Học Bá Sợ Giao Tiếp Xuyên Thành Trap Girl
Ngồi Cùng Xe
Tần Hoàng
2024-07-16 02:56:14
Học bá sợ giao tiếp xuyên thành trap girl
“Tóm lại, trước hết cứ cố gắng để cho cậu ấy sinh ra cảm xúc, dù là không tốt, khiến người khác chán ghét cũng được, có cảm xúc có nghĩa là có vướng bận.”
Bác sĩ Lục đề nghị như vậy.
Cho nên Hứa Lạc Hoa từng cảm thấy Tần Thời Dư lựa chọn giới giải trí quả thật cũng là vì để điều trị cho mình, thứ nhất bản thân cái vòng này cũng đủ phức tạp, thứ hai diễn xuất cũng có thể trải nghiệm nhiều loại cảm xúc khác nhau, ngặt nỗi người này quá ưu tú, tính đến giờ thấy không ít lùm xùm, nhưng chính anh lại thuận buồm xuôi gió, vấn đề tâm lý hoàn toàn không cải thiện được mấy.
Đương nhiên bác sĩ Lục nói, phương pháp hữu hiệu nhất là yêu đương, Tần Thời Dư cũng đồng ý. Phụ nữ xuất sắc xinh đẹp, có EQ và IQ cao, người bình thường không dễ dàng gặp được, bên cạnh Tần Thời Dư thì lại rất nhiều, nhưng bất kể người ta làm gì để lấy lòng, theo đuổi, anh đều thờ ơ, đến cái tay cũng không cho người ta đụng vào, như thể sẵn sàng thoát thỏi hồng trần bất cứ lúc nào, cuối cùng tất cả đều không giải quyết được gì.
Cho nên hiện tại cũng chỉ có thể bắt đầu từ sự chán ghét với nhà họ Tần.
Chuyện này cũng không khó, dù Tần Thời Dư ở đâu, Trần Nhã Liên cũng như hình với bóng, sau khi anh bước vào giới giải trí, Hứa Lạc Hoa còn tưởng bà ấy sẽ phải yên tĩnh một thời gian, kết quả không bao lâu đã tìm được một người mà Tần Thời Dư không thể từ chối.
Hứa Lạc Hoa giơ tay nhìn đồng hồ nói:
“Đi thôi, chúng ta còn phải đón người đi cùng.”
Tần Thời Dư đứng dậy đi ra ngoài cùng anh ấy, Hứa Lạc Hoa nói:
“Cậu cũng không tò mò là ai sao?”
Vẻ mặt Tần Thời Dư không quan tâm, nhưng vẫn cho bạn mình một chút thể diện:
“Là ai?”
“Lại trả lời lấy lệ với tôi rồi.”
Hứa Lạc Hoa bất mãn, nhưng vẫn tiếp tục nói:
“Là Khương Ngữ, chủ đề về việc cô ấy gian lận đang là một chủ đề nóng và được tìm kiếm nhiều nhất, tổ chương trình muốn xác nhận một chút.”
“Cậu có cảm thấy cô ấy gian lận không?”
Tần Thời Dư nói:
“Không.”
Hứa Lạc Hoa có chút bất ngờ:
“Sao lại như thế? Tôi tưởng Trần Nhã Liên giúp cô ấy.”
“Biểu hiện hôm nay của cô ấy hóa ra là thật sao? Ý của cậu là cô ấy thật sự rất thông minh?”
“Không đúng, nếu thông minh thật sự thì sao lại làm ra loại chuyện mặt dày như vậy? Kể cả thông minh không liên quan gì đến phẩm chất đạo đức, nhưng cô ấy có đầu óc tốt như vậy, sao lại nghĩ đến việc học ở Học viện Điện ảnh.”
Hứa Lạc Hoa ôm một bụng thắc mắc, Tần Thời Dư lại chỉ miễn cưỡng đáp lại một câu:
“Tóm lại là cô ấy có lý do.”
Không hề có chút tò mò hay hứng thú nào cả.
Hứa Lạc Hoa hơi bất đắc dĩ sau cũng lại cười trên nỗi đau của người khác nói:
“Nhưng dù như thế nào, mục tiêu hôm nay của cô ấy chắc chắn là cậu, không biết hôm nay sẽ dùng cách gì để thu hút sự chú ý của cậu.”
“Ơ kìa! Kia có phải là cô ấy không?”
Ánh mắt của Hứa Lạc Hoa sáng rực nhìn người cách đó không xa.
Mặc dù anh ấy cũng không thích Khương Ngữ, nhưng ở giai đoạn hiện tại, cô là người có khả năng khơi dậy cảm xúc của Tần Thời Dư nhất.
Thân phận ‘Con gái ân nhân cứu mạng’ để anh không thể từ chối đối phương, nhưng mấy chuyện chung thân đại sự như kết hôn này, cho dù Tần Thời Dư không quan tâm, vì chất lượng cuộc sống của mình, anh cũng không dễ dàng thỏa hiệp, không phải sao? Anh thực sự không thích người khác xen vào không gian sống của mình.
Nếu như Hứa Lạc Hoa biết người nào đó đã lấy hôn nhân của mình làm quân cờ, dùng một tờ thỏa thuận để mở ra trò chơi này, có lẽ sẽ bị tức chết.
Tần Thời Dư đưa mắt nhìn Hứa Lạc Hoa, cuối cùng vì để lỗ tai được yên tĩnh nên không nói gì, mặc dù anh thích xem lùm xùm của người khác, nhưng bản thân lại không thích phiền phức.
Khương Ngữ cũng không ngờ sẽ gặp Tần Thời Dư, sau đó hai chân bất giác xoay 180°, quẹo vào cầu thang bộ, chỉ có hai tầng mà thôi, nên không đi thang máy cũng được.
Hứa Lạc Hoa nhìn theo bóng lưng của cô mà kinh ngạc:
“Ô hô! Hôm nay chơi trò vờ tha để bắt thật sao? Như kia thì tý nữa có còn ngồi xe của chúng ta nữa hay không đây?”
Tần Thời Dư nhíu mày:
“Chắc chắc vẫn phải ngồi thôi.”
Anh đoán đúng.
Khương Ngữ đi đến trước xe RV mà tổ chương trình đã nói với cô, nhìn thấy bên trong là Tần Thời Dư và Hứa Lạc Hoa, tâm trạng bình tĩnh đến bất ngờ.
Cô là tù trưởng châu Phi (kiểu như nói người đen đủi tận cùng) mà, quá bình thường.
Chẳng cần phải cân nhắc, cô lên thẳng xe, so với đối mặt với phóng viên xa lạ có ác ý, ở cùng Tần Thời Dư vẫn tốt hơn nhiều, chí ít thì anh cũng lười để ý đến cô.
Đúng vậy, không giống với hai lần trêu trọc trước đó, Tần Thời Dư hiện tại trong trí nhớ của nguyên chủ chính là bộ dáng coi cô như người xa lạ.
Cũng không phải lạnh nhạt, thấy cô đi lên, anh thậm chí còn lịch sự lên tiếng chào.
Nhưng như vậy mới trông càng đáng sợ hơn nhỉ?
Đối với người mạnh mẽ can thiệp vào cuộc sống của mình, thậm chí anh ngay cả chán ghét, thờ ơ như vậy cũng không có, chuyện này chỉ có thể chứng tỏ mọi việc nguyên chủ làm với anh mà nói đều không quan trọng gì, không đáng để anh bận tâm, hoặc là có thể đùa giỡn cô trong lòng bàn tay bất cứ lúc nào.
Tóm lại cảm thấy thế nào cũng không tốt, Khương Ngữ đột nhiên hiểu ra vì sao sau khi nguyên chủ có ‘Vọng tưởng nhân gian’ này, nhưng lại có thể dễ dàng phản bội anh, thậm chí còn điên cuồng công kích anh, nói theo một ý nghĩa nào đó, phớt lờ còn khiến người ta cảm thấy bị sỉ nhục hơn là chán ghét.
Nhưng đó là đối với người muốn thiết lập quan hệ tình cảm với anh, Khương Ngữ chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với anh, cảm thấy cảm giác như vậy vô cùng tốt, vì vậy hoàn toàn thả lỏng...
“Tóm lại, trước hết cứ cố gắng để cho cậu ấy sinh ra cảm xúc, dù là không tốt, khiến người khác chán ghét cũng được, có cảm xúc có nghĩa là có vướng bận.”
Bác sĩ Lục đề nghị như vậy.
Cho nên Hứa Lạc Hoa từng cảm thấy Tần Thời Dư lựa chọn giới giải trí quả thật cũng là vì để điều trị cho mình, thứ nhất bản thân cái vòng này cũng đủ phức tạp, thứ hai diễn xuất cũng có thể trải nghiệm nhiều loại cảm xúc khác nhau, ngặt nỗi người này quá ưu tú, tính đến giờ thấy không ít lùm xùm, nhưng chính anh lại thuận buồm xuôi gió, vấn đề tâm lý hoàn toàn không cải thiện được mấy.
Đương nhiên bác sĩ Lục nói, phương pháp hữu hiệu nhất là yêu đương, Tần Thời Dư cũng đồng ý. Phụ nữ xuất sắc xinh đẹp, có EQ và IQ cao, người bình thường không dễ dàng gặp được, bên cạnh Tần Thời Dư thì lại rất nhiều, nhưng bất kể người ta làm gì để lấy lòng, theo đuổi, anh đều thờ ơ, đến cái tay cũng không cho người ta đụng vào, như thể sẵn sàng thoát thỏi hồng trần bất cứ lúc nào, cuối cùng tất cả đều không giải quyết được gì.
Cho nên hiện tại cũng chỉ có thể bắt đầu từ sự chán ghét với nhà họ Tần.
Chuyện này cũng không khó, dù Tần Thời Dư ở đâu, Trần Nhã Liên cũng như hình với bóng, sau khi anh bước vào giới giải trí, Hứa Lạc Hoa còn tưởng bà ấy sẽ phải yên tĩnh một thời gian, kết quả không bao lâu đã tìm được một người mà Tần Thời Dư không thể từ chối.
Hứa Lạc Hoa giơ tay nhìn đồng hồ nói:
“Đi thôi, chúng ta còn phải đón người đi cùng.”
Tần Thời Dư đứng dậy đi ra ngoài cùng anh ấy, Hứa Lạc Hoa nói:
“Cậu cũng không tò mò là ai sao?”
Vẻ mặt Tần Thời Dư không quan tâm, nhưng vẫn cho bạn mình một chút thể diện:
“Là ai?”
“Lại trả lời lấy lệ với tôi rồi.”
Hứa Lạc Hoa bất mãn, nhưng vẫn tiếp tục nói:
“Là Khương Ngữ, chủ đề về việc cô ấy gian lận đang là một chủ đề nóng và được tìm kiếm nhiều nhất, tổ chương trình muốn xác nhận một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu có cảm thấy cô ấy gian lận không?”
Tần Thời Dư nói:
“Không.”
Hứa Lạc Hoa có chút bất ngờ:
“Sao lại như thế? Tôi tưởng Trần Nhã Liên giúp cô ấy.”
“Biểu hiện hôm nay của cô ấy hóa ra là thật sao? Ý của cậu là cô ấy thật sự rất thông minh?”
“Không đúng, nếu thông minh thật sự thì sao lại làm ra loại chuyện mặt dày như vậy? Kể cả thông minh không liên quan gì đến phẩm chất đạo đức, nhưng cô ấy có đầu óc tốt như vậy, sao lại nghĩ đến việc học ở Học viện Điện ảnh.”
Hứa Lạc Hoa ôm một bụng thắc mắc, Tần Thời Dư lại chỉ miễn cưỡng đáp lại một câu:
“Tóm lại là cô ấy có lý do.”
Không hề có chút tò mò hay hứng thú nào cả.
Hứa Lạc Hoa hơi bất đắc dĩ sau cũng lại cười trên nỗi đau của người khác nói:
“Nhưng dù như thế nào, mục tiêu hôm nay của cô ấy chắc chắn là cậu, không biết hôm nay sẽ dùng cách gì để thu hút sự chú ý của cậu.”
“Ơ kìa! Kia có phải là cô ấy không?”
Ánh mắt của Hứa Lạc Hoa sáng rực nhìn người cách đó không xa.
Mặc dù anh ấy cũng không thích Khương Ngữ, nhưng ở giai đoạn hiện tại, cô là người có khả năng khơi dậy cảm xúc của Tần Thời Dư nhất.
Thân phận ‘Con gái ân nhân cứu mạng’ để anh không thể từ chối đối phương, nhưng mấy chuyện chung thân đại sự như kết hôn này, cho dù Tần Thời Dư không quan tâm, vì chất lượng cuộc sống của mình, anh cũng không dễ dàng thỏa hiệp, không phải sao? Anh thực sự không thích người khác xen vào không gian sống của mình.
Nếu như Hứa Lạc Hoa biết người nào đó đã lấy hôn nhân của mình làm quân cờ, dùng một tờ thỏa thuận để mở ra trò chơi này, có lẽ sẽ bị tức chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Thời Dư đưa mắt nhìn Hứa Lạc Hoa, cuối cùng vì để lỗ tai được yên tĩnh nên không nói gì, mặc dù anh thích xem lùm xùm của người khác, nhưng bản thân lại không thích phiền phức.
Khương Ngữ cũng không ngờ sẽ gặp Tần Thời Dư, sau đó hai chân bất giác xoay 180°, quẹo vào cầu thang bộ, chỉ có hai tầng mà thôi, nên không đi thang máy cũng được.
Hứa Lạc Hoa nhìn theo bóng lưng của cô mà kinh ngạc:
“Ô hô! Hôm nay chơi trò vờ tha để bắt thật sao? Như kia thì tý nữa có còn ngồi xe của chúng ta nữa hay không đây?”
Tần Thời Dư nhíu mày:
“Chắc chắc vẫn phải ngồi thôi.”
Anh đoán đúng.
Khương Ngữ đi đến trước xe RV mà tổ chương trình đã nói với cô, nhìn thấy bên trong là Tần Thời Dư và Hứa Lạc Hoa, tâm trạng bình tĩnh đến bất ngờ.
Cô là tù trưởng châu Phi (kiểu như nói người đen đủi tận cùng) mà, quá bình thường.
Chẳng cần phải cân nhắc, cô lên thẳng xe, so với đối mặt với phóng viên xa lạ có ác ý, ở cùng Tần Thời Dư vẫn tốt hơn nhiều, chí ít thì anh cũng lười để ý đến cô.
Đúng vậy, không giống với hai lần trêu trọc trước đó, Tần Thời Dư hiện tại trong trí nhớ của nguyên chủ chính là bộ dáng coi cô như người xa lạ.
Cũng không phải lạnh nhạt, thấy cô đi lên, anh thậm chí còn lịch sự lên tiếng chào.
Nhưng như vậy mới trông càng đáng sợ hơn nhỉ?
Đối với người mạnh mẽ can thiệp vào cuộc sống của mình, thậm chí anh ngay cả chán ghét, thờ ơ như vậy cũng không có, chuyện này chỉ có thể chứng tỏ mọi việc nguyên chủ làm với anh mà nói đều không quan trọng gì, không đáng để anh bận tâm, hoặc là có thể đùa giỡn cô trong lòng bàn tay bất cứ lúc nào.
Tóm lại cảm thấy thế nào cũng không tốt, Khương Ngữ đột nhiên hiểu ra vì sao sau khi nguyên chủ có ‘Vọng tưởng nhân gian’ này, nhưng lại có thể dễ dàng phản bội anh, thậm chí còn điên cuồng công kích anh, nói theo một ý nghĩa nào đó, phớt lờ còn khiến người ta cảm thấy bị sỉ nhục hơn là chán ghét.
Nhưng đó là đối với người muốn thiết lập quan hệ tình cảm với anh, Khương Ngữ chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với anh, cảm thấy cảm giác như vậy vô cùng tốt, vì vậy hoàn toàn thả lỏng...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro