng đầu lên nhìn Thư Hoạ đáp. Sau đó cô dừng lại một chút rồi mới giải thích tiếp: "Chúng ta học kiến thức này trong môn Vật lý hồi cấp hai rồi. Điện trở chuyển đổi toàn bộ năng lượng thu được từ nguồn điện thành nội năng. Khi ấy, nhiệt lượng của mạch điện chính là điện trở thuần."
"Căn cứ vào định luật Ôm, trong cùng một mạch điện, dòng điện trong dây dẫn tỉ lệ thuận với điện áp ở hai đầu dây dẫn và tỉ lệ nghịch với điện trở của dây dẫn. Nói cách khác thì chúng ta chỉ cần làm cho trị số điện trở trong mạch điện này trở thành trị số lớn nhất là sẽ lấy được nhiệt độ cao nhất."
Có vẻ như trong quá trình giải thích Khương Ngữ đã xác nhận được phương pháp nối dây điện nên đã thay bút điện bằng một cái kìm tuốt dây điện, nhanh nhẹn cắt vỏ bọc dây điện, lôi đống dây đồng ra và nối chúng vào các điện cực khác nhau: "Tất nhiên chúng ta cũng có thể tăng dòng điện lên. Những mối nối liên tiếp như thế này sẽ giúp chúng ta đạt được dòng điện lớn nhất, vậy nên tôi sẽ thay đổi mấy đường dây này một chút..." Cô vừa nói vừa đấu dây, động tác thành thạo y như thợ điện chuyên nghiệp.
Thư Hoạ như được giác ngộ: "Cô giỏi thật đấy. Hồi trước tôi học khối xã hội nên bây giờ sắp quên sạch kiến thức Vật lý cấp hai rồi. Cô thì ngay cả công thức này cũng vẫn còn nhớ."
Khán giả đang xem cũng cảm thán như cô ta:
[Không chỉ nhớ mà còn có thể ứng dụng và thực hành nữa.]
[Có lẽ biểu cảm trên mặt tôi bây giờ chẳng khác gì số 99. Tôi cứ có cảm giác như đúng là có kiến thức này nhưng lại mơ hồ không nhớ nổi.]
[Đầu tôi vẫn còn đọng lại chút chữ nhưng nói chung cũng trả lại cho giáo viên gần hết rồi.]
[Vất vả cho đại lão khi phải giải thích kiến thức đơn giản như vậy rồi. Hẳn là cô đang nghĩ thầm trong lòng rằng sao 1+1=2 mà vẫn phải giải thích cho bọn họ vậy?]
Cuộc thảo luận của khán giả nhanh chóng bị thu hút bởi đôi tay thoăn thoắt của Khương Ngữ. Có lẽ nhiếp ảnh gia cũng thấy đẹp nên tập trung ống kính vào đôi tay trắng nõn kia. Ngón tay thon dài mảnh khảnh rất phù hợp với gu thẩm mỹ của người tay khống. Đôi tay này mà đàn dương cầm thì đẹp phải biết. Nhưng khi chúng linh hoạt nối đủ loại dây điện với nhau lại toát lên một vẻ đẹp khác.
Sau khi hoàn tất việc nối hai đầu dây lại với các điện cực khác nhau, Khương Ngữ nhấn công tắc để điện trở thắp sáng chiếc bóng đèn chân không kia.
Thư Hoạ vỗ tay bôm bốp: "Thành công rồi!"
Khương Ngữ giơ đèn chân không lại gần phím số trong thang máy. Chỉ mấy giây sau, lồng bảo vệ phím ấn đã bắt đầu bị nóng nảy biến dạng. Khoảng chừng ba mươi giây sau, lồng bảo vệ tan chảy hết như chocolate.
Thư Hoạ kích động siết chặt tay: "Đại lão quá tuyệt vời!" Sau đó vội vàng tiến lên nhấn nút rồi làm ra dáng vẻ cung kính quay lại nói với Khương Ngữ: "Mời đại lão!"
Khương Ngữ bị cô ta chọc cười.
Tần Thời Dư nhìn người trên màn hình rồi từ từ nheo mắt lại. Nữ sinh kia vẫn đội mũ lưỡi trai, lại vì đang cúi đầu mà chỉ để lộ một đoạn cằm xinh xắn. Cô đang dùng bút điện thử dòng điện, trông có vẻ như đã tính toán trước trong lòng rồi.
Giang Minh Tuyền cũng rất ngạc nhiên: "Dư Thần à, thế mà lại có người có cùng suy nghĩ với cậu kìa! Mau nhìn đi, chắc chắn cô ấy có thể thu hút sự chú ý của cậu!"
Tần Thời Dư lười biếng dựa vào lưng ghế, khôi phục lại dáng vẻ không hứng thú với bất cứ thứ gì trước đó.
Khương Ngữ vẫn chưa biết có người xúi Tần Thời Dư để ý đến mình. Giờ phút này cô đang cẩn thận nhìn chằm chằm vào bảng mạch điện.
Thư Hoạ đứng bên cạnh hỏi: "Chúng ta nên làm gì đây? Bây giờ ngay cả một cái bản đồ đường điện chúng ta cũng không có thì sửa kiểu gì?"
Khương Ngữ giải thích: "Thang máy có bị hỏng thật đâu? Thứ mà chúng ta cần giải quyết là cái lồng đang chắn mất nút bấm này nè."
Bây giờ mọi người mới để ý thấy phần nút ấn của thang máy đã bị bọc bởi một cái lồng kính acrylic trong suốt. Thư Hoạ tiến lại gần quan sát: "Chẳng phải ở đây có viết là lồng bảo vệ sao?"
Khương Ngữ giơ bút điện lên chọt chọt bảng mạch in, không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: "Trên đó viết cái gì?"
"Lồng bảo vệ không chịu được nhiệt độ cao, xin đừng chiếu thẳng đèn pha vào đây." Thư Hoạ đọc xong bèn ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, lại thấy được một cái khung sân khấu ở cách đó không xa. Cô ta phân tích: "Có lẽ đây là địa điểm được các trung tâm thương mại sử dụng để tổ chức sự kiện. Lúc dựng sân khấu thường sẽ cần dùng đèn pha mà. Nhưng nhiệt độ đèn pha sẽ tăng dần lên theo thời gian. Nghe nói có thể đạt tới 60 - 70℃ lận."
"Ừ, vậy nên chúng ta chỉ cần làm thêm một thiết bị tăng nhiệt làm tan cái lồng ra là được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư Hoạ: ...???
[Ha ha ha nội tâm số 99 OS: Chị gái tàn bạo vậy sao?]
[Số 100 cũng là thí sinh của mà, sao có thể người ta bảo làm gì là làm đó được.]
[Cho nên nhiệm vụ không phải là gỡ rối đường dây gì cả mà là phải làm thêm một thiết bị tăng nhiệt ư?]
[Sau khi được đại lão giải thích, tôi đột nhiên cảm thấy đúng là không khó thật. Nhưng rốt cuộc cô ấy đã đơn giản hoá thứ phức tạp như này bằng cách nào vậy?]
[Dù có đơn giản hoá rồi thì tôi vẫn luống cuống như cũ. Chế tạo thiết bị tăng nhiệt kiểu gì bây giờ?]
Trong lúc khán giả đang sôi nổi thảo luận, Thư Hoạ cũng lại gần Khương Ngữ tò mò hỏi: "Đại lão, cô muốn làm thế nào?"
"Làm một mạch điện xoay chiều có điện trở thuần là được rồi." Khương Ngữ ngẩng đầu lên nhìn Thư Hoạ đáp. Sau đó cô dừng lại một chút rồi mới giải thích tiếp: "Chúng ta học kiến thức này trong môn Vật lý hồi cấp hai rồi. Điện trở chuyển đổi toàn bộ năng lượng thu được từ nguồn điện thành nội năng. Khi ấy, nhiệt lượng của mạch điện chính là điện trở thuần."
"Căn cứ vào định luật Ôm, trong cùng một mạch điện, dòng điện trong dây dẫn tỉ lệ thuận với điện áp ở hai đầu dây dẫn và tỉ lệ nghịch với điện trở của dây dẫn. Nói cách khác thì chúng ta chỉ cần làm cho trị số điện trở trong mạch điện này trở thành trị số lớn nhất là sẽ lấy được nhiệt độ cao nhất."
Có vẻ như trong quá trình giải thích Khương Ngữ đã xác nhận được phương pháp nối dây điện nên đã thay bút điện bằng một cái kìm tuốt dây điện, nhanh nhẹn cắt vỏ bọc dây điện, lôi đống dây đồng ra và nối chúng vào các điện cực khác nhau: "Tất nhiên chúng ta cũng có thể tăng dòng điện lên. Những mối nối liên tiếp như thế này sẽ giúp chúng ta đạt được dòng điện lớn nhất, vậy nên tôi sẽ thay đổi mấy đường dây này một chút..." Cô vừa nói vừa đấu dây, động tác thành thạo y như thợ điện chuyên nghiệp.
Thư Hoạ như được giác ngộ: "Cô giỏi thật đấy. Hồi trước tôi học khối xã hội nên bây giờ sắp quên sạch kiến thức Vật lý cấp hai rồi. Cô thì ngay cả công thức này cũng vẫn còn nhớ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khán giả đang xem cũng cảm thán như cô ta:
[Không chỉ nhớ mà còn có thể ứng dụng và thực hành nữa.]
[Có lẽ biểu cảm trên mặt tôi bây giờ chẳng khác gì số 99. Tôi cứ có cảm giác như đúng là có kiến thức này nhưng lại mơ hồ không nhớ nổi.]
[Đầu tôi vẫn còn đọng lại chút chữ nhưng nói chung cũng trả lại cho giáo viên gần hết rồi.]
[Vất vả cho đại lão khi phải giải thích kiến thức đơn giản như vậy rồi. Hẳn là cô đang nghĩ thầm trong lòng rằng sao 1+1=2 mà vẫn phải giải thích cho bọn họ vậy?]
Cuộc thảo luận của khán giả nhanh chóng bị thu hút bởi đôi tay thoăn thoắt của Khương Ngữ. Có lẽ nhiếp ảnh gia cũng thấy đẹp nên tập trung ống kính vào đôi tay trắng nõn kia. Ngón tay thon dài mảnh khảnh rất phù hợp với gu thẩm mỹ của người tay khống. Đôi tay này mà đàn dương cầm thì đẹp phải biết. Nhưng khi chúng linh hoạt nối đủ loại dây điện với nhau lại toát lên một vẻ đẹp khác.
Sau khi hoàn tất việc nối hai đầu dây lại với các điện cực khác nhau, Khương Ngữ nhấn công tắc để điện trở thắp sáng chiếc bóng đèn chân không kia.
Thư Hoạ vỗ tay bôm bốp: "Thành công rồi!"
Khương Ngữ giơ đèn chân không lại gần phím số trong thang máy. Chỉ mấy giây sau, lồng bảo vệ phím ấn đã bắt đầu bị nóng nảy biến dạng. Khoảng chừng ba mươi giây sau, lồng bảo vệ tan chảy hết như chocolate.
Thư Hoạ kích động siết chặt tay: "Đại lão quá tuyệt vời!" Sau đó vội vàng tiến lên nhấn nút rồi làm ra dáng vẻ cung kính quay lại nói với Khương Ngữ: "Mời đại lão!"
Khương Ngữ bị cô ta chọc cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro